Xuyên Qua Thành Mỹ Xà

Chương 46: Hai vạn năm




Chương 46:

Hai vạn năm.....

Hắc ám dần lui đi, trả lại cho Tinh Linh tộc một cảnh đêm mỹ lệ như tranh vẽ.

Lãnh đạm đưa mắt nhìn vành trăng hờ hững treo ở trên cao, Bạch Dạ lặng lẽ thở dài một cái rất khẽ.

Tức thì có một đôi tay trắng muốt ôm lấy thắt lưng hắn, cái đầu nhỏ áp vào tấm lưng của hắn cọ cọ, thanh âm khàn khàn còn đang say ngủ cũng truyền đến bên tai.-"Tiểu Bạch~~"

"Sao không ngủ mà chạy ra đây làm gì?"

Vào những thời điểm thế này nàng chính là yêu tinh bám người như keo dán ruồi mà dính lấy hắn, ôm ôm cọ cọ. Hàm hồ nói.-"Không, Tiểu Bạch, một mình, lạnh, không được, đi tìm."

Hắn ghép lại rồi thêm một số từ sẽ khác sẽ ra được một câu hoàn chỉnh mà nàng muốn nói: Không có Tiểu Bạch, một mình rất lạnh ngủ không được nên đi tìm.

Bạch Dạ dỡ khóc dỡ cười xoay người ôm nàng trở vào phòng.-"Trở về ngủ tiếp nha."-Hắn thả nàng xuống rồi cởi áo ngoài treo lên giá.

Nàng bò lên giường, ngồi ôm chăn mở to mắt nhìn hắn.

Hắn cười khẽ một tiếng, lên giường, đưa tay xoa xoa đầu nàng, nằm xuống, kéo nàng ôm vào lòng, đắp chăn lại. Một loại động tác vô cùng thuần thục, hiển nhiên là đã làm rất nhiều lần.

Lúc này Lam Tuyết mới thỏa mãn híp mắt lại, rút vào lòng hắn. Mơ màng lên tiếng.-"Tiểu Bạch..... Ta lại nằm mơ."

Nhịp thở bình ổn của hắn phút chóc ngừng lại, là 'lại' chứ không phải 'vừa' hay 'mới'....

"Mơ thấy cái gì?"-Hắn tựa má vào đỉnh đầu nàng, thấp giọng hỏi. Hai tay vòng quanh eo cũng siết chặt hơn.

"Không nhớ được.... Không thể nhớ ra.... Rất kì quái....."-Nàng lẩm bẩm, âm thanh nhỏ dần rồi im bặc.

Nhìn thiên hạ trong lòng đã rơi vào giấc ngủ ngọt ngào, tâm hắn lại càng rối loạn hơn.

Vươn tay khẽ chạm vào tâm mi của nàng, hắn không khỏi nhíu mày. Có một sức mạnh nào đó đang phản kháng, ngăn chặn pháp thuật hắn thi triển. Nếu cứ như vậy một ngày nào đó nàng sẽ nhớ lại những kí ức vụn vặt hắn đã xóa bỏ, còn nếu hắn áp chế nó lại thì sẽ gây thiệt hại cho cơ thể nàng. Phải làm thế nào mới tốt đây?

Khi nàng nhớ lại nàng sẽ dùng thái độ nào để đối mặt với hắn?

Nàng sẽ phản ứng thế nào?

Nàng.... có hận hắn không?

Dù có hận cũng không sao.... Nàng đã làm qúa nhiều vì hắn, lần này đến phiên hắn làm cho nàng, hắn không muốn nàng bị cuốn vào chuyện đối đầu với Thiên Giới nữa. Đợi khi kế hoạch thành công, hắn đoạt lại được kí ức của nàng, khi đó tất cả sẽ kết thúc.

Nàng sẽ hiểu cho hắn mà, phải không?

Nhất định mà!

Mùi hương thanh lãnh nhẹ nhàng của Băng Liên Hoa vây quanh chóp mũi, như một dược liệu an thần từng chút một xua đi muộn phiền. Toàn thân hắn không tự chủ thả lỏng, dần khép mắt lại ngủ say.

