Xuyên Qua Thành Nông Gia Nữ

Chương 36: Chương 30.2




Đã sang ngày mới mà vẫn chưa thấy ánh sáng, gà trống đã gáy báo sáng, tiếng gà gáy hết đợt này đến đợt khác, sắc trời ảm đạm, yên tĩnh, thanh u, dần dần Tô gia thôn được chiếu sáng như ánh đèn lúc ẩn lúc hiện, xa xưa mà thanh tĩnh.
Khi thức giấc, khóe mắt Tô La một mảnh ướt át, nâng tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt đọng nơi khóe mắt, đôi mắt chợt mở to, ngơ ngẩn nhìn màn che. Tối hôm qua nằm mơ , mơ thấy chút sự việc trước kia, mơ thấy đoạn tình cảm thất bại, mơ thấy những chuyện chưa từng phát sinh qua.

Trong mộng có một nam tử ôn nhu săn sóc đứng bên cạnh nàng, bọn họ lẳng lặng đứng yên, chăm chú nhìn hai đứa bé thả diều dưới bầu trời xanh. Trong mộng có tiếng cười khoan khoái của hài tử, mà nàng cũng nhìn không rõ mặt mũi của nam tử đó. Sau đó, tất cả hình ảnh đều biến mất , trong trời đất bao la chỉ còn lại một mảnh mênh mông.

Đang êm đẹp, thế nào lại có giấc mộng đẹp đẽ rồi chợt biến thành tình cảnh khiến người ta bi thương như vậy?

Đứng dậy mặc xiêm y, nàng cầm lấy cây lược gỗ chậm rãi chải qua mái tóc đen nhánh nhu thuận. Trước kia tóc chỉ chạm vai nàng, hiện nay một mái tóc dài đến eo, một đường đen nhánh, thực là mất thời gian chải chuốt. Nếu không phải có ký ức tồn tại, có lẽ nàng còn phải  học búi tóc như thế nào cho tốt đây.

Thời gian cứ thế trôi, trong lúc vô tình, nàng đã ở thế giới này sinh sống hơn bốn tháng, thời gian nửa năm tưởng rằng rất ngắn, một năm tới cũng là gần ngay trước mắt. Trong nháy mắt đó, trong lòng không khỏi có chút buồn bã, thời gian trôi qua, trong lúc lơ đãng, chút buồn bã đó lặng lẽ mất đi. Ngẫu nhiên nghĩ đến lại cảm thấy như đã rất lâu rồi, một năm bốn mùa xuân hạ thu đông đều như thế.

Hôm qua nàng trở về liền cùng mấy cô nương đó nói qua nơi  làm  thú bông cần chuyển đến trấn nhỏ, hôm nay các nàng đều tới đây giúp đỡ thu thập. Mấy cô nương đều là người thấu tình đạt lý, nghe nói muốn chuyển đến trấn nhỏ cũng không có ý kiến. Tô gia thôn đến trấn nhỏ cũng mất chút thời gian, các nàng cũng không có vì nguyên nhân ấy mà bỏ công việc này.

Vừa mới ăn xong một cái bánh bao, ngoài sân liền truyền tới tiếng Tô Uyển Nhi thanh thúy gọi, Tô La đứng dậy đi ra phòng ngoài. Vừa mới bắt đầu, nàng chỉ  coi Tô Uyển Nhi là bạn hàng xóm quen thuộc, sau dần dần coi nàng ấy là bạn tốt. Tuy không phải đến mức là bạn khuê mật không có gì giấu nhau, nhưng so với bạn bè bình thường cũng là thân nhất rồi.

Trải qua đoạn thời gian này cùng chung sống, Tô La rất rõ ràng Tô Uyển Nhi là một cô nương cẩn thận giữ bổn phận. Nàng không phải loại người thích gây sự như Đại Nữu, cũng không phải người dám yêu dám hận như Tô Tiểu Yến. Theo đánh giá của nàng, trong các cô nương cùng tuổi ở Tô gia thôn, có thể được xưng tụng “Hiền thê lương mẫu” sợ rằng thuộc về nàng ấy.

Nghe nói qua ba tháng nữa, Tô Uyển Nhi sẽ xuất giá, gả cho một thanh niên trẻ tuổi ở Lý gia thôn gần đây, nghe nói là một thanh niên giỏi giang . Bọn họ vào năm trước ở Lễ hội ngắm hoa mà biết nhau, hai người dần dần sinh tình. Cả hai liền nói với cha mẹ hai bên, cha mẹ hai bên đều là vừa lòng, mấy tháng trước xác định chuyện chung thân.

