Editor Ngọc Anh
Mấy ngày sau, xưởng nhỏ rốt cục tìm được một nữ tử có thể giúp đỡ làm mấy việc ghi chép. Người đó không phải ai khác, chính là nữ tử đã cưới chồng mà Tô La trước đó vài ngày thuận tay cứu giúp Diêu thị.
Diêu thị kể với Tô La một vài chuyện, hai mẹ con họ từ Trữ châu xa xôi mà tới. Vốn là muốn đến trấn Vân Lâm tìm thân thích, ai biết người thân thích kia trước đó không lâu vừa mới dời trấn đi xa. Diêu thị đã lâu chưa từng nếm qua một gió bão, lại ở lửa nóng của mặt trời phơi nắng một ngày, lúc này liền bị phơi nắng đến cảm nắng.
Đi tới thôn xóm lạ nước lại cái, Diêu thị chưa hề đi xa nhà chẳng biết phải xin sự giúp đỡ của thôn dân ra sao. Cộng thêm nàng ấy vốn đã đói đến toàn thân nhũn ra, đi tới cây đại thụ râm mát ngồi xuống thì rốt cuộc không còn khí lực tiếp tục đi, sau đó liền gặp gỡ Tô La.
Tô La không biết Diêu thị nói thật hay giả, nhưng thấy bọn hai mẹ con họ quan tâm đối phương như vậy, trong lòng có loại xúc động không biết tên, kìm lòng không đậu ra tay giúp bọn họ. Xưởng nhỏ bên kia có không ít phòng trống, thế là để cho mẹ con họ ở lại xưởng nhỏ.
Diêu thị từ miệng các cô nương khác biết được Tô La vẫn đang nghĩ cách tìm một nữ tử biết chữ tới xưởng nhỏ, nàng ấy cũng vừa lúc cần kiếm ít tiền bạc nuôi sống chính nàng ấy và con trai. Thế là, chờ đến khi Tô La lần nữa đi tới xưởng nhỏ, liền cùng Tô La nói về chuyện nàng ấy biết chữ.
Sau đó, Diêu thị thành công nhân mới trong xưởng nhỏ, chuyên môn phụ trách ghi chép tình hình làm thú bông mỗi ngày. Diêu thị tìm được một phần công việc có thể cam đoan cho cuộc sống của mẹ con họ, đổi lại vấn đề trong lòng Tô La dùng ít thời gian đã giải quyết dễ dàng, trong lòng hai người không khỏi có chút vui mừng giống nhau.
Hôm nay, Tô La ăn xong bữa sáng nên chuẩn bị đi trấn nhỏ nhìn xem. Lại không nghĩ đến vừa mới ra cửa đi chưa được mấy bước, đã gặp hai đại thẩm mặc xiêm y vải thô đi tới, so với Tô mẫu nhiều tuổi hơn một chút.
Hàng xóm láng giềng, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, ngày thường cũng hay nhìn thấy hai đại thẩm cùng Tô mẫu tán gẫu, Tô La khẽ gật đầu với hai trưởng bối.
Gật đầu xong, vừa định chuẩn bị tiếp tục đi lên trấn nhỏ, lại nghe thấy đại thẩm hai bên tóc mai có không ít tóc bạc trên mặt hiện nét thẹn đỏ nói “Tô nha đầu, nghe nương ngươi nói ngươi chuẩn bị tìm hai người đi hỗ trợ làm thú bông, không biết khuê nữ nhà thẩm gả sang thôn bên cạnh có thể vào làm hay không?”
Nghe vậy, thần sắc trên mặt Tô La bình tĩnh, trong lòng cũng bắt đầu cân nhắc. Con người nàng tuy rằng chưa gặp qua nữ nhi đã xuất giá của đại thẩm này, nhưng trong ký ức lại nhớ được đó là một cô nương đanh đá thẳng thắn, ở cổ đại có thể dưỡng ra một người tính tình thẳng thắn như thế, cũng thật là khó được.
Một nữ nhi đại thẩm khác, nàng đã gặp qua, cô nương kia tính tình có chút mềm mại e lệ rụt rè. Ngẫu nhiên ở trên đường gặp quá mấy lần, cô nương kia đều là đầu cụp xuống, chỉ nhìn mặt đất chòng chọc không ngừng đi về phía trước, dường như không muốn cùng người kết giao.
Trừ cá tính khác hẳn ở ngoài, hai cô nương cũng đặc biệt chịu khó. Cân nhắc tử tế một phen, cuối cùng bảo với hai đại thẩm nhắc nữ nhi nhà họ, giờ thân thì đến xưởng nhỏ tìm nàng.
Hai đại thẩm nghe lời nói của Tô La, trên mặt dãi dầu sương gió lộ ra thần sắc cảm kích, đồng thời cũng không ngừng nói lời cảm tạ. Các bà tuy rằng nổi dũng khí tới đây hỏi thăm, trong lòng cũng không ôm nhiều hi vọng, dù sao nữ nhi nhà mình tính tình dường như đều khác với những cô nương. Không nghĩ đến cuối cùng lại thành, trong lòng không nhịn được vui mừng.
