Chương 8
Trầm luân
Lam Tuyết bị một thứ gì đó ngưa ngứa làm thức dậy, bên ngoài tịch dương đã ngã về tây, bầu trời phủ một màu đỏ rực. Nàng nheo mắt tránh ánh sáng len lỏi qua rèm xe chiếu vào. Tiếp theo tim nàng xém chút nhảy ra khỏi cổ họng.
Nàng cư nhiên ở trong lòng tên yêu nghiệt Bạch Dạ ngủ. Hắn cũng đang ngủ, hai tay ôm lấy hông nàng, đầu tựa vào thùng xe, còn cái thứ làm nàng ngưa ngứa kia là tóc hắn a.
Hắn ngủ rất say, trên môi còn mang nét cười ngọt ngào, khuôn mặt hoàn mỹ từng đường nét không còn vẻ yêu nghiệt thường ngày mà mang nét trong trẻo, ôn nhuận như ngọc. Đôi mắt phượng nhắm nghiền, lông mi dài cong cong như chiếc quạt nhỏ, tóc đen mượt mà sờ rất đã tay. Làn da trắng nõn, trắng nà nhìn gần cũng không thấy lỗ chân lông. Hắn thật sự rất xinh đẹp nha, tuy từ này không thích hợp để nói về nam tử nhưng nàng không tìm được từ khác.
Trên chóp mũi nàng gìơ đây toàn là mùi hương của hắn, tâm nàng có chút kích động. Có cái gì đó đang thúc giục nàng chạm vào hắn, ôm hắn... thậm chí hôn đôi môi đỏ mọng của hắn.
Gần, gần thêm một chút nữa, một chút nữa thôi. Nó cứ như thế dụ dỗ nàng.
Đến khi cảm giác mềm mại, ấm áp chạm vào môi mình nàng mới giật mình gào thét. Nàng hôn hắn, trong lúc hắn ngủ mà hôn hắn. Đang định thoái lui thì cánh tay bên hông nàng siết chặt, một tay khác nâng lên giữ lấy gáy nàng không cho nàng trốn thoát. Hai hàng mi của hắn có chút run rẫy, từ bị động biến thành chủ động ngậm lấy môi nàng.
Chỉ đơn giản là môi chạm môi, say mê, lưu luyến không muốn tách rời. Sự ấm áp, mềm mại, ngọt ngào chậm chạp thấm vào từng mạch máu, từng tế bào đủ để làm tan chảy cả nàng và hắn. Không biết là ai chủ động khiêu khích trước mà nụ hôn dần nóng bỏng hơn. Nhẹ nhàng cắn, tìm tòi tách môi ra, đầu lưỡi lướt qua hàm răng đi vào trong miệng đối phương triền miên không dứt.
Nụ hôn kết thúc, cả hai mở mắt ra, thở hổn hễn như vừa chạy nước rút mấy trăm mét. Gò má Lam Tuyết đỏ bừng, ánh mắt mơ màng không tiêu cự nhìn hắn. Bạch Dạ vùi đầu vào hõm vai nàng, cực lực đè nén mùi hương vì kích động mà phát ra.
"Tiểu Bạch! Ngươi rất thơm nha. Gia rất thích nha!"- Nàng níu lấy vạt áo hắn, tinh nghịch hướng vành tay hắn cắn xuống.
Bạch Dạ bình ổn hô hấp, giữ lấy hai đầu vai nàng đẩy ra. Hắn nhìn nàng ánh mắt không khỏi trầm xuống. Nàng hiện trống rỗng như một con búp bê, bị một loại dục vọng như có như không dẫn dắt.
"Vật nhỏ, nếu tiếp tục ngươi sẽ hối hận. Ngươi đang bị mê hoặc không phải bản thân ngươi muốn, hiểu không?"
