Xuyên Qua Thành Mỹ Xà

Chương 64: Mọi thứ kết thúc rồi




Tràng cười khàn khàn quỷ dị vang lên, 'nàng' gục đầu xuống đất, thân thể rung rung kịch liệt.-"Khục khục khục~~~"

Ai cũng không nhịn được mà nhíu mày, tóc gáy cũng muốn dựng cả lên.

Rồi xung quanh 'nàng' xuất hiện một tầng nước mỏng, tầng nước biến mất thì trước mặt Bạch Dạ là một nữ nhân vô cùng xa lạ. Dung mạo có thể xem là xinh đẹp nhưng vì làm da tái nhợt như tử thi mà trở nên xấu xí, hai mắt đầy tơ máu, dáng người gầy nhom như cây sậy, trên vai, eo, đùi và nhiều nơi khác đều bị thương, máu ứa ra từ đó không phải màu đỏ mà là màu xanh đen.

Đang lúc mọi người còn đang nghi hoặc thì ả vung tay đánh về phía Bạch Dạ, những giọt nước nhỏ bắn ra biến thành các con dao lao vút đi. Bạch Dạ vẫn đứng yên không động, thế nhưng nhưng con dao nước kia còn cách hắn chừng vài tấc thì dừng lại, đúng hơn là bị một sức mạnh nào đó buộc dừng lại, sau đó bóc hơi trong nháy mắt.

Cũng trong nháy mắt này ả tung người nhảy lên kéo xa khoảng cách với Bạch Dạ, rơi xuống một cây cột bị phá hủy phân nửa nhưng còn đứng vững. Từ trên cao nhìn xuống, a nheo mắt cười một cách thỏa mãn.-"Chào mừng trở lại Tứ Thần Điện hỡi Thần Minh của ta! Thần Minh tối thượng của ta!"

Dạ Nguyệt phất tay ra hiệu cho những người sau lưng lui lại. Đây là trận chiến cuối cùng của Thần Minh nên để 'Thần Minh' giải quyết.

"Ngươi là Thượng Thủy Thần Quân?"-Dạ Nguyệt đi đến, đứng ngang hàng với Bạch Dạ, vô diện biểu tình nhìn ả.

"A~~ Hạnh phúc làm sao khi Ma Thần còn nhớ đến ta~~"-Ả ôm mặt cười, biểu lộ ra sự si mê đến điên cuồng.-"Cũng thật vất vã mới đưa được hai người đến đây, bất quá chỉ cần gặp được hai người có bao nhiêu vất vã ta cũng chịu được!"

Dạ Nguyệt nhìn khóe miệng toét đến mang tai và bộ mặt quỷ dị đó đột nhiên lại muốn nôn. Cư nhiên trong hai vạn năm qua ả giữ tranh của hắn và Bạch Dạ rồi....

Khác với Dạ Nguyệt còn giữ được bình tỉnh thì Bạch Dạ đã muốn phát bạo. Hắn không quan tâm ả ta là Thượng Thủy hay Hạ Thủy gì, hắn muốn hiện tại là vật nhỏ của hắn.-"Nàng ở đâu?"

Ả ta đương nhiên biết 'nàng' trong miệng Bạch Dạ là ai, vừa nghe đến thì sắc mặt liền trở nên hung bạo.-"Ở đâu ư? Ha ha~~ Ta còn đứng đây hiển nhiên nàng ta đã ở Âm phủ rồi! Thế nào? Biết được người mà hai ngươi yêu thương nhất mực nâng trong tay sợ vỡ ngậm trong miệng sợ tan bị ta giết chết thì có cảm tưởng gì?"

Bàn tay nắm chặc chuôi đao của Bạch Dạ đã siết lại đến trắng bệch, máu trong từng mạch máu đều sôi lên.

Dạ Nguyệt nhận thấy khí tức dao động bất thường quanh Bạch Dạ thì biết hắn đã sắp nổi điên. Sát khí không bị kiềm nén phát tán khiến đám người Giáng Đào phải e dè mà lùi lại thêm.

Bạch Dạ biết lời ả ta đang nói dối, nàng cũng như hắn từ lâu đã thoát khỏi trói buộc của thế giới này, trì khi bản thân muốn chết nếu không sẽ không ai giết được nàng và hắn. Dù vậy... lời nói dối kia vẫn làm hắn không sao chịu được.

Mà ả lại dường như không sợ hãi chút nào, thậm chí trong mắt lóe lên... sự phấn khích.-"Hắc hắc~~ Chính là như thế... Chính là như thế... Chính là con người bị nhấn chìm trong oán hận, thống khổ, tuyệt vọng, cô độc.... nó mới tuyệt vời làm sao!"

