Chương 34:
Bị lừa.
Hương khói mờ ảo lượn lờ lưu chuyển hòa cùng mùi vị ái muội ngọt ngào bao kín không gian nhỏ bé. Rèm lụa thêu hoa mỏng như sa vẫn chưa được vén lên, mơ hồ nhìn thấy ai thân ảnh tuyết trắng bên trong.
"Ư...."
Hàng mi dài khẽ động, Lam Tuyết khó khăn mở mắt. Theo thói quen cọ cọ người bên cạnh nhưng thân thể còn chưa kịp động đã thấy đau đớn từ toàn thân truyền đến. A! Đau muốn chết! Là bị.... xe bò cán qua sao?
Ách.... không đúng... Nàng nhanh chống tìm lại ý thức.... hình như nàng đi tìm yêu nghiệt cầu hòa. Sau đó bắt hắn mặt nữ trang cho nàng xem, yêu nghiệt vô cùng phối hợp làm theo. Sau đó.... nàng bị hắn dùng sắc dụ... khụ khụ.... đòi cường bạo hắn. Sau đó thì...... từ cầu hòa biến thành cầu hoan a! Nàng là bị yêu nghiệt 'cán' qua, 'cán' đến xương cốt đều thành bột hết rồi. Theo tính cách của yêu nghiệt thì..... nàng chính là bị hắn lừa vào tròng rồi bị ăn sạch, sạch đến một cọng lông cũng không thừa, một mẩu thịt cũng không dư.... Bi tráng-ing ~T_T~!
"Tỉnh rồi!"-Tiếng nói trầm thấp, khàn khàn của yêu nghiệt từ đỉnh đầu truyền xuống. Nghe rất ư là thỏa cmn mãn.
"Ừ!"-Tỉnh rồi! Hai mắt khép hờ đột nhiên cười, cười đến ngốc nghếch. -"Aha ha ha.... "
Yêu nghiệt bị dọa, lập tức xóc chăn ngồi dậy. Đưa tay sờ sờ trán nàng.-"Cười gì vậy?"-Đâu có nóng đâu, hay là bị chập sợi dây thần kinh nào rồi?
Lam Tuyết nhìn hắn, nhếch môi nói.-"Vì ta tỉnh a! Bị ngươi hành hạ đến chết lên chết xuống mà vẫn còn sống, vẫn tỉnh lại được nên ta cảm thấy rất vui! Cứ tưởng phải xuống gặp Diêm Vương uống vài chén trà rồi chứ! Phải mở tiếc ăn mừng mới được..."-Tiếng nói vô lực dần trở thành tiếng nghiến răng nghiến lợi. Nàng rất muốn giống như những nhân vật trong tiểu thuyết sau khi trãi qua đêm xuân vô hạn cùng ái nhân sẽ càng thêm nồng ấm, khanh khanh ta ta tay trong tay ôm nhau ngủ. Nhưng mà..... vừa thấy cái mặt xinh đẹp tựa phù dung, đầy gió xuân phơi phới của hắn thì lại làm không được. Đừng nhìn hắn có vẻ gầy nhom như cây sậy thì lầm, thật ra dáng người của hắn vô cùng chuẩn, chỉ liếc sơ qua một cái cũng làm người khác ứa nước miếng, da thịt trắng mịn mà rắn chắc, bụng phẳng, eo thon, hông tinh tế. Ngoài ra... khụ khụ.... không biết hắn là bẩm sinh hay do cấm dục quá lâu mà sức lực quả thật rất trâu bò!
"Ách..."-Mặt Bạch Dạ hơi tối lại, sờ sờ mũi. Duỗi tay ôm lấy thân thể mềm mại không xương của nàng, nhẹ giọng nói lãng sang chuyện khác.-"Rất mệt sao? Ta đưa ngươi đi ngâm ôn tuyền, thế nào?"
Nàng ném cho hắn cái nhìn khinh miệt. Ngươi thử trở thành ta rồi bị đè ở dưới rồi bắt lăn qua lăn lại không biết bao lâu, bao nhiêu lần đi rồi biết! Đồng thời yểu xìu mở miệng.-"Ở đây cũng có ôn tuyền sao?"