"Gia biết, chỉ là gia không cưỡng lại được a!"- Lại cái kiểu xưng 'gia' với bộ mặt phong tình phóng khoáng này, nàng mỉm cười. Thần trí đã khôi phục từ lúc hắn đẩy nàng ra. Chỉ là không những không thoát khỏi mị hoặc của hắn mà còn bị lún sâu vào, sâu đến mức không thể thoát ra.
Hắn bật cười, tiếng cười trầm thấp chui vào trong tai thì nàng đã nằm gọn trong vòng tay của hắn. Hắn nói -"Vậy thì đừng cưỡng lại. Cùng ta trầm luân trong đó, dù có phải vạn kiếp bất phục ta cũng chịu"- Câu nói như một lời thề. Hắn cũng như nàng, không thể thoát ra, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng.
"Ân!"- Nàng gật đầu, chôn mặt vào trong lòng ngực hắn, hít sâu một hơi. Chỉ cần có hắn nếu phải nghịch thiên mà đi nàng cũng sẽ đi. -"Mùi hương kia là sao vậy?"
"Là bẩm sinh, bình thường có thể áp chế nhưng khi tâm trạng không ổn định nó sẽ phát ra. Nó có thể xem như... khụ... mị dược đi"-Trên mặt hắn thoáng qua nét thẹn thùng hiếm thấy.
"Ừm!"- Thì ra chính nó làm nàng choáng váng-"Tiểu Bạch, ta muốn ngủ, tiếp tục ôm ta có được không?"
Bạch Dạ cười cười, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vỗ vỗ trên lưng Lam Tuyết, cằm hắn tựa trên đỉnh đầu nàng.-"Ngủ đi, khi đến Hoa Thành ta sẽ gọi ngươi dậy"
Khoảnh khắc này tươi đẹp biết bao, nếu thời gian ngừng lại nàng mong chính là hiện tại. Đôi mắt nàng chậm rãi nhắm lại, trên môi nở nụ cười, trong thùng xe tình ý bao trùm. Lim dim sắp đi vào giấc ngủ thì 'rầm' một tiếng nổ lớn, xe ngựa chao đảo rồi lủi vào ven đường, một phen chấn động nàng xém chút thân mật 'kiss' sàn xe. Bật dậy chui ra khỏi xe, mặt nàng đen như than. Toàn bộ khung cảnh lãng mạn bị phá banh hết rồi. Nàng nhất định giết tên khốn nào làm ra việc này. Bạch Dạ cười trừ, xem ra nàng tức giận không ít a.
Bên ngoài là một màn truy đuổi ngoạn mục, gần mười người mặc huyền y truy đang bao lấy một nam tử lục y, nhìn hắn chừng mười lăm, mười sáu tuổi, môi hồng răng trắng, hai mắt to tròn rất đáng yêu, cũng xem là một một cực phẩm mỹ nam nha. Hắn cả người đầy bùn đất, đầu tóc hơi rối loạn, bàn tay trái còn đang chảy máu. Từ trong đám người huyền y một kẻ toàn thân hồng y rực rở, trên môi nở nụ cười đắc ý.
"Phong Nhi, ngươi ngoan ngoãn theo ta trở về đi"
"Ngươi nằm mơ đi, ta có chết cũng không đi theo ngươi"-Nam tử được gọi là Phong Nhi nghiến răng gào lên, khó khăn lắm mới chạy trốn được vậy mà cũng bị bắt lại. Chẳng lẽ cuộc đời hắn lại đi làm nam sủng cho tên màu mè điên khùng đó.
"Vậy đừng trách ta nặng tay"-Lời vừa buông xuống cả đám người mặc huyền y xông lên tấn công Phong Nhi.
