Chương 33:
Cầu hòa.
Đêm, trăng thanh gió mát.
Trời trong sao sáng.
Cảnh quang mỹ lệ như tranh.
Một chén rượu ngon cùng tri kỷ.
Quả là thế gian không còn gì tốt hơn. Đáng tiếc.... chẳng có ai có tâm trạng quan tâm những thứ này.
—————————————————
Nam tử yêu mị đến tận xương nghiêng người tựa vào nhuyễn tháp, tầm mắt rời khỏi quyển sách trên tay mà nhìn người đứng trước mặt.
"Có chuyện gì sao?"-Tiếng nói lãnh đạm của nam tử vang lên.
"Ta đến để cầu hòa! Chúng ta hòa nhau có được không? Sau này đừng cải nhau cũng đừng giận nhau nữa. Ta đã lùi đến bước này rồi!"-Nữ tử mềm mại nói.
"Được!"-Hắn đáp ứng
Thế là cuộc chiến tranh lạnh kéo dài ba ngày, bảy canh giờ được tuyên bố kết thúc.
Bạch Dạ hơi nhướng mày quan sát nụ cười quỷ dị của Lam Tuyết.
Nàng tới còn ôm theo một gói đồ gì đó. Mà hắn biết thứ bên trong chẳng tốt lành gì.
Lam Tuyết khoanh tay trước ngực, nhẹ nhàng mở miệng.-"Ngươi từng hứa với ta một việc. Hôm nay phải thực hiện nha!"
Nói rồi, trước ánh mắt nghi hoặc của hắn đem cái gói đồ kia mở ra.
Bên trong đó là.....
Khụ... khụ.... Hắn suýt bị sặc nước miếng.
Bên trong là một bộ quần áo hoa lệ màu đỏ chót của nữ nhân. Còn có son, phấn, chì vẽ mày,.....
"Ngươi đã nói sẽ mặc nữ trang cho ta xem! Có còn nhớ hay không?"-Nàng đắc ý, khiêu mi nhìn hắn.
Hắn lại chẳng do dự gật đầu, phun ra một chữ.-"Có!"
Đem sách đi cất rồi ôm bộ quần áo lòe loẹt kia vào phiá sau bình phong thay. Đến khi hắn bước ra thì trên người khoát chiếc áo choàng lông khổng tước trắng che đi y phục nữ nhân bên dươi. Còn rất tự giác ngồi trước gương.-"Đến đây đi!"-Còn bày ra vẻ 'mặc cho người ức hiếp'.
Nàng cười hì hì, xắn tay áo cầm lấy hộp phấn, bắt đầu bôi bôi, trét trét lên mặt hắn. Rồi đến vẽ chân mày, mí mắt, sau đó tô son, tiếp theo là búi một búi tóc, cài trâm hoa lên cho hắn, cuối cùng dùng mực chu sa vẽ ở giữa tâm mi một đóa Mạn Đà La đang nở rộ.
Hoàn tất hết thẩy nàng nhoẽn miệng cười, đem áo choàng của hắn kéo ra.
Trước mắt không còn là một Cữu Vĩ Hồ Vương với bộ bạch y trắng ngần tinh khiết mà là một mỹ nhân toàn thân vận hồng y đỏ rực, xinh đẹp đến mức làm người ta ngưng thở.
Y phục này là loại cổ áo hở vai nên để lộ ra đầu vai mảnh khảnh cân xứng, một mảng da thịt trong suốt như bạch ngọc, xương quai xanh tinh xảo quyến rủ, cái cổ thon mịn màng.
Gương mặt trước nay đã đủ yêu mị nay lại tăng thêm mấy phần. Đôi môi đỏ mọng được phủ thêm một lớp son hồng nhạt càng làm nó trở nên ướt át, kiều diễm hơn. Chỉ làm người nhìn đến hận không thể cắn vào, từ từ nhấm nháp. Nó sẽ ngọt ngào đến mức nào đây? Có lẽ đủ để giết chết người.
Sống mũi cao thẳng, thanh tú như được chạm khắc mà ra.
Mắt phượng câu hồn dùng phấn mắt màu bạc nhạt có kim tuyến pha với màu đỏ rồi phủ nhẹ lên toàn bộ mí mắt, tán đều, đậm dần về phía đuôi mắt. Rồi dùng bút kẻ mắt màu đen kẻ viền mi trên làm mắt thêm sắc sảo. Hàng mi của hắn rất dày, rất dài lại cong vút nên không cần dùng mascara cũng vô cùng đẹp. Kim tuyến phản chiếu ánh sáng lấp lánh của những ngọn nến khiến đôi mắt kia trở nên hoàn hảo hơn bất kì đôi mắt nào trên đời này. Đủ sức mê hoặc toàn tam giới.