Trên đường đi cùng hai đại thẩm nói một vài lời, đợi Tô La đến trấn nhỏ đã mất một canh giờ, so với bình thường mất nhiều thời gian hơn một chút. May thay nàng không phải bắt đầu làm việc đúng giờ như công nhân, bằng không hôm nay nàng có thể tính là đến muộn .
Cổ nhân có thói quen ngủ sớm dậy sớm, khi cửa hàng mở cửa cũng là rất sớm. Lúc này, cửa hàng hai bên ngã tư đường phần lớn đều đã mở cửa, mấy quầy hàng cũng lục lục tục tục bày ra, mấy sạp hàng bán bữa sáng rất nhanh đã dọn xong.
Tô La như trước đi quá phố lớn ngõ nhỏ, đến xưởng nhỏ. Vừa mới vào viện đã nhìn thấy con trai Diêu thị Tiểu Dương tay để phía sau, rung đùi đắc ý đọc thầm lời văn nàng cũng nghe không được. Tiểu Dương ngẫu nhiên biểu lộ ra khí thế đã khiến nàng hiểu rõ bối cảnh gia thế bọn họ có lẽ chẳng hề đơn giản.
Nghĩ đến đây, đôi mắt sáng lung linh không khỏi tinh tế nhìn bóng dáng nhỏ bé kia thêm lần nữa. Tiểu Dương đang đưa lưng về phía nàng dường như phát hiện ra sau lưng mình có người, xoay người lại thấy là Tô La, trên mặt kìm lòng không đậu hiện lên một khuôn mặt tươi tắn, con ngươi đen lay láy nhấp nháy lộng lẫy quang mang.
“Tô tỷ tỷ.” Cậu nhóc Tiểu Dương thấy ân nhân Tô La đã giúp mẹ con cậu, trong lòng tuy rằng vui mừng không thôi, nhưng vẫn ghi nhớ lễ giáo tôn kính.
“Tiểu Dương thật nỗ lực, sáng sớm đã đọc thuộc lòng .” Bờ môi Tô La mang theo mỉm cười tự nhiên, trong mắt trầm tư cũng đổi thành ý cười tự nhiên.
“Nương nói muốn nghĩ trở thành tài tử học phú ngũ xe, thì muốn mỗi ngày phải chăm chỉ khổ đọc, ngày sau mới thành chính quả.” Nghe thấy Tô La tán dương, trong khoảnh khắc đôi mắt to liền giống như sao sáng ngời chói mắt.
“Hóa ra Tiểu Dương muốn trở thành tài tử, vậy Tiểu Dương phải thật sự nỗ lực, tin rằng có một ngày Tiểu Dương nhất định có thể trở thành đại tài tử .” Nói xong, trong mắt Tô La bỗng nhiên hiện lên một nguyện vọng đã từng có, cười khẽ lắc lắc đầu.
Đã từng, nàng cẩn thận dè dặt giấu đi bí mật nhỏ chỉ thuộc về nàng, nhưng cuộc sống của nàng và nguyện vọng của nàng vẫn luôn là con đường hoàn toàn tương phản. Khi đó nàng bị các loại áp lực ép đến thở không nổi, mọi chuyện khó chịu lần lượt cất giấu xuống đáy lòng.
Có lẽ trong lòng mỗi người đều có một mặt yếu đuối, có một số người trực tiếp đem yếu đuối thể hiện ra, có một số người đem sự yếu đuối chôn xuống đáy lòng. Ở bên ngoài dường như rất kiên cường, nhưng khi sống một mình, loại bất lực và nhát gan chôn dấu dưới đáy lòng dần dần bắt đầu lên men.
Trước mặt sau lưng hoàn toàn là một mặt bất đồng, nên chỉ có bản thân mình mới biết bộ mặt thật của mình. Có lẽ một ngày kia, may mắn gặp được một người có thể thấu hiểu trái tim ta. Nhưng mà, đó chỉ là có lẽ mà thôi ……
Đợi Tô La đem mọi việc ở xưởng nhỏ làm xong, tiếp đó chuẩn bị đi lên phố mua ít vải vóc tốt, chuẩn bị làm cho Tô Văn mấy ngày trước vừa mới vào thư viện Vân Lâm học bài hai bộ xiêm y.
Thư viện Vân Lâm chiêu thu học sinh đa số đều từ tám tuổi đến mười bốn tuổi, học sinh không cùng tuổi có lịch dạy học khác nhau. Tô Văn trước kia đều chưa vào học đường, chỉ cùng Du Khiêm học một khoảng thời gian ngắn ngủn. Bởi vậy, cậu bắt đầu học lại từ đầu.
Tô La chẳng hề lo lắng năng lực học tập của Tô Văn, nhưng lại có chút lo lắng mấy học sinh ở thư viện ỷ thế hiếp người. Thôi vậy, có thể đều là nàng nghĩ nhiều, ở thư viện ngẫu nhiên có vài va chạm nhỏ, nhưng đều là chuyện bình thường, cảm thấy nàng càng lúc càng giống bảo mẫu.
