Xuyên Qua Thành Nam Sủng Của Bạo Quân

Chương 5: Giết Người​






Editor: Thiện Đặng
Beta: Mặn
Ôn Trì chắc chắn rằng, hắn không hề biết người kia.
Trên thực tế, trong Đông Cung to lớn này, ngoài Nhược Phương Nhược Đào và Bình An hầu hạ ở Trúc Địch cư, hắn cũng chỉ biết tên Thái tử vừa mới gặp mặt một lần kia thôi.
Không phải là người quen của nguyên chủ chứ?
Nhịp tim của Ôn Trì nháy mắt hỗn loạn, xém chút thở không ra hơi.
Ôn Trì chưa kịp lên tiếng nói chuyện thì nữ tử kia đã đi đến gần hắn, nàng ta nhìn hắn bằng đôi mắt lấp lánh như nai tơ, thân mật cười nói: "Hôm trước ta vừa mới tiến cung, gặp qua Ôn công tử."
Ôn Trì toát mồ hôi lạnh.
Sau đó hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhìn kỹ nữ tử này một lúc thì thấy nàng ta cũng khá xinh xắn, nhưng tiếc là hắn không quen nàng ta, hắn lục tung kí ức cũng không nhớ ra mình có quen một người như vậy.
Hắn chưa kịp tiếp lời, nữ tử kia lại cười nói: "Không may lúc ta được nâng vào trùng hợp Ôn công tử vừa xoay người rời đi, nên chỉ có thể nhìn Ôn công tử từ xa, vừa rồi thấy bóng dáng Ôn công tử có chút quen thuộc, ta liền nhận ra."
Nghe đến đây, Ôn trì khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng trái tim đang treo lơ lửng cũng chưa thể hạ xuống.
May mắn thay..
Hắn còn tưởng rằng nữ tử này nhận ra hắn không phải Ôn Lương.
Nhìn vẻ mặt căng thẳng của Ôn Trì, nàng ta không khỏi mỉm cười nói: "Ta là Nguyệt Thiện, xem ra Ôn công tử có chút sợ người lạ."
"Ừm." Ôn Trì rũ mắt xuống nói "Ta có chút chuyện phải làm, không thể tiếp chuyện nữa, các ngươi tự nhiên."
Nói xong, hắn liền muốn rời khỏi đây.
Thật đáng tiếc hắn còn chưa đi được vài bước, lại bị Nguyệt Thiện gọi lại.
"Ôn công tử xin chờ một chút." Nguyệt Thiện nói, "Thật ra là ta có mang một ít đồ tốt đến đây muốn tặng cho Ôn công tử, nếu Ôn công tử không mang theo cung nữ thái giám hầu hạ, chi bằng để Nguyệt Thiện dẫn đường, thuận tiện chúng ta có thể ngồi xuống tâm sự một chút.
Ôn Trì cứng ngắc xoay người lại:" Thứ gì? "
Nào ngờ Nguyệt Thiện còn chớp chớp mắt một cách thần bí:" Ôn công tử đi theo sẽ biết.

"
Ôn Trì:"...!"

Vì thế dưới những ánh mắt khác nhau của mọi người, Ôn Trì đành phải theo Nguyệt Thiện rời khỏi đây.
Có thể thấy được, địa vị của Nguyệt Thiện trong đám người này không hề tầm thường, không chỉ có lúc đến được mọi người vây quanh, mà lúc nàng ta rời đi cũng có vài người luyến tiếc, thậm chí còn có một thiếu niên nhìn Ôn Trì bằng ánh mắt dữ tợn.
Ôn Trì không biết nên phản ứng như thế nào, đành hơi mỉm cười gật đầu với thiếu niên kia.
Kết quả thiếu niên kia tức giận phùng miệng, y hệt con cá nóc, nhưng vừa bị Nguyệt Thiện liếc một cái lập tức ngoan ngoãn lui xuống.
" Nguyệt Quế.

"Giọng nói ngọt ngào của Nguyệt Thiện lập tức lạnh xuống," Không được vô lễ.

"
Thiếu niên tên Nguyệt Quế sững người, đầu rũ xuống như một quả cà tím bị phơi sương muối, khí thế bức người vừa rồi cũng tan mất.
Sau khi rời đi, Ôn Trì suy nghĩ về tên tự của Nguyệt Thiện và Nguyệt Quế.
Nguyệt Thiện dường như nhìn ra sự nghi hoặc của hắn, xua tay muốn hai cung nữ lui ra xa một chút, mới nói:" Nguyệt Quế là đệ đệ ta, hắn tiến cung sau ta một ngày.