Tóc đen mượt mà như từng sợi tơ được vấn lên thành một búi tóc hơi lỏng bên trái được cố định bằng trâm hoa hồng mai đính bảo thạch quý giá, tua rua rũ xuống duyên dáng đung đưa theo từng cái cử động nhỏ. Một phần ba tóc còn lại chia ra xỏa ở hai bên vai. Tóc mái vén sang ôm lấy gò má trắng hồng không chút tỳ vết, giữa tâm mi nổi bật một đóa Mạn Đà La đỏ tươi như máu.
Hắn hiện tại là một mỹ nhân hơn cả khuynh quốc khuynh thành, là một đóa anh túc diễm lệ. Mang sắc đẹp khiến ai ai cũng phải thần hồn điên đảo, cũng chứa chất độc có thể giết dần giết mòn vạn sinh mệnh.
Nhìn sắc đỏ kia, rực rở mà ma mị giờ phút này đây dường như sinh ra để dành riêng cho hắn.
Kinh ngạc trong mắt Lam Tuyết càng lúc càng nhiều, một luồng nhiệt đánh thẳng vào đại não rồi biến thành một dòng ấm nóng di chuyển theo mũi chảy ra, thoáng chóc mùi máu tươi tràn ngập khắp không gian bé nhỏ. Nàng thế nhưng lại chảy máu mũi, sống hết hai mươi năm cuối cùng cũng nếm trãi cảm giác này. Bi thống a!
Còn đang ngẩn người thì một mùi hương quen thuộc cùng cơ thể nam nhân ấm áp đã kề sát nàng, cái cằm của nàng lên, làm cho đầu ngẩn cao, một cái khăn màu trắng được đưa lên mũi.
Lam Tuyết vừa ngẩn đầu, hai tay theo bản năng ôm thắt lưng của Bạch Dạ để giữ thăng bằng, bàn tay chạm phải tơ lụa trơn mịn mát rượi.
Lại liếc nhìn phần da thịt lộ ra của hắn, nàng không khỏi tưởng tượng bên dưới lớp tơ lụa này sẽ là làn da của hắn, hẳn là cũng trơn mịn không kém. Không nghĩ thì thôi vừa nghĩ máu mũi của nàng lại phun ra.
"Ngươi rốt cuộc chứa thứ gì trong cái đầu nhỏ này a!"-Hắn còn chưa có lau hết thì máu mũi lại chảy ra rồi.
Thanh âm của hắn dịu dàng như tiếng đàn, trong trẻo như suối thu, êm tai vô cùng. Nó như móng vuốt nhỏ khẽ cào làm tâm nàng ngứa ngáy không thôi.
"Ngươi sinh ra đẹp như vậy làm gì chứ?"-Đẹp gì mà không chừa cho ai hết vậy hả. Mà ngày nào nàng cũng phải điện với cái bản mặt này của hắn sao nàng chịu nổi chứ? Chội ôi! Rồi bảo tui sống sao đây! Chắc tui chớt!
"Để câu dẫn ngươi!"-Hắn vân đạm khinh phong đáp.
"Chúc mừng ngươi! Ngươi thành công rồi!"-Nàng đưa tay bưng má hắn, thật tình nói. Trong mắt cũng thể hiện rõ, âm ỉ một ngọn lữa đang muốn bùng cháy.
"Nha!"-Hắn cảm thán một tiếng. Mị nhãn như tơ từng chút một quấn lấy nàng.
"Tiểu Bạch! Ta nghĩ.... ta muốn cường bạo ngươi!"-Nàng mụ mị thốt lên. Lời vừa dứt chỉ muốn cắn bỏ cái lưỡi này cho xong. Nàng từ lúc nàng mà biến thành sắc nữ a! Còn đòi cường bạo người ta nữa!
Hắn cũng không khỏi giật mình, trong mắt dần lóe lên ánh sáng màu hổ phách, càng lúc càng rõ. Khóe môi ướt át vẽ ra nụ cười mị hoặc, hắn hơi cúi đầu khẽ nói ra một chữ.-"Được!"
"Sao?"-Nàng ngơ ngác hỏi lại. Được gì chứ?
Hắn không đáp, chỉ cười. Càng cười càng xinh đẹp. Lý trí nhỏ nhoi như ngọn nến bị nụ cười này của hắn thổi 'phù' một cái liền tắt queo.
Nàng chỉ cảm nhận được mùi hương của hắn mỗi lúc một nồng thêm, gương mặt cũng kề lại gần hơi. Trên môi hiện hữu một cảm giác ấm áp, mềm mại quen thuộc. Nàng vô thức nhắm mắt, đón nhận nụ hôn của hắn.