Lam Tuyết trừng mắt nhìn người mặc hồng y, trong lòng như núi lửa phun trào. Là hắn, là hắn, chính là hắn. Con mẹ nó, hôm nay bà đây phải 'dạy' hắn. Bạch Dạ ra ngoài thì thấy gương mặt muốn giết người của nàng thì nhíu mày, nhẹ giọng gọi.-"Vật nhỏ, làm sao vậy?"-Rồi nhìn về hướng cả đám người đánh nhau rần rần với Phong Nhi đang định ra tay ngăn cản thì một đạo ánh sáng trắng xanh đã lao vút đến. Sau khi ăn Băng Liên hoa lại thêm Linh Xà Thánh Châu hổ trợ, đạo hạnh của nàng tăng lên gấp đôi, không còn như trước nữa.
'Ầm' một tiếng, khói bụi mịt mờ che hết tầm mắt, đến khi có thể nhìn thấy thì toàn bộ đám người huyền y đã nằm lăn ra đất, chỉ còn một mình Phong Nhi đứng trơ ra chẳng biết trời trăng gì.
Hồng y nam tử giận đến lồng gan ra ngoài, là ai lớn mật dám xen vào chuyện của hắn. Tức thì tiếng nói đầy châm chọc vọng đến.
"Thật không ngờ đường đường Diêm Diễm vương của tinh linh tộc lại đi bắt người tùy tiện như vậy a!"-Lần này bà đây sẽ thay 'Lam Tuyết trước kia' báo thù rửa hận. (Thỏ Đào: Hắn là tên hổn đản đánh 'Lam Tuyết' thừa sống thiếu chết phải đến Thiên Băng động chửa thương đó ╰_╯)
"Đã biết bổn vương mà còn dám xen vào? Ngươi rốt cuộc là ai?"- Diêm Diễm nhìn Lam Tuyết một thân nam trang thanh nhã, diện mạo xinh đẹp tựa thiên tiên đối với hắn đầy khinh bỉ thì đanh mặt lại.
"Ngài đúng là quý nhân mau quên nha, ngàn năm trước ngài lấy Thiên hỏa đốt một con rắn nhỏ còn nhớ chứ?"-Nàng nghiến răng nói ra.
Hắn trợn mắt, thật sự không nhớ, bất quá con rắn nhỏ đó lớn lên lại xinh đẹp như thế. Nếu biết lúc đó hắn đã giữ lại. (Thỏ Đào: Đồ háo sắc *chọi dép*)
Còn Phong Nhi vừa thấy Bạch Dạ thì khóc thét lên, nước mắt nước mũi tèm lem chạy đến-"Vương thúc... ô ô... ô... hắn.... hắn khi dể Phong Nhi... ô...ôô... hắn bắt Phong Nhi..ô ô..."
"Xin Diêm Diễm vương cho Bạch Dạ câu trả lời thích hợp, vì sao bắt giữ tộc nhân của ta"-Bach Dạ ngữ khí bình tĩnh nhưng ẩn chứa uy hiếp. Nếu không cho hắn đáp án vừa ý hắn sẽ không để yên chuyện này. Tộc nhân của hắn muốn bắt là bắt sao? Như vậy mặt mũi của hồ tộc để vào đâu, huống chi Phong Nhi còn gọi hắn một tiếng Vương thúc. Hơn nữa thằng nhóc này khả ái, hiểu chuyện hắn cũng rất thích.
"Bổn vương..."- Diêm Diễm nghẹn họng. Hắn biết nói gì, chẳng lẽ nói hắn muốn bắt Phong Nhi về làm nam sủng.
"Thật không ngờ nha. Diêm Diễm Vương lại là loại người.... HAM, MÊ, NAM, SẮC!"- Nàng đứng một bên đâm thọt, cho hắn tức chết luôn. Bốn chữ cuối nói ra vô cùng nhấn mạnh.
"Ngươi.... ở đây đâu tới phiên ngươi lên tiếng"-Thẹn quá hóa điên hắn rít lên, Thiên hỏa hướng nàng đánh tới. Lam Tuyết hừ lạnh, phất tay một cái hàng nghìn lưỡi kiếm băng phá tan Thiên hỏa. Nàng đâu còn là một con rắn nhỏ ai muốn bắt nạt cũng được.