"Có! Ở phiá sau cung điện này có một cái, rất lớn!"-Hắn gật đầu. Ôn tuyền đó là hắn mặt dày bảo Xích Liên phải xây cho một mình hắn dùng nếu không sẽ không trả Phong Nhi cho y, nhưng hắn chỉ dùng qua có vài lần rồi trở về Hồ tộc, sau này mấy lần đến đây chơi nhưng lại quên mất.
"Ta đi không nổi!"-Nàng làm nũng cọ cọ trong lòng hắn, bĩu môi nói.
"Ta bế ngươi đi!"-Hắn sũng nịch cười, xoa xoa đầu nàng. Rồi tùy tiện nhặc một cái áo dưới đất khoát lên người, bế nàng luôn cả chăn biến mất khỏi đó.
Trong nháy mắt nàng xuất hiện bên bờ một cái ôn tuyền lộ thiên lớn, thành hồ xây bằng cẩm thạch, bốn phiá buông rèm lụa mỏng màu trắng, khói trắng mờ ảo trôi nổi trên mặt nước.
Bạch Dạ kéo chăn nàng đang ôm ra, bước lên các bậc thang dẫn xuống ôn tuyền. Đi đến bậc thứ mười hai thì nước đã ngập tới ngực nàng. Cảm giác nước nóng chạm vài khiến da thịt nàng dãn ra chuyển thành màu hồng, thoải mái hơn rất nhiều.
Lam Tuyết không khỏi thở ra một hơi, cả người đều thả lỏng ra, sức nâng mí mắt cũng không có. Hắn liền tìm một chổ ngồi xuống, rồi bắt đầu giúp nàng tắm rửa.
"Tiểu Bạch~ Giúp ta xoa bóp vai đi! Rất mỏi!"-Nàng lười biếng nói, úp sấp vào thành hồ. Giọng nói nhựa nhày buồn ngủ. Nàng thật sự rất mệt, cũng không biết hắn ôm nàng lăn lộn trên giường bao lâu rồi. Chỉ biết hắn làm rất nhiều, rất nhiều lần, nàng khóc nàng nháo nàng xin hắn thậm chí ngất đi hắn vẫn tiếp tục. Qủa nhiên mắng hắn là cầm thú cũng không ngoa chút nào. Có điều.... phúc lợi sau này rất tốt. Aizzz.... Thôi kệ đi!
Lực tay của hắn vừa đủ không mạnh không nhẹ, lại xoa bóp, di động trên vai lại cộng thêm nước nóng vỗ về khiến đau nhức đều tan biến.
"Tiểu Bạch~ Có phải hay không ngươi sớm biết ta sẽ tới tìm ngươi?"-Lam Tuyết đột nhiên hỏi.
"Phải!"-Hắn rất thành thật trả lời.
"Cũng biết chuyện ta sẽ bắt ngươi mặc nữ trang?"
"Ban đầu ta không nghĩ đến ngươi sẽ làm như vậy. Lúc nhìn thấy mấy thứ đó thật sự rất sốc nha!"
"Nói đi! Toàn bộ âm mưu của ngươi!"
"Âm mưa của ta vốn rất đơn giản! Đối xử với ngươi thật tốt sau đó từ từ, từng chút một làm ngươi mất cảnh giác, ỷ lại vào ta. Sau đó mượn việc ngươi bị Giáng Đào ngã trúng lại nắm tay Phong Nhi liền không để ý đến ngươi nữa. Ôm cây đợi vật nhỏ nhà ngươi tìm đến ta giản hòa, nói vài lời khiêu khích khiến ngươi tức điên lên rồi làm những chuyện 'cầm thú' với ta.... nhưng ngươi mang gói gì đó theo nên ta thay đổi kế hoạch thành sắc dụ a! Kết quả là thành công ngoài ý muốn nha!"-Hắn rành rẽ nói ta từng chữ một, ngữ khí bình thản như không. Thậm chí có chút đắc ý.
Gân xanh trên trán nàng giật giật, khóe miệng cũng có quắp lại, N sọc đen xuất hiện. Thật lâu sau mới phun ra hai chữ.-"Âm hiểm!"-Cho dù hắn không đổi thành sắc dụ đi nữa chắc chắn khi hắn khiêu khích nàng ngay lập tức sẽ nổi máu điên mà đẩy ngã hắn.
