Chương 3:
Hóa Nhân Hình
Ngay lúc có thể cử động được thì Lam Tuyết hung hăng hướng tay Bạch Dạ cắn xuống. Nhưng lúc răng nanh bén nhọn chạm đến da thịt hắn chỉ cần dùng một chút sức là có thể xuyên qua thì nàng dừng lại. Vì cái ánh mắt tĩnh lặng của ai kia khiến nàng chột dạ, thu hồi răng nanh, khép miệng, nâng mắt chống lại ánh mắt hắn rồi lại cụp mắt nhìn năm ngón tay thon dài của hắn gắc gao nắm lấy thân hình nàng thì một cảm xúc gọi là ngượng ngùng trổi dậy. Mắt nhìn mũi, mũi nhìn đuôi, nàng lúc này nhu thuận như một đứa trẻ. Sống hết hai mươi năm đây là lần đầu tiên nàng cùng một nam nhân đụng chạm như vậy a.
Bạch Dạ nhướng mày nhìn vật nhỏ trên tay. Âm thanh từ tính theo cử động của khóe môi tràn ra bay đến bên tai nàng.
"Sao không cắn đi?"
Ta sợ mòn nanh! Nàng thầm nói trong lòng, đồng thời áp chế ngượng ngùng xuống.
"Phải không?"- Mất Băng Liên hoa vạn năm nhưng hắn lại tìm được một bảo bối khác vô cùng thú vị nha.
Đương nhiên! Ta.... A! Cằm của nàng xém chút thì rớt xuống đất luôn. Hắn cư nhiên bíêt nàng đang nghĩ gì. Yêu nghiệt. Hắn nhất định là yêu nghiệt a.
Nâng tay khép lại cái miệng đang mở lớn của nàng Bạch Dạ híp măt lại, nhẹ giọng nói:
"Phải, ngươi nói không sai. Nhưng ta và ngươi cũng chẳng khác nhau là mấy! Đồng dạng cùng là... yêu nghiệt a~"-Âm cuối kéo dài của hắn khiến nàng sởn cả gai ốc.
Quả nhiên, nhân loại làm gì có nam tử hại nước hại dân, từ dung mạo đến khí chất yêu mị như thế chứ.
"Thả ta xuống. Ngươi định... nắm ta như vậy đến lúc nào?"- Một âm thanh trong trẻo của nữ tử vang lên. Lòng bàn tay của hắn rất rất ấm áp nhưng nàng thà chịu lạnh còn hơn. Cắn răng, nàng cố gắng mở miệng nói.
"A! Thì ra ngươi là nữ hài tử. Hèn gì..."- Dù còn mang hình rắn nhưng vẫn rất kiều mị. Ngoài ra giọng nói thật sự rất êm tai. Nhưng hắn muốn xem nàng biến thành người có bộ dạng thế nào hơn. -"Ngươi hóa nhân hình ta lìên thả!"
Nghiến răng, trừng mắt.
Nàng nhịn!!!
Ai bảo nàng không cường đại bằng hắn.
"Hóa thì hóa, thả ta xuống"
Bạch Dạ nhẹ nhàng đặt nàng xuống mặt băng, hắn chăm chú nhìn toàn thân bạch xà bao phủ bởi vô số tia sáng trắng xanh. Thâm thể bằng ngón tay cái thóang chóc đã lớn lên rất nhiều, lớp vẫy xinh đẹp lấp lánh được thay thế bằng làn da trắng mịn màn, trơn bóng như hài tử. Đôi chân thon dài cân xứng, cái hông tinh tế gắn liền với vòng eo mềm mại. Tấm lưng mượt mà như tơ lụa thượng đẳng, bờ vai nhỏ hẹp, xương quai xanh mê người. Hai cánh tay mãnh khảnh cùng mười ngón tay búp măng như bạch ngọc. Mái tóc đen như mực dài đến bắp chân vừa vặn che đi cảnh xuân trước ngực. Khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, mày liễu quyến rũ chứa đầy nét phong tình. Đôi mắt hoa đào phủ một tầng sương ngập nước, con ngươi màu xanh bảo thạch dần lưu chuyển sang màu đen giống nhân loại. Hàng mi dài cong cong khép hờ càng tăng thêm vài phần mị lực. Cái mũi cao cao thanh tú, hai cánh môi đỏ tươi kiều diễm, ướt át khẽ mở. Gò má phiếm hồng như hoa đào vừa nở tròn nắng sớm. Dung nhan này nếu dùng hai câu thơ của Nguyễn Du:
"Hoa ghen thua thắm
Liễu hờn kém xanh"
Để miêu tả cũng không ngoa chút nào nha. Xem ra nàng không chỉ là một mỹ xà mà còn là một đại mỹ nhân nghiêng thùng đổ nước... ách... nghiêng nước nghiêng thành a. Bạch Dạ kinh diễm nhìn mỹ nhân như ẩn như hịên trong ánh sáng hư ảo mà khiến toàn thân bất ngờ dâng lên một luồng nhiệt khí đánh thẳng vào đại não.
