Chương 52:
Giả ngu.... là một loại kỉ năng sống.
Trên đời này nếu nói đến chim thì Phượng Hoàng là loài xinh đẹp cao quý nhất, trong số các anh chị em cô dì chú thím Phượng Hoàng tồn tại trên đời này thì có lẽ Trụy Nguyệt là con Phượng Hoàng khốn khổ nhất.
Nửa đêm nửa hôm tay xách nách mang một đống đồ ăn mồ hôi dầm dề, mặt mày đầy lọ từ trong bếp đi ra. Nguyên nhân thứ nhất là vì lão bà của hắn đói, nguyên nhân thứ hai là do... khụ khụ.... nàng xuống giường không được, nguyên nhân thứ ba vì hắn là một thê nô cao cấp sủng vợ lên tận trời sao có thể để nàng phải vất vã nên tự thân xuống bếp 'trổ tài'. Có lẽ do lâu quá nên bị lục nghề hắn suýt đốt luôn cả phòng bếp mà bản thân cũng mém bị chính mình quay chín luôn.
Như vậy thì thôi đi, sao mà lại......
"Ôh~ Chào buổi tối!"-Bạch Dạ toét miệng cười. Hắn vốn định rời khỏi Tinh Linh tộc làm chút việc không ngờ vừa xoay người lại thấy Trụy Nguyệt như cửa hàng đồ ăn di động đi tới.
Trụy Nguyệt bất lực nhìn trời, sắp sáng rồi tối chổ nào mà chào. Bất quá cũng cố nở nụ cười đáp lại.-"Tỷ phu, chào buổi tối!"
Bạch Dạ nháy mắt, càng cười lại càng tươi.-"Sắp sáng rồi tối chổ nào mà chào?"
Gân xanh trên trán Trụy Nguyệt kịch liệt nhảy lên như thể sắp nứt ra vậy, hắn liều mạng hít thở nghiến răng nghiến lợi mở miệng.-"Vậy thì..... chào buổi sáng."
Bạch Dạ xua tay, nghiêng người tựa vào cây cột sau lưng, thu lại nụ cười tươi rói thay bằng điệu bộ tựa tiếu phi tiếu, mắt phượng hẹp dài thoáng qua lãnh ý.-"Nghe nói ở Phượng Tê cung có trồng rất nhiều hoa đào, đem hoa đào hái lúc bình minh đi ủ rượu có vị cực kì ngon phải không?"
"Ừm, nếu ta nhớ không lầm thì trước kia có ủ mấy chục vò rồi đem chôn ở đâu đó."-Trụy Nguyệt cúi đầu lẩm bẩm.-"Ở đâu nhỉ?"-Lâu quá hắn cũng quên mất rồi.
"Tổng cộng có hai mươi hai vò. Hai vò chôn ở gốc đào thứ hai hàng thứ ba bên phải, mười vò chôn ở dưới gốc đào lớn nhất sau vườn, số còn lại chôn rãi rác ở khắp nơi."-Bạch Dạ chậm rãi nói.
"A! Đúng rồi, vài hôm nữa trở lại đó lấy vài vò cho Giáng Đào mới được!"-Trụy Nguyệt gật gật đầu. Sau đó phát hiện có cái gì đó rất không đúng.
Nâng mắt đã thấy Bạch Dạ híp híp mắt nhìn hắn, không khỏi nhíu mày.-"Ngươi.... Sao ngươi lại biết....."-Chuyện này đã rất lâu nên Bạch Dạ căn bản không thể biết được nhưng mà..... Trường Oán thì...
"Ngươi nhớ lại!"-Trụy Nguyệt nhíu mày, tia sáng quỷ dị trong mắt lóe lên giây lát rồi biến mất, vẻ mặt bình tỉnh đối diện Bạch Dạ, ngữ khí là khẳn định không phải nghi vấn, lơ đãng để lộ một cổ ngạo khí cao quý bẩm sinh.
"A!"-Bạch Dạ thốt lên một tiếng, sửng sốt nói.-"Chao ôi, để ngươi biết được rồi."-Giọng điệu đó kết hợp cùng biểu cảm ngã ngớn của hắn thật sự rất thèm ăn đập.
"Chậc.... Vì ngươi đã biết bí mật của ta nên ngươi cũng là đồng phạm nha. Bởi vậy....."-Hắn đưa ngón trỏ đặt lên môi, khẽ 'suỵt' một tiếng.
Khóe miệng Trụy Nguyệt giật giật, hắn dính bẫy của yêu nghiệt rồi, yêu nghiệt là cố ý làm thế còn âm thầm thăm dò hắn là đồng minh hay kẻ địch. Bất quá.....
"Tỷ phu.... ngươi nói gì cơ? Aizzzz.... ta quả nhiên là lớn tuổi, mắt mờ nhìn không thấy, tai yếu nghe không rõ lại còn hay quên nữa. Chúng ta ở đây làm gì vậy? Chết rồi.... ta còn phải mang thức ăn cho Giáng Đào nha!"-Giả ngu.... là một loại kỉ năng sống, mà trình độ giả ngu của hắn cũng chẳng phải dạng vừa gì.