"Quá khen rồi!"-Hắn cao hứng cười.-"Ngươi đã nói sau này chúng ta sẽ không cãi nhau nữa rồi nha! Nhất định không được nuốt lời! Nếu không ta sẽ làm cho ngươi mọc thêm một cái đuôi. Chân thân của ngươi xinh đẹp như vậy tự dưng có thêm một cái đuôi.... chậc chậc.... rất quái dị a!"
Lam Tuyết hé mắt lườm hắn. Rõ là một ánh mắt sắc bén như dao lại biến thành một cái mị nhãn câu hồn.
Càng cố trừng hắn thì hắn lại cười tươi hơn. Nên nàng cũng không dư hơi thừa sức trừng hắn làm gì. Tiếp tục nhắm mắt hưởng thụ phúc lợi của mình.-"Tiểu Bạch..... sống lưng a.... xoa xoa...."-Nàng chưa nói hết tay hắn liền ngoan ngoãn chuyển xuống dọc theo sống lưng. Nhưng rất nhanh lại biến thành hư hỏng chạy loạn lung tung.
"Đừng.... A... nhột lắm...."-Nàng khó chịu nhíu mày, lầm bầm.
"Ân...."-Hắn dùng giọng mũi ân một tiếng. Tay vẫn tiếp tục không chịu dừng.
"Tiểu Bạch.... khó chịu... đừng mà... Ưm..."-Nàng lắc đầu kháng nghị, nhưng tay chân chẳng còn chút sức nào để cử động. Đàng để mặc cho hắn làm gì thì làm.
Bạch Dạ tà mị híp mắt cười một cái, cúi đầu ngậm lấy gáy nàng. Thì thầm gì đó.
Tức thì đã thấy Lam Tuyết rụt cổ lại, đỏ mặt tía tai, đỏ đến mức có thể chảy ra máu ngay. Cắn cắn cánh môi đỏ mọng, chôn mặt vào hai tay, không lên tiếng. Cơ thể bị hắn ép sát vào thành hồ.
Sau đó thì....... thì.... chắc ai cũng biết mà.... Aha ha ha ha.... @( ̄- ̄)@
Đến khi trở về phòng thì thiên hạ ở trong lòng hắn đã ngủ say sưa... ách... nói chính xác là ngất đi. Hắn đặt nàng xuống giường, tiếp xúc với tơ lụa lành lạnh khiến nàng khẽ cau mi. Hắn nhẹ giọng cười, dùng pháp thuật làm ấm chăn đệm rồi mới ôm nàng nằm xuống.
Bên ngoài, Giáng Đào bưng má nhìn căn phòng đóng kín suốt mấy ngày qua vẫn chưa từng mở ra mà cảm thán.-"Tỷ phu thật... khụ khụ.... quá cầm thú rồi!"-Sau đó cắn môi nhìn trời, phồng má lẫm bẫm.-"So với con gà móng đỏ kia cũng là kẻ tám lạng người nữa cân a!"
"Ách xì..."-Trụy Nguyệt đang cực lực vỗ béo đột nhiên nhảy mũi một cái. Nghi hoặc xoa xoa mũi. Hình như có ai đang nói xấu hắn a?
---------------------
◆Có một phiên bản khác.... 419.
Bối cảnh: Hiện đại.
Điạ điểm: Trên một chiếc giường Kingsize màu trắng thật là... mắc tiền.
Cô gái xinh đẹp mơ mơ màng ngồi dậy, xoa xoa cái đầu đau nhức. Tấm chăn theo cử động của cô mà trượt xuống, lộ ra thân thể như ngọc bạch loang lỗ những dấu xanh tím rất nổi bật. Cô hốt hoảng kéo chăn che lại, quay sang nhìn thì thấy bên cạnh có một người khác. Hắn nằm úp sấp, chăn chỉ che đến hông, phần lưng trần trắng mịn có vài vết cào rướm máu phơi ra trong không khí, mái tóc đen rối loạn phủ một nữa bên mặt, chỉ có thể nhìn tấy đôi môi đỏ tươi như được tô son hơi hé mở - cũng là 'hung khí' tạo nên các vết tích trên người cô.
Ý nghĩ đầu tiên trong đầu cô chính là trốn! Phải trốn ngay! Vừa bước xuống thì dưới chân không có chút lực hoa hoa lệ lệ 'bắt ếch'. Cô run rẩy đứng lên, dẫn đến một loại chất lỏng ái mụi dọc theo dùi trong chảy xuống. Mặt cô tức thì đỏ bừng lên, cố bước đi thì lại ngã tiếp, đành phải bò dưới đất tìm kiếm đồ của mình. Khi cô tìm được cũng phát hiện một sự thật đáng thương - chiếc váy của cô bị xé rách a! Đồ lót cũng có kết quả tương tự thế!
