Chương 28:
Dục hỏa công tâm a!
Lam Tuyết thẩn thờ nhìn nóc giường khắc hoa tinh xảo, đôi mắt hoa đào mơ màng phủ một tầng sương mỏng ngấn đầy nước. Một đầu tóc đen dài óng mượt tự do trãi ra trên chăn đệm, làn da trắng trẻo như bạch ngọc trong suốt giờ đây đã chuyển thành màu sắc hồng hồng, hai gò má đỏ bừng lên. Phiếm môi anh đào ướt át kiều diễm khẽ mở có chút sưng đỏ. Trên người chỉ còn mỗi trung y màu trắng nhưng lại vô cùng xộc xệch, cổ áo mở rộng lộ rõ phần xương quai xanh mảnh khảnh và cảnh xuân đầy đặn có in vài đấu tích ô mai khả nghi đang kịch liệt phập phồng theo từng nhịp hô hấp.
Trong phòng vẫn tồn tại một cổ mùi hương ngọt ngào tựa như hồng mai nhưng lại quá mức mị hoặc làm nhân tâm phải mù mờ điêu đứng lấn áp mùi hương thanh lãnh nhẹ nhàng khác.
Còn về phần chủ nhân của mùi hương đó đã rời khỏi đây được một lúc.
Nằm trên chiếc giường lớn, Lam Tuyết kêu trời trời không thấu, gọi đất đất không nghe. Tự âm thầm than khổ khóc không ra nước mắt.
Nàng vừa làm cái việc điên rồ gì chứ?
Đè Bạch Dạ ra đòi đo lưỡi của hắn!
Nhưng chưa đầy ba giây thì.... biến thành sàm sỡ người ta luôn.
Kết quả là yêu nghiệt đổi khách thành chủ, qua một phen kịch liệt thì....
Thì.... không có sau đó. Hắn nhìn nàng bị đặt dưới thân rồi tự nhiên bỏ chạy ra ngoài mất. Lại còn dùng tay áo che mũi miệng lại giống như là.... buồn nôn?
Còn về phần nàng chỉ thiếu nước đốt nhang ăn mừng. Thật may mắn, chút nữa là bị hắn ăn sạch rồi.
Nhưng rất nhanh nàng lại 囧 ra.
Hắn vừa bỏ chạy a!
Chạy đến bán sống bán chết a!
Còn trong tình huống rất 'ngàn chấm' a!
Nàng.... kinh khủng đến mức dọa hắn thành như thế sao?
Ôi trời ơi! Con tim yếu ớt nhỏ bé của nàng bị tổn thương rất lớn nha!
----------------------
Mặt khác, Minh Tịnh quan tâm Bạch Dạ nên đem thuốc đến cho hắn bôi, nào ngờ vừa đến lại thấy hắn như một mũi tên tông cửa lao ra ngoài. Minh Tịnh thấy lạ nên chạy theo xem.
Chạy được một quảng thì hắn dừng lại trước bờ hồ, ngửa đầu lên trời 45°.
Lúc này Minh Tịnh mới thấy rõ bộ dáng của hắn. Mặt đỏ, tai hồng, cánh môi mọng nước kiều diễm như mực chu sa. Còn dùng tay áo lau đi chất lỏng chảy ra từ mũi - là máu mũi a!
Sau đó không chút do dự nhảy 'ùm' xuống hồ. Mặc dù cái hồ đó không sâu sẽ không sợ hắn bị chết chìm nhưng bây giờ là mùa đông, nước trong hồ rất lạnh một khi nhảy xuống nhất định sẽ bị bệnh.
Minh Tịnh hoảng hốt chạy đến định nhảy xuống thì Bạch Dạ từ dưới hồ trồi lên, đưa tay vuốt nước trên mặt xuống. Cả người đều ướt nhẹp như con chuột mắt mưa, dù vậy vẫn không ảnh hưởng gì đến bộ dáng yêu mị khuynh thành mà ngược lại tăng thêm vài phần hấp dẫn. Sự thật thì chỉ có một, bộ dàng này là do không khống chế được cảm xúc mà thành.
Minh Tịnh rất nhanh đưa tay kéo hắn lên bờ.-"Sao tự nhiên lại nhảy xuống đó, tay ngươi còn đang bị thương!"-Minh Tịnh đối với hắn chỉ là quan tâm bằng hữu, về phần tâm tư kia đã buông bỏ từ lâu. Chỉ mong bọn họ có thể hạnh phúc bên nhau.