Có gì đó rất rất rất... không đúng a!
Hình như hiện tại hắn đang mặc nữ trang. Mà nàng hình như.... cũng thế.
Cảm giác này cứ như đang chơi... khụ... khụ... GL (Girl Love) ấy! Rất đả kích a! Khẩu vị của nàng đâu có nặng như vậy! Sẽ ăn không tiêu nha!
"Kh.... khoan đã.... ưm.... đợi một.... ư... đợt chút...."-Nàng khó khăn đẩy hắn ra. Mẹ nó! Dai như đĩa vậy, đẩy hoài không chịu buông.
"Sao vậy?"-Hắn có chút mất hứng tách ra. Khàn khàn hỏi. Vật nhỏ của hắn rất biết chọn đúng lúc mà cắt ngang a!
"Ngươi... ăn mặc như vậy.... không được..."-Nàng vừa thở hổn hển vừa nói. Còn chưa hết câu hắn đã chen vào.
"Không đẹp sao?"-Hắn nhẹ giọng hỏi, nghe như đang oán giận vậy. Cúi đầu hướng tai nàng cắn xuống, bàn tay xấu xa cũng bắt đầu chạy loạn.
"Không... không phải! Rất đẹp!"-Đẹp đến vô đối luôn.
"Vậy là được rồi!"-Hắn ôm eo nàng, hai khối thân thể không chút khe hở.-"Đừng nói chuyện sát phong cảnh như vậy!"-Chừng vài lần nữa chắc hắn thà đi tự cung vào chùa tu còn thống khoái hơn chịu đựng như vậy.
Vừa hé môi thì đã bị chặn lại, lúc đầu chỉ là cánh môi mơn man mút mát rất nhẹ, rồi dần dần, hắn dường như không hài lòng nữa, bắt đầu tiến sâu vào bên trong. Vì không hề có tâm lý chuẩn bị, nên hàm răng nàng vốn không hề khép chặt, dễ dàng bị đẩy mở ra, mặc cho người ta xâm nhập vào thật sâu. Chiếc lưỡi nóng bỏng công thành chiếm lược, đảo đều một cách cuồng nhiệt không hề mệt mỏi.
Theo sự xâm nhập thật sâu của môi và lưỡi, toàn bộ ngọt ngào trong miệng đều quấn quých, chia sẻ cho nhau. Người ta nói mật ngọt chết ruồi, nhưng được chết trong ngọt ngào như thế này thì còn gì tốt hơn.
Rất nhanh, cánh tay chống đẩy trước ngực hắn đã ngoan ngoãn bò lên vai. Cái miệng nhỏ ngọt ngào kia cũng nhiệt tình đáp trả. Hai hơi thở dần hổn loạn đan xen nhau, cơ thể cũng nóng lên như thiêu đốt, đốt sạch hết thảy.
Bạch Dạ đem phần lý trí còn sót lại mà bày ra một kết giới xung quanh căn phòng. Ngăn cách tất cả với thế giới bên ngoài.
Tơ lụa mịn ngần trượt qua làn da trơn mềm từng món một rơi xuống đất. Trắng đỏ đan xen, chảy dài từ nhuyễn tháp đến chiếc giường khắc hoa tinh tế. Trâm cài tóc hoa lệ sớm bị tháo ra, óc đen quấn quých không phân biệt được sợi nào là của ai, hai khối thân thể đồng dạng như tuyết gắt gao kề cận, môi lưỡi triền miên.
Khẽ rời môi, nhìn cả thiên hạ dưới thân hoàn toàn rơi vào dục vọng, Bạch Dạ chợt nhẹ giọng cười, âm thanh ma mị như cá chạch từng chữ một chui vào tai nàng.-"Vật nhỏ! Ta đợi đến lúc này đã rất lâu a!"-Cũng rất thống khổ.
Đôi mắt hoa đào ngấn sương mù mịt, con ngươi đen nhánh đã chuyển sang sắc lục nguyên thủy ngây ngốc nhìn hắn. Cũng mỉm cười đáp lại.
Rèm giường lụa mỏng manh nhẹ buông xuống, che đi hết thảy mọi cảnh xuân kiều diễm vô hạn.
Cũng che đi những thứ rất ư là Raiting ╰( ̄▽ ̄)╭.
[Thỏ Đào: Có một cái cảm xúc được gọi là bất cmn lực khi viết đến đây =_____= Túm quần, túm áo, túm váy, túm lại hết là.... cái gì nó cũng xong rồi! Gạo đã thành cơm! Còn ai muốn thịt thà da mỡ.... thỉnh tưởng tượng = ̄ω ̄=. Chấm hết phát biểu o∩_∩o.]