Nói rồi chớp mắt nhe răng cười đến ngốc nghếch, hớn hở bưng đồ ăn đi lướt qua Bạch Dạ về phòng.
Đương nhiên trong mấy lời kia cũng ẩn chứa ý tứ rõ ràng, hắn bây giờ ngoài Giáng Đào ra sẽ không quan tâm chuyện khác, không phải đồng minh cũng không phải kẻ địch mà chỉ là một người qua đường thôi.
Bạch Dạ khơi mào khóe miệng nhìn thân ảnh đỏ tươi biến mất rồi nâng bước rời đi.
Trụy Nguyệt quả nhiên không giống như vẻ bề ngoài ngu ngu ngơ ngơ của mình, ngược lại hắn rất thông minh. Nếu là người khác trong tình cảnh của hắn hẳn là bị dọa cho hết hồn nhưng hắn lại vô cùng bình tĩnh giả ngu y như rằng hắn ngu thật ấy. Chân nhân bất lộ tướng a!
-----------------------------------
Buổi sớm, Tinh Linh tộc lại một phen gà sủa chó bay :)))))))
Bởi vì phòng bếp thần không biết quỷ không hay sau một đêm bị đốt thành đen thui. Rất nhiều nguyên liệu thượng hạng đều biến mất, chén đĩa bị vỡ chất thành đống, đồ ăn nấu hư cũng đầy cả ra.
Các cung nhân quản lý phòng bếp phải còng lưng vật vã quét dọn mà nước mắt chảy hai hàng. Trời đánh tên nào gây ra chuyện này a!
Mà bên kia, 'hung thủ' gây ra vụ việc đó lại đang vô cùng mĩ mãn ôm lão bà ngủ đến không biết trời trăng gì, khóe miệng còn lưu lại đường cong rất ư là hạnh 'phúc'. :))))))))))
Nhà bếp bị thiêu cháy ư? Nguyên liệu bị biến mất à? Đó chỉ là chuyện mây bay gió thổi, cho dù trời có sập xuống hắn cũng kệ, chỉ cần được ôm lão bà là được. Hắc hắc~~~
--------------------------------------
Lam Tuyết run rẫy khóe miệng nhìn một bàn sơn hào hải vị thường ngày hôm nay lại biến thành bửa cơm dành cho mấy thầy tu khổ hạnh toàn rau với cỏ mà có cảm xúc muốn lật bàn (/ロ゜)/~┴┴.
Bào ngư của ta đâu?
Vi cá của ta đâu?
Thịt thà của ta đâu?
Hải sản của ta đâu?
Hả? Hả? HẢ HẢ HẢ.....?????
Đâu hết rồi a~~~~~ Orz
"Lam.... Lam Tuyết tỷ tỷ?"-Phong Nhi ngậm sợi rau luộc e dè lên tiếng.
"Ừ?"-Đôi mắt nàng hầu như đã biến thành hai viên đạn bất cứ lúc nào cũng có thể xuyên thủng một cái gì đó.
"Ăn rau cũng tốt mà. Ừm.... có thể giảm béo, đẹp da, nhuận trường, giải nhiệt.... Cho nên ăn một bửa hẳn là ổn mà!"-Hắn rúc rúc người nép vào Xích Liên. Oa~ Lam Tuyết tỷ tỷ trừng hắn a, đáng sợ quá.
"Nhưng ta muốn thịt, là thịt cơ~~~"
"Không bằng như thế này.... Tỷ cứ tưởng tượng nó là thịt đi, mùi vị cũng rất ngon a! Sau đó Phong Nhi sẽ bảo Tiểu Liên Tử truy tìm thủ phạm rồi phạt hắn cởi truồng đứng ngoài nắng nhảy ếch đến khi mặt trời mọc đằng Tây thì thôi!"-Nói xong ngẩng mặt nhìn Xích Liên mở to đôi mắt nai đen lúng đầy trong đợi.-"Như vậy có được không Tiểu Liên Tử?" [Thỏ Đào: Em nó cũng nguy hiểm lắm ╮(╯_╰)╭ *bó toàn thân*]
Thật ra hắn cũng rất muốn ăn thịt nên có chút giận, một chút.... ừm.... chỉ là chút xíu xìu xiu thôi à!
Xích Liên không lên tiếng mà chỉ cười nhẹ xoa xoa đầu hắn, đem hắn sủng đến tận trời luôn rồi.
Với tinh thần hủ nữ thần thánh 200%, Lam Tuyết nhìn cảnh trước mắt phát ngu ba giây rồi lại nheo mắt cười, cười đến xấu xa. Cầm đũa cầm chén bắt đầu ăn, còn ăn đến vui vui vẻ vẻ, xung quanh toàn là màu hồng phấn dễ thương....
Hôm nay không có thịt à? Vấn đề đó bị ném ra ngoài chín tầng mây mất tiêu rồi còn đâu.