Bạch Dạ nhìn Minh Tịnh, cười khổ một tiếng, có chút xấu hổ đáp.-"Là... dục hỏa công tâm a!"-Ai mà biết được hắn dùng khổ nhục kế làm nàng hết giận, giận thì hết thật nhưng lại sinh ra một sự tình khác. Nàng cắn hắn rồi uống luôn máu của hắn. Sau đó thì... aizzzzz.... Tạo nghiệt a! [Thỏ Đào: Này thì 'khổ nhục kế há'! Tự chuốc khổ vào thân luôn há! Chắc sướng lắm há! *Ôm bụng, đập bàn cuồng tiếu*]
Minh Tịnh 囧, biểu hiện vừa rồi đúng là như vậy nhưng hắn không nghĩ Bạch Dạ lại nói thẳng ra với hắn nên không khỏi bị sặc nước miếng.
"Khụ... khụ khụ...."-Như vậy cũng quá trực tiếp đi.
"Ngươi trở về thay quần áo đi, đừng để bị ốm. Đây là..."-Hắn lấy ra một bình dược nhỏ nhét vào tay Bạch Dạ.-"Đem về thoa lên sẽ làm vết thương mau lành."
"Đa ta ngươi, Minh Tịnh!"-Bạch Dạ mỉm cười nhận lấy. Cảm thấy rất vui vẻ, hắn có một người bạn rất tốt. Lần kết giao này rất đáng.
"Không có gì! Ngươi sắp đi rồi, đây là việc cuối cùng ta có thể làm cho ngươi. Ngày mai.... ta sẽ tiễn các ngươi một đoạn!"-Minh Tịnh nói, trong mắt thoáng qua những cảm xúc phức tạp, có tiếc nuối, có không đành lòng, có do dự và cũng có nhẹ nhỏm.
"Được!"-Hắn gật đầu.
"Ân! Trở về nhanh đi! Còn có...."-Minh Tịnh dừng lại chóc lát. Tuấn nhan như ngọc có phần ửng đỏ, nói tiếp.-"Ngươi nên tiết chế một chút. Lam Tuyết đang còn bị bệnh!"
Bạch Dạ không khỏi cười ra tiếng, mắt phượng tà mị liếc nhìn Minh Tịnh.-"Ta biết a! Nếu không ta cần gì nhảy xuống hồ, lạnh chết được!"
Minh Tịnh đã hai mươi sáu tuổi, trước nay chỉ lo chăm lo cho Lạc Vân sơn trang cùng muội muội nên đến giờ vẫn chưa có lấy một nữ nhân bên cạnh. Dù vậy không phải cái gì cũng không biết, nói chuyện với Bạch Dạ như vậy hắn có chút ngượng ngùng. Và cũng phát hiện ra rằng Bạch Dạ..... rất vô sỉ!
-------------------------
"Tỷ tỷ? Muội vào có được không?"-Giáng Đào rất lễ phép gõ cửa.
Mơ hồ nghe một tiếng 'ừ' nhẹ mới đi vào.
Vừa vào đã bị một mùi hương kì lạ xộc vào mũi nên không khỏi nín thở. Lại nhìn người trên giường đang trong tình trạng vô cùng ái muội thì biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Nàng đi đến bên giường nhìn Lam Tuyết qua một lượt thì quay mặt đi chổ khác. Có xu hướng ngửa đầu lên, tay ôm mũi, mắt hạnh mở lớn, mặt đỏ như thể chỉ cần chạm vào là sẽ rỉ ra máu.
Cố gắng bình tỉnh nhìn thêm cái nữa, thì một dòng chất lỏng nóng nóng bất giác chạy ra.
Oa~ Nàng là nữ nhân làm sao có thể để nữ nhân làm chảy máu mũi chứ? Mất mặt quá!
Đây là tỷ tỷ của nàng sao? Cũng quá mức dụ hoặc đi!
Đang định bỏ chạy thì cánh tay bị túm lấy. Người trên giường ngồi dậy dùng cặp mắt ngập nước ủy khuất nhìn nàng, cổ áo bị tuột ra cái gì nên thấy hay không nên thấy đều lộ ra ngoài hết. Âm thanh khàn khàn cực kì quyến rũ từ cổ họng vang ra.-"Ta dọa người như vậy sao?"