Khí lạnh đột nhiên ập vào thân thể khiến Lam Tuyết phát hịên ra một sự thật kinh hoàng. NÀNG KHÔNG CÓ MẶC QUẦN ÁO!!! (Lúc này mới phát hiện có trễ quá hông ╮(╯▽╰)╭)
Nhìn Bạch Dạ đang đứng ngây ngốc đằng kia Lam Tuyết gào lên:
"KHÔNG ĐƯỢC NHÌN"
Trời ơi ngó xuống mà coi. Xui, cực kì xui. Ăn có một đóa Băng Liên hoa mà ra nông nổi này, nếu có cái hố nào ở đây nàng chui xuống đó cho xong. Bạch Dạ phục hồi thần trí nhanh chống xoay người sang hướng khác. Nhẹ nhàng phất tay một chiếc áo choàng được làm bằng lông khổng tước bao lấy nàng.
"Ta... cái gì cũng chưa thấy!" (Phải không đó?).
Nàng hung hăng kéo áo chòang che lại thân thể, ánh mắt muốn giết người phóng về phiá hắn.
"Mẹ nó!!! Tên trứng thúi nhà ngươi chưa thấy gì mà chảy máu mũi hả? Có quỷ mới tin ngươi nói"
Ai đó đưa tay lên mũi thì trên nền áo trắng hiện ra vệt máu đỏ rực như hồng mai trong tuyết (chết chưa kìa = ̄ω ̄=). Mặt hắn từ trắng chuyển sang đỏ, từ đỏ chuyển sanh xanh, từ xanh chuyển sang tím rồi từ tím chuyển qua đen. Cuối cùng là trưng ra cái mặt bình thản như chả xảy ra chuyện gì cả.
"Khụ! Ngươi... mặc quần áo vào trước đi!"- Sống hơn vạn năm qua đây là lần đầu tiên hắn thất thố và không tự chủ được bản thân như thế. Nếu để người khác biết hắn nhìn mỹ nữ đến mức chảy máu mũi mà không hay biết thì họ chắc cười đến rụng cả răng. Chứng kiến một màn thay đổi sắc mặt như tắc kè hoa của hắn Lam Tuyết càng nhìn càng bực. Xoay người một cái trên cơ thể vừa vặn được bao lấy bởi một bộ bạch y thêu chỉ lam của nam tử. Bên ngoài khoác một chiếc áo bằng lụa mỏng, bên hông đeo ngọc bội lục sắc trong suốt. Một đầu ô phác xỏa tung đã biến thành một bím tóc tếch dài quá thắc lưng hai gang tay buộc bằng sợi dây màu lam có tua tua ở phía cuối. Nàng lúc này hoàn toàn toát lên khí chất nam nhi cần có nhưng lại mang vài phần âm nhu càng làm dung mạo thêm tuyệt sắc.
"Ta ăn Băng Liên hoa của ngươi là ta sai, nhưng mà vừa rồi... nói chung ta và ngươi không ai nợ ai!"- Ném trả áo choàng lại cho hắn âm thanh của nàng càng lúc càng nhỏ.
[Thỏ Đào: Chương này Dạ ca lời phếch o(╯□╰)o
Được một phen rửa mắt chỉ tốn 1 đóa Băng Liên hoa cùng vài giọt máu mũi coi như cũng đáng. ╮(╯▽╰)╭╭(╯ε╰)╮ ╮(╯▽╰)╭]