Nói tới đây, Tô La liền hốt hoảng nghĩ đến Lễ hội ngắm hoa ngày đó cũng có không ít cô nương gặp gỡ, được để ý rồi có hôn ước, vừa mới bắt đầu còn không có chú ý việc này, cho đến khi Đại Nữu xuất giá mới nghĩ đến … Nghiêm túc nghĩ lại trong ký ức, mới nghĩ đến mấy cô nương công tử có hôn ước có thể tiến đến gặp gỡ.
( Hạ trắng: Đừng lo, rồi sẽ có phần, A La, Lễ hội ngắm hoa cũng là bà mai của nàng đó!)

Việc này dĩ nhiên là đã qua rồi, tạm thời không nhắc tới. Không nhanh không chậm, nàng đi ra mở cửa, mấy cô nương đều đã đợi ở ngoài cửa , thấy Tô La đều phấn chấn lên tiếng chào hỏi, lập tức bước vào trong.
Vải dệt, kim chỉ làm thú bông chạng vạng hôm qua đều đã được thu xếp, cất kỹ, lúc này chỉ cần đem này đó chuyển đến trên trấn. Bởi vì những vật liệu này đều không phải rất nặng, Tô La liền không có mời người tới đây giúp đỡ, chỉ cần mỗi một cô nương đều giúp đỡ mang một ít liền có thể thuận lợi dời đến trên trấn.

Đợi mấy cô nương đem thú bông, vải vóc đều chuyển ra ngoài sân, Tô La liền về trong phòng cùng Tô mẫu nói một tiếng nàng muốn đi trấn trên. Tô mẫu không khỏi dặn dò “Mọi việc đều phải cẩn thận một chút”, Tô La cười gật đầu ra ngoài.

“Tốt rồi , chúng ta đi lên trấn đi.” Tô La tiến lên gánh một gánh thú bông đã làm tốt, chậm rì rì hướng ra ngoài mà đi. Phía sau mấy cô nương mỗi người một gánh nặng, cầm vải vóc cười nói đi theo nàng.

Trên đường, các nàng gặp gỡ không ít người trong thôn chuẩn bị ra ngoài, nhìn thấy cả nhóm Tô La đi đường, ai cũng có chút kinh ngạc, không hiểu được các nàng này là muốn đi nơi nào. Chỉ có mấy nhà có nữ nhi ở nhà Tô La làm thú bông là biết được các nàng đi đâu, rảnh rỗi liền tiến lên hỏi thăm phải chăng cần giúp đỡ.

Ở chỗ này sinh hoạt lâu như vậy, Tô La biết bọn họ đều là người nhà mấy cô nương, khẽ cười từ chối ý tốt của bọn họ. Nếu như mấy đồ này rất nặng, nàng nhất định sẽ không từ chối lòng tốt của bọn họ, nhưng bây giờ mấy đồ này nhẹ như vậy, nhờ bọn họ giúp đỡ lại là có chút đại tài tiểu dụng (tài lớn dùng vào việc nhỏ).

Đến khi mấy cô nương các nàng cùng nhau xuất hiện ở trên trấn, đi trên đường lại là một phong cảnh đặc biệt, hấp dẫn không ít ánh mắt người đi đường. Mấy cô nương gánh đòn gánh, ôm vải vóc hướng về một phương hướng đi tới, ít nhiều đều có mấy người thấy kinh ngạc, điều này cũng dễ hiểu thôi.

Cũng may tại lúc này trên phố không quá nhiều người, nếu không các nàng cũng phải tiếp nhận những ánh mắt kinh ngạc đến mức đếm không xuể. Tô La không quá để ý những ánh mắt đó, lập tức hướng về gian phòng  ở phố Tô ốc mà đi đến. Mấy cô nương bên cạnh cũng không có để ý, bước chân chưa từng chậm xuống nửa phần.
Không mất nhiều thời gian, các nàng liền đến gian phòng, Tô La trước đem gánh nặng để xuống, sau đó lấy ra chìa khóa mở ra cửa gỗ. Đôi tay dùng lực đẩy, cửa gỗ từ từ mở ra, đầu tiên nhìn thấy đó là một cái sân trống trải.

Đợi các nàng đem đồ đạc đều dời vào trong nhà, mấy cô nương sững sờ nhìn phòng ốc rộng rãi, thực không dám tin tưởng phòng ốc tốt như vậy lại là nơi các nàng về sau làm việc. Các nàng ở trong thôn đều không có phòng ốc tốt như vậy, lúc này các nàng đứng ở phòng ốc như vậy, tâm tình khó tránh có chút kích động.