—————————————

Ma Giới.

Dạ Nguyệt ung dung bước đi, quanh người có một vầng sáng màu bạc mờ mờ bao phủ, trên vạt chiếc áo choàng trắng thuần thêu hoa văn lưu động màu bạc, cực kì khéo léo, tinh xảo vô cùng. Bên hông đeo ngọc bội bạch sắc, phía dưới ngọc bội có buộc chiếc tua màu trắng lộng lẫy rủ xuống đất, theo từng nhịp bước mà lay động như dòng nước. Mái tóc đen nhánh có ánh tím mơ hồ dài đến gót chân tao nhã vắt sang một bên để lộ thân ảnh nho nhỏ nhưng thon gầy tinh tế.

Thị vệ hai bên đường quy củ quỳ xuống, đợi khi hắn đi khuất hẳn mới đứng lên.

Ở nơi tối tăm bao phủ đầy ma khí này hắn giống như một đóa sen tuyệt mỹ lặng lẽ khoe sắc giữa bùn nhơ. Đẹp hơn bất cứ thứ gì trên đời.

Hắn đột ngột xuất hiện lúc hai vạn năm trước, khi mà đất trời đều đang hổn loạn, mang theo một thân ma khí cuồng ngạo kinh nguời mà tiến thẳng vào Ma cung, lạnh lùng quét mắt qua hết thảy các Ma Quân và cả Ma Tôn đang kinh hách đứng giữa đại điện. Nhẹ nhàng lướt qua bọn họ ngồi vào bảo tọa trên cao.

"Ai không phục cứ việc đứng ra."-Lãnh đạm thốt ra một câu duy nhất, hắn híp mắt nhìn chúng ma dưới điện.

Mọi thứ đều im lặng đến đáng sợ, chỉ nghe tiếng hít thở dồn dập của chúng ma.

Qua hồi lâu, một một người rồi lại một người hướng hắn quỳ xuống, ngay cả Ma Tôn dù không cam tâm cũng cắn răng quỳ xuống.-"Ma Tôn thiên thu vạn tuế."

Hắn chỉ kéo khóe môi vẽ ra nụ cười lạnh, không mặn không nhạt buông xuống vài câu.-"Đừng tưởng bổn tọa không biết các ngươi đang nghĩ gì, tốt nhất nên an phận một chút."

Ma Giới là một nơi mà tất cả đều được quyệt định bằng sức mạnh, kẻ mạnh là kẻ thống trị. Nên từ đó Ma Giới có thêm một vị Ma Quân, xuất hiện một vị Ma Tôn mới vô cùng cường đại. Dù là Ma Tôn nhưng hắn hầu như không can thiệp vào chuyện của Ma Giới, tất cả đều do các Ma Quân cai quản, tuy nhiên không có một ai dám có ý đồ lật đổ hắn. Rất ít người biết vị Ma Tôn đó từ đâu tới, cũng không biết tên của hắn là gì. Chỉ biết hắn có diện mạo vô cùng xinh đẹp, một thân bạch y phiêu dật, lạnh lùng trong trẻo như một khối băng.

Ngâm mình trong dục trì, Dạ Nguyệt kép hờ mục mâu tử sắc ma mị, hắn hơi cong khóe môi, một nụ cười nhạt nhòa hiện lên.

Hắn sống bao lâu rồi nhỉ? Không biết, quá lâu để hắn có thể biết mình sống được bao lâu.

Hai vạn năm nối tiếp hai vạn năm, hai vạn năm lại nối tiếp hai vạn năm......

Cứ thế mà trôi qua....

Hai vạn năm a!

Bạch Dạ và Tiểu Tuyết chia cách suốt quản thời gian ấy, hiện tại..... cũng sắp kết thúc rồi. Một kết thúc viên mãn chăng?

Còn hắn?

Có lẽ sẽ không có bất cứ kết thúc nào dành cho hắn.

Một mình bước trên những bậc thang dài vô tần của thời gian, đó là điều hắn chọn.....