Xuyên Qua Thành Mỹ Xà

Chương 50: Mộng?!




Chương 50:

Mộng?!

Từng bông tuyết rơi nhẹ nhàng, động lại trên nền đất, nhuộm cả một mảng đất trời thành một màu trắng tinh khôi thuần khiết nhất.

Loáng thoáng nghe thấy một chuỗi tiếng cười giòn tan, trong trẻo như chuông bạc ngân lên ở nơi quanh năm băng giá này, tiếng cười càng lúc càng gần, xuyên qua màng tuyết lưa thưa có thể thấy một thân ảnh đơn bạc nhẹ nhàng như lông vũ theo cơn gió mà lơ lững trôi trong không trung.

Người đó cứ như một ảo ảnh rất mơ hồ, nàng mặc một thân bạch sa lấp loáng ánh sáng, bạch sa quấn quanh thân thể trắng như tuyết của nàng. Có điều là đám vải mỏng kia cũng chỉ che khuất những bộ vị trọng điểm, xung quanh là một dải băng trong suốt bay múa cùng vô số bông tuyết đang phát sáng như đom đóm tự động di chuyển có lẽ đó là những tinh linh tuyết, nhìn nàng như thế chứa năm phần yêu mị, ba phần quyến rũ, hai phần ngây thơ hoạt bát, ở xa xa nhìn lại tựa như tiên nữ trên trời.

"Ai nha~ Các ngươi thật phiền, ta chỉ muốn đến nhân giới chơi một chút, đi một lát sẽ về ngay thôi a!"-Nàng dường như có gì đó bất mãn, chu chu đôi môi hồng nhuận, tay nâng lên xua xua mấy tinh linh tuyết đang lôi kéo bạch sa được xem là 'quần áo' của nàng.

Đám tinh linh tuyết kia bị xua ra lại bay về bám lấy nàng, ánh sáng của chúng nhấp nháy như đang nói một cái gì đó mà chỉ nàng và chúng có thể hiểu.

"Các ngươi trở về đi, ta sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu. Bây giờ ta đã có thực thể sẽ không bị ánh nắng làm tan chảy, các ngươi không cần lo a!"

Qua một hồi lôi kéo dường như nàng cũng phải đầu hàng, đồng ý mang theo các tinh linh tuyết cùng đến nhân giới. Bay được một quãng đường thì nàng đột nhiên dừng lại, đôi mắt hoa đào xinh đẹp chứa con ngươi đen lúng như hắc diệu thạch tò mò nhìn về một vật thể đen ngòm vô cùng nổi bật ở cái nơi toàn tuyết là tuyết này.

Hình như đó là một 'người', nàng chậm rãi bước đến gần, ngón tay đặt trên môi 'suỵt' một tiếng với những tinh linh tuyết đang loi nhoi ngăn cản nàng.

Càng bước đến gần nàng bất chợt cảm thấy lạnh, cái lạnh này không phải cái lạnh của băng tuyết mà là từ 'người: kia phát tán ra, lạnh đến thấu xương. Hắn ngồi gục đầu ở đó, mái tóc đen rũ xuống che khuất cả gương mặt, trên người mặc một bộ trường bào huyền sắc bên ngoài khoác áo choàng cũng màu đen nốt, quanh thân tản ra một khí tức mà nàng chưa từng biết - Sự nguy hiểm.

Nàng ngồi xổm xuống trước mặt hắn, nghiêng đầu nhìn một cách tỉ mỉ như đang nghiên cứu một tác phẩm nghệ thuật nào đó, mãi một lúc nàng mới vươn tay, ngón trỏ thon dài trắng noãn khẽ khàng chạm nhẹ vào đầu gối hắn.-"Uy~ Ở đây rất lạnh nha, ngươi ăn mặt phông phanh như vậy sẽ biến thành băng luôn a!" [Nhòm lại cái thân của mình kìa ︶︿︶]

Hắn không động cũng không lên tiếng trả lời.

"Nè~~ Ngươi vẫn ổn chứ?"-Nàng bạo gan nắm lấy bàn tay để lộ ra ngoài của hắn, bàn tay trắng bệch không chút huyết sắc và rất lạnh.

Lúc này hắn khẽ động, chậm rì rì ngẩng đầu sau đó hơi nghiêng sang một bên, nâng mắt nhìn nàng.

Đó là một đôi mắt phượng hẹp dài tĩnh lặng tuyệt đẹp, đầu mi đuôi mắt ẩn ẩn phong tình vô hạn, một cặp đồng từ đen láy sâu thẩm như chứa cả một bầu trời đêm lấp lánh ánh sao đầy mê hoặc nhưng lại phủ kín một tầng âm u, lạnh lẽo.