"
Ôn Trì hiểu rõ.
Khó trách tên của bọn họ giống nhau như thế.
Nhưng mà tên Thái Tử kia cũng quá cầm thú rồi, muốn tỷ tỷ thì thôi, ngay cả đệ đệ người ta cũng không buông tha.
Hai người đi gần một nén nhang mới đến nơi ở của Nguyệt Thiện - Ngọc Sanh cư.
Hoàn cảnh của Ngọc Sanh cư không khác gì Trúc Địch cư, nhưng có điều Nguyệt Thiện và hai cung nữ của nàng ta lại biết cách trang trí, tiền viện trong đầy hoa, trong phòng cũng nhàn nhạt hương hoa dễ ngửi.
Ôn Trì ngồi đợi một hồi, liền thấy Nguyệt Thiện từ trong phòng ngủ đi ra, trên tay cầm theo một cái hộp gỗ nho nhỏ.
" Đây là lá trà mà một bằng hữu cũ của phụ thân ta mang từ Tây Châu về, ta nghe nói hương vị rất đặc biệt, nhưng tiếc là tiểu nữ tài thô học thiển, không hiểu được những tinh túy của trà đạo.

Bởi vậy dù trà ngon đến đâu, nếu để nó ở đây thì cũng thật uổng phí.

"Nguyệt Thiện đưa hộp gỗ cho Ôn Trì," Nếu Ôn công tử thích phẩm trà, ta đây liền mượn hoa hiến Phật.

"
Nhưng mà, Ôn Lương cũng không thích uống trà.
Nhưng Nguyệt Thiện đã nhiệt tình như vậy, nếu Ôn Trì vẫn không nhận thì có chút không hiểu lễ nghĩa.
Ôn Trì do dự giây lát, nhận lấy hộp gỗ:" Đa tạ.

"
Nguyệt Thiện thẹn thùng mà cười cười:" Ôn công tử thật là khách khí.

"
Ôn Trì cầm hộp gỗ, chuẩn bị rời đi.
Hắn nói gì Nguyệt Thiện cũng mặc kệ, nói muốn tiễn hắn về, không ngờ vừa tiễn một phát lại tiễn hơn nửa đoạn đường.
Nhìn thấy bọn họ đã sắp đi đến trước cửa Trúc Địch cư, Ôn Trì nhất quyết không để Nguyệt Thiện tiếp tục tiễn nữa, hắn luôn cảm thấy Nguyệt Thiện đối với hắn quá mức nhiệt tình, thật sự có chút kỳ lạ.
Dù sao ở trong thâm cung, vẫn nên cẩn thận một chút.
Nguyệt Thiện thấy hắn có thái độ kiên quyết thì không dám tiếp tục miễn cưỡng.
Ngay khi Ôn Trì nghĩ rằng sự việc cuối cùng cũng đã kết thúc, đột nhiên nhìn thấy hai mắt của Nguyệt Thiện chợt đỏ lên, đôi con ngươi nàng ta bỗng nhiên dâng lên một tầng hơi nước.
Hắn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã thấy những giọt nước mắt to như hạt đậu không ngừng trào ra từ khóe mặt quyến rũ của Nguyệt Thiện.
" Nguyệt, Nguyệt Thiện? "
" Ôn công tử! "Nguyệt Thiện đột nhiên quỳ xuống đất, dùng đầu gối bò về phía trước nắm lấy vạt áo của Ôn Trì, hoa lê đái vũ run rẩy khóc nức nở, vừa yếu ớt vừa hèn mọn cầu xin," Ôn công tử, ngươi giúp ta đi, ta đã bị ép vào tuyệt* lộ, không biết nên tìm ai..

"
*Tuyệt lộ = đường cùng
Ôn Trì sửng sốt trước hành động đột ngột của Nguyệt Thiện, theo bản năng muốn lui về sau một bước, nhưng vạt áo của hắn vẫn đang bị Nguyệt Thiện nắm lấy.

Hắn nắm chặt hộp gỗ trong tay, hoảng sợ nói:" Nguyệt Thiện, ngươi đừng làm như vậy, ngươi mau đứng lên.

"
" Ôn công tử, ngươi có thể nói giúp ta vài lời trước mặt Thái tử điện hạ được không? Chỉ có ngươi mới giúp được Nguyệt Thiện.