"Nhưng tại sao... các ngươi chỉ vì nàng ta? Bất cứ khi nào, chỉ cần nàng ta xuất hiện thì ánh nhìn của các ngươi luôn luôn dõi theo không rời. Trong khi đó lại hoàn toàn hờ hững với ta, thậm chí một cái liếc mắt cũng không thèm bố thí. Cho nên... Ta hận, ta hận nàng ta. Hận đến nổi từng suy nghĩ đều muốn đêm nàng ta giết chết, rồi đầy đọa hồn phách của nàng ta vĩnh viễn không thể siêu thoát, chịu đựng tra tấn đau đớn."-Ả gần như rít lên, từng lời buông ra đều nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt xấu xí vặn vẹo đến dọa người.-"Ta lừa nàng ta đi trộm Hoán Linh Thạch, khiến nàng ta phạm Thiên quy bị Thiên phạt. Ta âm thầm sắp xếp để Thiên đế lấy đi kí ức mà hạnh phúc ngọt ngào của nàng ta. Thậm chí ta còn đánh đổi một nửa nguyên thần biến bản thân ma không ra ma quỷ không ra quỷ để sử dụng Tán Hồn Chú.... Ta làm tất cả mọi thứ.... Và ngỡ rằng bản thân đã thành công. Cư nhiên sau hai vạn năm nàng ta lại xuất hiện trước mặt ta, không những đang rất vui vẻ, còn muốn lấy lại kí ức.... Ha ha ha ha.... Thật nực cười!"

"Ngươi đang cười.... chính mình sao?"-Bạch Dạ và Dạ Nguyệt đồng loạt nâng mắt nhìn ả, hai gương mặt tinh xảo lạnh lẽo y hệt nhau chứa đầy ý trào phúng, khinh miệt.

Thì ra ả là kẻ sau lưng âm thầm giật dây cho Lam Tuyết, dẫn đến cục diện nàng phải....

Mọi người nhìn vào chỉ thấy đáy mắt vốn luôn phẳng lặng của Bạch Dạ và Dạ Nguyệt đang biến ảo liên tục, cứ như đang trổi dậy một cơn bão điên cuồng, bạo ngược.

Sau đó hai bóng trắng cứ như quỷ mị mà duy chuyển, nhanh đến mức không thể nhìn rõ.

"Ta từ trước đến nay cho dù là nữ nhân cũng đánh, nhất là nữ nhân xấu xí từ trong ra ngoài như ngươi."-Theo sau tiếng nói của Dạ Nguyệt là một đạo hàn quang bén nhọn.

Ả khó khăn tránh khỏi, hai tay kết ấn thi triển phép thuật. Xung quanh ả hiện ra những dòng nước, chúng như có sinh mạng mà chuyển động thay ả chặn đao đồng thời cũng đánh trả lại.

Một tiếng hừ lạnh vang lên.-"Hừ! Ta sẽ cho ngươi biết cảm giác hồn phách từng chút một bị ăn mòn là như thế nào."

Một đao chém xuống mang theo bạch quang lóa mắt phá tan hàng rào nước quanh ả, trước mặt chính là đôi mắt hổ phách đáng sợ của Bạch Dạ.

Trên vai đau điếng làm ả không khỏi hét lên. Bạch Dạ thế nhưng lại đâm vào vết thương Lam Tuyết đã gây ra từ trước, lưỡi đao xuyên qua đa thịt đem ả ghim lên trụ trói thần.

"Trả nàng lại cho ta."-Hắn lạnh lẽo buông xuống lời nói. Trên vết thương của ả bắt đầu nổi lên một ngọn lửa màu trắng, nó nhanh chóng lan rộng ra, ngọn lửa không tổn thương đến đa thịt bên ngoài mà là đốt cháy hồn phách.

"A.. Aa... Ta... không bao giờ... Ngươi giết chết ta đi.... A... Chết dưới tay Thần Minh ta... ta thật mãn nguyện... Ha ha ha..."-Ả cười đến vặn vẹo, nụ cười khó coi hơn gào khóc. Nguyên thần của ả đã bị hủy một nửa, hồn phách sắp tiêu tán, ngay từ hai vạn năm trước ả đã chuẩn bị để chết. Ả chết đi đổi lại nàng ta biến mất bên cạnh họ, trả giá như vậy không hề thiệt.

Bất quá... hủy hết tất cả mới là tốt...

Dưới ống tay áo rộng thùng thình nhướm đầy máu đen, ả dồn toàn bộ sức lực của mình siết chặt một quả cầu thủy tinh trong suốt phát ra ánh sáng trắng xanh mờ ảo - kí ức của Lam Tuyết.

Mọi thứ kết thúc rồi...