Phong Nhi bên cạnh Bạch Dạ hâm mộ nàng không không dứt. Thật là lợi hại, cả Thiên hỏa cũng phá được. Người này chắc là bạn của Vương thúc, nhìn tơi nhìn lui, từ tướng mạo đến khí chất đều rất xứng với Vương thúc vĩ đại của hắn nha.
Bạch Dạ không có biểu tình gì, chỉ im lặng quan sát. Hắn tin tưởng vật nhỏ dư sức xử lý tên màu mè, lòe loẹt kia.
Diêm Diễm mặt vặn vẹo đủ kiểu. Chỉ sau một ngàn năm mà con rắn nhỏ không có chút sức mạnh lại trở nên cường đại như vậy, sao có thể chứ? (Thỏ Đào: không phải không không có sức mạnh mà là phản ứng chậm. Bị đánh te tua rồi mới biết mình bị đánh o(╯□╰)o)
"Hừ, dựa vào ta là Vương của xà tộc, dựa vào Bạch Dạ là bằng hữu của ta, dựa vào gian tình của ta và hắn. Có thể lên tiếng chưa?"- Tên Diêm Diễm này đúng là tự cao, tự đại, tự phụ, tự cho mình là nhất không coi ai ra gì, xem sỉ diện còn hơn mạng sống. Lần này nàng không làm cho hắn thân bại danh liệt, sống không bằng chết nàng đổi họ thành họ Bạch. [Bạch Dạ: Chuyện sớm muộn a *nhe răng cười* (o^^)o]
"Hôm nay thù mới nợ cũ đem tính hết một lần a. À... còn có lãi nữa!"- Nàng nở nụ cười khuynh đảo chúng sinh, lúc hắn còn đang thất thần ngưng tụ một quả cầu sáng trong tay mạnh mẽ đánh tới. Nhưng giữa chừng lại bị một ngoại lực cường đại ngăn lại.
"Vật nhỏ, được rồi. Nể mặt ta tha cho hắn đi. Ta và đại ca hắn có giao tình rất sâu."- Bạch Dạ đi đến gần nàng nhẹ giọng nói. Vật nhỏ này nổi giận rất khủng khiếp, nếu thật sự đánh nhau không biết long trời hay lỡ đất a.
Nàng nhìn hắn, hắn hướng nàng khoe ra hàm răng trắng bóc, hai mắt híp lại, má lúm đồng tiền lộ ra. Mỹ nam kế, hắn dám dùng mỹ nam kế với nàng. Bực, coi như hắn thắng đi. Nàng hậm hực thu chiêu, phồng má lên, mày liễu cau lại nhưng vẫn chưa chịu bỏ qua dễ dàng.-"Kêu hắn xin lỗi ta cùng Phong Nhi ta liền thả hắn đi"
Diêm Diễm tới nước này đánh không lại, cải không thắng nghiến răng rít ra tiếng.-"Xin.... lỗi"-Sau đó quay đầu bỏ đi. Chạy còn nhanh hơn thỏ nữa. Hắn nhất định sẽ báo thù này.
Lam Tuyết đuổi theo-"Nè... ta còn chưa...ưm..."-còn chưa có xong mà ~T_T~
"Không phải nói muốn đi Hoa Thành sao. Bây giờ đi thôi! Chuyện của hắn để sau này đi!"- Hắn nắm tay nàng kéo vào xe ngựa. Phong Nhi im lặng đi theo. Cùng Lam Tuyết đồng dạng mặt nghệch ra 囧như đồ ngốc. Đến khi ngựa tiếp tục lộ trình nàng mới tỉnh ra. Vừa rồi là chuyện gì?
Trời ơi, mặt nàng đỏ như muốn rỉ ra máu, hắn hôn nàng, ở trước mặt Phong Nhi hôn nàng. Nàng phải tìm cái hang nào đó chui vào a~~~