"Khuôn mặt của Nguyệt Thiện đầy nước mắt, trông vô cùng đáng thương.
Ôn Trì ngẩn ra:" Ngươi đang nói cái gì? "
" Toàn bộ Đông Cung này, chỉ có Ôn công tử có thể giúp Nguyệt Thiện, ngươi khác với chúng ta.

Mấy hôm nay có rất nhiều người được kiệu liễn nâng vào Đông Cung, vậy mà Thái tử điện hạ chỉ đến Trúc Địch cư của ngươi, còn tất cả chúng ta muốn nhìn thấy tuấn nhan của Thái tử điện hạ một lần, thật là một việc khó hơn lên trời.

"Nguyệt Thiện khóc nức nở nói," Ta không muốn cả đời bị giam cầm trong cung cấm, mà ngay cả gương mặt Thái tử điện hạ cũng chưa từng nhìn thấy.

"
Ôn Trì yên lặng nghe Nguyệt Thiện nói xong, hình như cảm nhận được điều gì đó, hắn khẽ nâng mắt nhìn phía sau Nguyệt Thiện.
Nhưng mà, Nguyệt Thiện dường như không biết, vẫn còn thao thao bất tuyệt:" Từ ngày ta biết mình sẽ được gả cho Thái Tử điện hạ, ta liền xem Thái Tử điện hạ là trượng phu mà đối đãi, tuy giữa ta và ngài ấy tồn tại một khoảng cách quá lớn, nhưng bởi vì đã xem ngài ấy là trời của mình, nên mọi hành động việc làm của Thái tử đều có thể ảnh hưởng đến tâm tình của ta.

"
Ôn Trì:"...!"
Em gái nhỏ, rắm cầu vồng* của ngươi sắp dìm chết ta.
*Rắm cầu vồng: Những lời nịnh hót, tâng bốc thái quá.
" Lần này tiến cung, ta cứ tưởng khoảng cách giữa bọn ta sẽ thu hẹp lại, cho nên ta đã rất vui, vui đến mức mất ăn mất ngủ.

Nhưng dần dần, sự vui mừng đó liền biến thành nỗi thất vọng, ta không biết trong Đông Cung lại có nhiều người như vậy, ta lại càng không biết, muốn gặp được Thái tử là một chuyện rất khó khăn, sự thật này làm trái tim ta như muốn vỡ vụn.

"
Ôn Trì:"...!"
Hắn không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn nàng ta nói.
Cho dù hắn vẫn thản nhiên nghe nàng ta nói, nhưng xung quanh đã có người nghe không nổi nữa.
Nguyệt Thiện còn chưa nói xong đã nghe thấy tiếng ho khan eo éo sau lưng.
Nguyệt Thiện có chút sửng sốt, lúc sau mới nhận ra cái gì đó, cả khuôn mặt trắng bệch, nàng ta run run quỳ rạp xuống đất.
Nàng run rẩy lo sợ mà ngẩng đầu lên, đập vào mắt chính là bóng dáng cao lớn của một nam nhân đang ngồi trên xe lăn.
Giữa thanh thiên bạch nhật, ánh mặt trời gắt gao chiếu sáng mặt đất, cũng khiến cho vết bỏng dữ tợn xấu xí của Thời Diệp đập thẳng vào tầm mắt Nguyệt Thiện.
Đôi vai gầy của Nguyệt Thiện khẽ run lên, thế nhưng không bịvết bỏng dọa người kia làm kinh sợ, ngược lại còn mở to hai mắt, vừa mừng vừa vợ:" Thái, Thái Tử điện hạ! Tham kiến Thái Tử điện hạ! "
Ôn Trì im lặng lui về phía sau, cố gắng giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình.
Lúc này, cho dù hắn ngu ngốc, hắn cũng đã nhận ra được tất cả những chuyện này đều là Nguyệt Thiện cố ý sắp xếp.
Nguyệt Thiện cố ý giả vờ vô tình gặp hắn ở đình hóng mát, cố ý nói muốn tiễn hắn, lại cố ý tiễn đến tận cửa -- Bởi vì nàng ta biết được, vào canh giờ này Thời Diệp thường đi ngang qua đây.
Mà hắn, hắn chỉ là công cụ để nàng ta lợi dụng.
Thời Diệp hơi nghiêng người, tư thái lười biếng đến cùng cực ngồi trên xe lăn, hắn dường như không quan tâm đến vết bỏng trên mặt, một tay chống cằm, hứng thú nhìn Nguyệt Thiện diễn trò.
Còn cả cung nữ im lặng đẩy xe ở phía sau, và một lão thái giám đang đứng cạnh bên y-- tiếng ho vừa rồi là đến từ vị thái giám này.
Thời Diệp ngoắc tay với nàng ta, giống như đang gọi một chú cún con:" Lại đây.