Âm u như tận cùng của bóng tối.

Lạnh lẽo hơn bất cứ thứ gì, ngay cả băng tuyết vĩnh cữu cũng không thể sánh bằng.

Ngoài ra nó còn chất chứa một tia ưu thương và khao khát điều gì đó mãnh liệt cố gắng che giấu rất khó nhận thấy nơi đáy mắt.

Ánh mắt đó......

"Hô..."-Lam Tuyết mở choàng mắt ngồi bật dậy, hai tay đè lại lồng ngực đang kịch liệt kích động và trái tim hoảng loạn đập liên hồi, giọt mồ hôi lạnh tích tụ theo sườn mặt trượt xuống.

Mộng?!

Vừa rồi là mộng sao?

Một giấc mộng kì lạ.

Có điều.... đôi mắt kia....

Chỉ cần nghĩ đến tim nàng lại thấy nhói lên. Cảm giác quái dị này là sao? Giống như lúc... lúc..... lúc nào chứ?

Tại sao nàng không nhớ được? Giống như đã quên đi rất nhiều chuyện vậy!

Co người lại trên chiếc giường xa hoa rộng lớn, nàng vùi đầu vào chăn cố bình ổn lại cảm xúc của chính mình. Đợi khi nhịp hô hấp gắp gáp dần hòa hoãn nàng mới đưa mắt nhìn chổ bên cạnh vẫn luôn có người nằm đó ôm lấy nàng nay đã trống không, gối đệm cũng trở nên lạnh lẽo, ngoài trời lại tối đen như mực hẳn đã quá nửa đêm.

Hắn đi đâu chứ?

Nàng nhíu mày bước xuống giường, tùy tiện cầm lấy một chiếc áo ngoài khoác lên người.

'Lạch cạch' một tiếng vang rất nhỏ trong căn phòng im ắng này đủ để thu hút sự chú ý của nàng, viên dạ minh châu trên bàn vì vạt áo quét trúng mà rơi xuống đất lăn về phía gầm giường. Nàng ngồi xuống lượm lại, cả người đột nhiên sửng lại khi thoáng nhìn thấy cái gì đó dưới gầm giường.

----------------------------------------

Bạch Dạ trở về, vừa mở cửa đã suýt bị dọa.

Đập vào mắt hắn là một hình ảnh có chút quỷ dị.

Trong phòng ánh sáng rất mờ nhạt, Lam Tuyết ngồi trên chiếc bàn tròn đặt giữa phòng, hai chân bắt chéo, cả người hơi ngửa ra sau, một tay chống xuống mặt bàn làm điểm tựa, tay còn lại tự nghịch tóc, gương mặt khuynh quốc khuynh thành không có lấy một tia biểu tình.

"Vật nhỏ?"-Hắn tiến đến, nhẹ giọng gọi.

"Ân~"-Nàng ghé mắt quan sát hắn, hất cằm chỉ cái ghế trước mặt hắn ý bảo —— Ngồi xuống a!

Hắn dù nghi hoặc nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống.

"Đi đâu về?"-Cái giọng điệu đó nghe sao cũng giống như bà vợ chanh chua đang chất vấn.

"Đi dạo."-Hắn bày ra vẻ vô tội nhìn nàng, đáp.

"Nửa đêm đi dạo? Ngươi nghĩ ta tin à?"-Hắn xem nàng là đứa trẻ lên ba chắc, dùng lý do đó lừa nàng.

"Ngươi không tin ta cũng đành chịu a!"-Vẻ mặt vô tội bắt đầu thay bằng ủy khuất, cái hình tượng đó rất ư là thiếu ăn đòn.

"Ngươi làm cái mặt ủy khuất đó cho ai xem? Thành thật trả lời cho ta, ngươi đã làm việc gì đó mà không muốn cho ta biết phải không?"-Lam Tuyết âm trầm híp híp đôi mắt hoa đào, từ trên cao nhìn xuống có cảm giác như một nữ vương đầy quyền lực vậy, làm người ta phải e dè.

Nếu bình thường Bạch Dạ sẽ xem như đó là một hành động rất đáng yêu nhưng hiện tại câu nói 'ngươi đã làm việc gì không muốn cho ta biết' kia lại làm tim hắn căng thẳng một nhịp. Nàng.... chẳng lẽ đã phát hiện ra cái gì rồi. [Thỏ Đào: Lần này xong đời rồi nhá!!! ⊙﹏⊙]