Cô khóc không ra nước mắt ~T_T~. Đồ mới mua chỉ mới mặc có một lần đã vẫy tay tạm biệt cô để đi về miền xa xôi~~~ Tiền a! Tiền của cô a!
Lại liếc nhìn chiếc áo sơ mi nam màu trắng bên cạnh, hai mắt lấp lánh ánh sao, là hàng hiệu nha! Còn là bán số lượng có hạn! Cô nhặc nó lên rồi mặc vào. Có còn đỡ hơn không, đồng thời hưởng thụ cảm giác tơ lụa mắc tiền chạm vào da thịt. Đã quá đi!
Lúc này người trên giường đã muốn tỉnh dậy. Cô bị dọa cho nhảy dựng lên, trốn chắc chắn là không được nên đành chịu trận. Cô luống cuống mò trong hộc tủ bên giường tìm kiếm gì đó.
Người kia cuối cùng cũng mở mắt, xuyên qua khe hở của phần tóc bù xù có thể thấy được cô gái đêm qua say rượu loạn tính cùng hắn lăn lộn trên giường. Hắn nghĩ ra rất nhiều loại phản ứng của cô khi phát hiện mình nằm chung với một người khác phái xa lạ, là khóc, là nháo, là sợ hãi hay làm loạn gì đó..... nhưng không nghĩ đến hắn lại nhìn thấy....
Cô ngồi tựa vào gối, tay trái để trên đầu giường chống má, nghiêng đầu nhìn hắn, mái tóc dài uốn hơi xoăn ở phần đuôi thả lòa xòa trước ngực, biểu cảm bình thản như nước không chút gợn sóng. Gương mặt xinh đẹp quyến rũ như có như không mang nét cười. Trên người mặc áo sơ mi của hắn, tay phải kẹp một điếu thuốc lá đang hút dở [Lại diễn =_____=]. Có lẽ hắn sẽ chắc chắc mình gặp đúng một cô gái làng chơi chính hiệu nếu như.... cô ta không kẹp ngược điếu thuốc trên tay và vành tai còn ửng đỏ. Hai điểm rất nhỏ nhưng khiến hắn nhìn ra được cô đang rất bối rối, chỉ là giả vờ trấn định. Một cô gái thú vị!
Hắn hơi nhếch môi, vò vò tóc vài cái mới bò dậy. Dùng ánh mắt mờ mịt, ngây thơ nhìn cô thật lâu, chớp chớp vài cái mới lên tiếng.-"Cô phải phụ trách với tôi!"
Cô có chút không phản ứng được khi nhìn thấy hắn, oa~ đẹp trai quá đi à! Nhưng vừa nghe được câu nói kia thì 'Bùm' một tiếng, vũ trụ nhỏ của cô nổ tung, rít lên. Gân xanh trên trán nổi lên, khóe mắt cũng giật giật.-"Anh nói cái gì?"-Mẹ nó! Cái chuyện giề đêy?
"Cô hại đời tôi nên cô phải phụ trách!"-Rất bình tỉnh lặp lại.
Cô hại đời tôi nên cô phải phụ trách.....
Cô hại đời tôi nên cô phải.....
Cô hại đời tôi.....
Hại đời tôi....
Những từ này liên tiếp vang vang bên tai cô. Nếu bình thường nhất định cô sẽ mắng hắn điên nhưng hiện tại cô chỉ muốn bóp chết hắn. Vừa nghĩ là làm, cô thực sự lao đến đè hắn ra, hai tay giữ ở hai bã vai hắn. Gào lên.-"Anh nói ai hại đời anh? Tôi chưa tố cáo anh cưỡng hiếp con gái nhà lành, chưa đòi anh phụ trách là may rồi anh lại bắt tôi phụ trách ngược lại? Thiên lý ở đâu hả?"-Thằng cha này bị thoái hóa não thời kì cuối sao?
"Cô không muốn chịu trách nhiệm với tôi? Cô muốn tôi chịu trách nhiệm với cô?"-Hắn để yên cho cô đẫy ngã, không phản kháng. Nhàn nhạt hỏi.