"
Nguyệt Thiện sững sờ, sắc mặt tái nhợt trong phút chốc tràn ngập vui sướng, nàng ta luống cuống tay chân nâng váy muốn đứng dậy.
Nàng ta còn chưa kịp đứng lên, liền nghe lão thái giám bên cạnh Thời Diệp hô:" To gan! "
Trong lòng Nguyệt Thiện hoảng sợ, đại não còn chưa kịp hiểu là chuyện gì đang xảy ra, thân thể đã phản xạ có điều kiện quỳ rạp xuống.
Lão thái giám nói:" Ai cho phép ngươi đứng dậy? "

Nguyệt Thiện sợ hãi cúi đầu:" Thần thiếp biết tội.

"
Dứt lời, Nguyệt Thiện quỳ bò đến trước xe lăn của Thời Diệp.

Sau đó, cẩn thận nâng mặt lên, dùng ánh mắt ái mộ lưu luyến, lại xen lẫn chút tham lam nhìn chằm chằm y.
Một lúc sau, nàng ta khẽ nói:" Thái Tử điện hạ.

"
" Muốn gặp bổn cung? "Giọng nói của Thời Diệp trầm thấp, vô cùng dễ nghe, tựa như thiên âm có thể mê hoặc nhân tâm.
Nguyệt Thiện gật đầu như con gà mổ thóc:" Thần thiếp vào cung là để hầu hạ Thái Tử điện hạ, nếu có thể gặp được Thái Tử điện hạ một lần, thần thiếp chết cũng không hối tiếc.

"
" Hử? "Thời Diệp cúi đầu, dùng ngón trỏ nâng cằm Nguyệt Thiện lên," Hóa ra bổn cung lại có sức quyến rũ tới mức khiến ngươi cam tâm chịu chết.

"
Khi nói chuyện, bàn tay y lại chậm rãi di động trên gương mặt của Nguyệt Thiện, nhưng mà, ngay sau đó bàn tay ma quỷ kia đã nắm chặt cái cổ yếu ớt của nàng ta.
Giống y hệt cái cách mà y đối xử với Ôn Trì đêm hôm đó.
Bàn tay của y cực kì đẹp, ngón tay thon dài, dễ dàng nắm lấy cái cổ yếu ớt của Nguyệt Thiện.
Thân thể Nguyệt Thiện khẽ run lên, giống như một cánh bướm nhỏ hỗn độn trong gió lớn, vẻ mặt nàng ta mờ mịt, lại tội nghiệp nhìn Thời Diệp:" Thiếp thân gả vào Đông Cung, chính là người Thái Tử điện hạ, mạng hèn này của thiếp đương nhiên cũng là của Thái Tử điện hạ.

"
Thời Diệp nheo mắt lại:" Nếu bổn cung muốn ngươi chết thì sao? "
Ngữ khí Nguyệt Thiện kiên định, nàng ta vẫn nói câu kia:" Thần thiếp có chết cũng không tiếc..

"
Nào ngờ nàng ta con chưa dứt lời, vẻ say đắm trên khuôn mặt đã biến mất ngay lập tức, thay vào đó, nàng ta kinh hoảng nhìn Thời Diệp:" Người..

"
Thời Diệp nhe răng cười, hàm răng trắng sáng, cười đến vô cùng vui vẻ hòa ái:" Nếu ngươi đã muốn chết như vậy, bổn cung liền thành toàn cho ngươi.

"
Dứt lời, năm ngón tay của hắn bỗng siết chặt lại.
Chỉ thấy khuôn mặt của Nguyệt Thiện lộ ra nét thống khổ, nàng thậm chí chưa kịp giãy giụa, thì đã bị vặn cổ chết ngay tại chỗ.
" Phế vật."Thời Diệp lạnh giọng, ghét bỏ ném thi thể Nguyệt Thiện xuống đất.
Màu đỏ của máu tươi chảy ra từ khóe miệng của Nguyệt Thiện, nàng ta mở to hai mắt, sự mê luyến vừa rồi hoàn toàn không thấy đâu, sâu trong đôi mắt xinh đẹp ấy chỉ còn lại sợ hãi cùng hận ý.
Ngay cả khi đã không còn hơi thở, đôi mắt kia vẫn nhìn chằm chằm Thời Diệp.
Mà Ôn Trì bên này nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, thấm ướt cả quần áo.