Nói đến bố trang, Tô La không tự kiềm chế nghĩ đến đại thiếu phu nhân bố trang Vân Cẩm. Vốn tưởng rằng Lưu Diệu Nguyệt nghe được lời nói của nàng sau đó sẽ không nghĩ đến thuê nàng đến bố trang làm việc nữa, nhưng Lưu Diệu Nguyệt cũng không buông tha, ngược lại thay đổi sách lược. Trên phố vô tình gặp nhau, lại gọi nàng nói chuyện phiếm, đi thưởng hoa.
Nếu như không phải có ký ức và kinh nghiệm kiếp trước, Tô La có lẽ sẽ cảm thấy rất vui vẻ. Thân là một cô nương nông gia lại có thể cùng đại thiếu phu nhân Vân gia trở thành bằng hữu, đây là chuyện ở trong mộng cũng không dám nghĩ đến.
Thẳng đến hôm nay đi bố trang mua vải, vô ý nghe được chưởng quầy và hỏa kế bố trang nói chuyện. Nàng mới đại khái hiểu rõ tại sao Lưu Diệu Nguyệt lại hao hết tâm tư muốn thuê nàng về làm việc ở bố trang Vân Cẩm như thế, vì để trở thành một thành viên của bố trang may mặc cao cấp.
Trong nước bốn năm một lần tổ chức cuộc thi may xiêm y lớn, cuộc thi bắt đầu cử hành từ tiết xuân phân, mãi cho đến đầu thu mới kết thúc. Tô La tới thời gian sớm không sớm không muộn, sang năm vừa vặn là cuộc thi may xiêm y bốn năm tổ chức một lần, từ bây giờ còn khoảng thời gian nửa năm.
Nghe nói đầu tiên cuộc thi diễn ra ở các châu huyện, bố trang xuất sắc đi kinh thành cùng với những bố trang xuất sắc ở châu huyện khác cùng thi đấu. Cả nước bố trang nhiều đếm không xuể, kỳ vọng có thể ở cuộc thi vươn lên, trở thành bố trang xuất sắc tham gia cuộc thi đấu lớn cuối cùng cũng đếm không xuể.
Biết không, nếu là có thể trở thành bố trang xuất sắc nhất ở cuộc thi lớn, ngay cả chỉ vào trong nhóm mười bố trang xuất sắc thôi, đối với một bố trang nhỏ mà nói, đã là kết quả không tệ, bọn hắn có thể thông qua cơ hội khó có được để mọi người biết được sự tồn tại của bố trang, có lẽ có thể mang lại cho bố trang không ít lợi tức.
Cuộc thi lớn dẫn đến sự chú ý của không ít bố trang đều vì giải thưởng, bố trang xuất sắc nhận được rất nhiều tiền thưởng, con số cụ thể phải đến cuộc thi lớn hàng năm công bố mới biết được, tuy vậy ít đều trên một vạn bạc trắng. Càng quan trọng hơn là, đạt được xuất sắc có khả năng cực lớn trở thành hoàng thương, đây mới là điều quan trọng khiến các lão bản bố trang động lòng.
Mỗi lần có cuộc thi may lớn, kinh thành có mấy bố trang danh tiếng đều không dự thi, mấy bố trang đó đều là giám khảo cuộc thi. Bởi vậy, bố trang còn lại cơ hội chiến thắng xem như tương đối công bằng, tin rằng người có tâm đều sẽ không lãng phí cơ hội khó có được như vậy.
Đến tận đây, Tô La mới thật sự hiểu rõ hóa ra nơi này còn có cuộc thi như vậy, do đó cũng biết bố trang Vân Cẩm bố trang tìm kiếm nhiều thợ may giỏi như vậy là vì chuyện gì. Nàng nghĩ, nàng phải cảm tạ Lưu Diệu Nguyệt đã thưởng thức, hi vọng lôi nàng thành một thành viên đến bố trang nhà họ như vậy.
Tô La ngửa đầu nhìn bầu trời trong suốt không mây, nghe nhiều như vậy, nghĩ lâu như vậy, trong lòng có chút phức tạp không nói nên lời. Nàng ôm vải vóc vừa mới mua về, lại thấy nơi không xa có dáng người uyển chuyển quen thuộc, lặng lẽ di chuyển tới lui trong dòng người.
Trách không được mấy ngày gần đây luôn có khả năng trên đường đụng phải Lưu Diệu Nguyệt, qua những lời mới vừa nghe, nàng cũng hiểu rõ nguyên nhân Lưu Diệu Nguyệt trên ngã tư đường tới tới lui lui, có lẽ nàng ta nghĩ phải tìm thợ giỏi về đi, không kể là thêu thùa hay là may y phục, đều nghĩ cách thuê thợ giỏi về bố trang Vân Cẩm.
Từ ý nghĩa nào đó mà nói, nàng thật sự rất bội phục Lưu Diệu Nguyệt. Đáng tiếc tính cách hai người các nàng không hợp, không có cách nào trở thành bạn tốt không có gì giấu nhau. Hơn nữa, nàng cũng không nghĩ các nàng có thể trở thành bạn bè bình thường, dã tâm của Lưu Diệu Nguyệt dường như chẳng hề đơn giản như vẻ ngoài…