"Đương nhiên.... ách... cũng... cũng không...."-Cô còn chưa nói hết hắn đã bật dậy, hài lòng mỉm cười, gật đầu.-"Được! Anh chịu trách nhiệm với em!"-Nụ cười rực rở như hướng dương, kiều diễm tựa mẫu đơn cũng mang nét ma mị của hoa bỉ ngạn, đủ sức mê hoặc bất cứ trái tim thiếu nữ triệt đễ.
"Nga....?? Ê.... kh... khoan đã...."-Cô bị nụ cười đó làm cho choáng váng 囧 囧 囧. Hắn nói gì cơ? Chịu trách nhiệm? Hắn với cô?
Hắn lò mò gì đó trong đóng quần áo lả tả trên đất, lại lấy túi xách của cô lục lọi một lúc rồi cầm một cái thẻ màu xanh xanh xem. Cô nhìn thấy hắn cầm một cái hộp nhung màu đỏ và.... hình như giấy chứng minh nhân dân của cô.
"Bây giờ anh sẽ thức hiện trách nhiệm của mình!"-Nói rồi mở hộp nhung kia ra, bên trong là một cặp nhẫn bạch kim đính kim cương lấp lánh. Lấy một chiếc đeo vào ngón áp út của cô.-"Từ bây giờ, em - Lam Tuyết sẽ là vợ chưa cưới của anh - Bạch Dạ!"
Lam Tuyết ngơ ngác. Hắn lại nhét chiếc nhẫn còn lại vào tay cô, dịu dàng nói.-"Đeo cho anh đi!"
"À... Ừm...."-Cô vô thức đeo vào tay hắn. Đại não vẫn đang trong tình trạng đình công nghỉ dưỡng. Mở miệng hỏi một câu trớt quớt chẳng dính đâu vào đâu.-"Nhẫn này..... có mắc không?"
Bạch Dạ dở khóc dở cười.-"Chắc là mắc! Mượn dùng tạm... khụ khụ... lát nữa chúng ta sẽ đi mua cái khác!"-Liếc nhìn đồng hồ trên đầu giường hắn không khỏi mặc niệm cho bạn trẻ đáng thương nào đó đang ở nhà thờ cuống cuồng như gà mắc dây thun chờ hắn đem nhẫn cưới đến.
"Ồ!"-Cô gật gật đầu. Nhìn chiếc nhẫn trên tay. Khóe miệng co quắp lại. Hai mắt như có thể phun ra lửa phóng về phía hắn.-"A... Anh... Anh...."
Hắn ngã ngớn há miệng khẽ cắn ngón tay đang run run chỉ vào mũi đang mình. Tà mị thốt lên.-"Cả người cả nhẫn đều cho em rồi nên em không thể chơi trò 'quất ngựa truy phong' nha! Vợ à~!"
Cô ôm mặt kêu trời. Bị lừa rồi!
*****
Tại một hôn lễ nào đó....
Khách mời đến đầy đủ bắt đầu xôn xao vì đã trể nửa tiếng mà vẫn chưa bắt đầu hôn lễ.
Chú rể đi tới đi lui liên tục gọi điện thoại, cơ hồ muốn chọt thủng cái màn hình cảm ứng.
Cô dâu xinh đẹp trong bộ váy cưới trắng tinh ngồi điềm nhiên uống nước trái cây. Khẽ hỏi.-"Sao rồi?"
"Giáng Đào.... ách.... vẫn không gọi được.... Nhưng mà... chắc là cậu ta đang đến thôi... ha ha ha..."-Trụy Nguyệt vuốt mồ hôi, cười khan, đáp.
Giáng Đào cong môi cười.-"Vậy sao? Vậy thì tiếp tục đợi đi!"
"À... Ừ..."-Anh nuốt một ngụm nước miếng.
Cô chậm rãi đứng dậy. Thùy mị tiếp tục cười. Đem hoa cưới trên tay ném vào anh.-"Con gà kia, anh ở đây mà đợi đi. Rồi tìm cô dâu khác luôn đi!"-Xách váy đi.
"Giáng Đào... A.... Em đi đâu vậy..."-Chú rể khổ hận đuổi theo cô dâu đang giận đùng đùng bỏ đi.....
Quần chúng thương cảm, thầm than: Tội nghiệp cho đôi trẻ!