"Tỷ.... tỷ..... tỷ... bày ra... bộ dáng này.... là muốn câu.. câu dẫn ai hả. Muội... không phải là tên mặt lạnh.... kia tỷ câu dẫn muội làm gì?"-Giáng Đào lắp bắp, run rẫy lên tiếng. Giờ thì hiểu làm sao mà tên mặt lạnh kia không ở đây rồi há! Là do chịu không nổi lực sát thương này mà chạy mất a! Còn nàng sao lại xui xẻo đâm đầu vào cho ăn đạn vậy hả trời!
"Câu dẫn? Câu dẫn gì chứ?"-Lam Tuyết nghiêng đầu hỏi.
Giáng Đào kêu trời. Hóa ra một chiếc gương để trước mặt Lam Tuyết.-"Nhìn đi thì biết!"
Nhìn vào gương, Lam Tuyết hóa đá. Hình ảnh trong gương dùng từ chính xác để miêu tả chính là - gợi tình. Gợi tình đến cực điểm!
"Đó... đó là... ta sao?"-Nàng ngơ ngác hỏi. Nhìn cũng quá là dọa người đi.
Giáng Đào điên cuồng gào lên.-"Chẳng lẽ là muội? Tỷ làm ơn mặc quần áo lại cho muội nhờ. Nếu không.... nếu không muội không dám chắc mình có hay không đem tỷ TIỀN DÂM HẬU SÁT (hiếp trước giết sau) a!"
"Ân!"-Nàng gật đầu, mặc quần áo chỉnh tề rồi còn lấy chăn trùm kín chỉ để lộ ra đôi mắt hoa đào. Sau đó mới hỏi.-"Sao ta lại biến thành như vậy?"
Giáng Đào cầm ấm trà trên bàn uống như quỷ chết khác, tay xoa xoa thái dương.-"Lúc sáng tỷ cắn hắn rồi uống luôn máu của hắn sao?
Người trong chăn gật đầu.
Trả trách sao lại thành như vậy! Khóe miệng Giáng Đào giật giật. Rất kiên nhẫn giải thích.-"Hắn là ai chứ? Là hồ ly tinh còn là một con hồ ly có tận chín cái đuôi tu luyện mấy vạn năm. Từ lúc sinh ra thứ dư thừa nhất chính là mị lực, chỉ là do hắn biết kiểm soát nên mới không lộ ra quá nhiều. Mị lực thực sự của hắn thì có trời mới biết nó như thế nào, đừng nói là máu, chỉ cần hơi thở của hắn cũng có thể làm người ta bị mê hoặc đến mất lý trí, tỷ ở cạnh hắn lâu ngày nhiễm hơi thở của hắn bây giờ lại đi uống máu người ta, cộng thêm mị lực vốn có thì ít nhiều gì cũng sắp bằng mị lực của hắn, mà tỷ lại không biết cách kiểm soát chính mình nên mới thành ra thế. Có bao nhiêu mị lực thì bày ra bấy nhiêu, lại nói.... khụ.. khụ... máu xà có dâm tính nên... đôi khi làm ra những hành động quá trớn chút xíu! Muội lúc trước vì trên người Phong Nhi có chút khí tức của tỷ mà nhận sai ấy!"-Sau đó uống thêm mấy ngụm nước để thanh giọng nói tiếp.-"Tỷ tốt nhất là học cách kiểm soát nó đi, nếu không sau này... muội cũng không dám chắc sẽ thế nào."
"Kiểm soát bằng cách nào?"-Giọng nói lý nhí của Lam Tuyết truyền ra ngoài. Chỉ một câu nói bình thường lại biến thành loại âm thanh mềm mại, ma mị đến mức người nghe xương cốt rã rời.
"Tỷ... tỷ đi tìm hắn mà hỏi đi, muội bồi không nổi tỷ!"-Giáng Đài luống cuống bỏ lại một câu rồi chạy mất. Lại không may mắn vấp thềm cửa ngã bẹch ra đất, chật vật bò dậy rồi chuồn lẹ. Ở lại một lúc nữa sẽ chết người a! Tốt nhất là tránh xa tỷ tỷ ra một chút.
Lam Tuyết ủ rũ cuộn mình trong chăn như con nhộng lớn, ôm một bụng tủi thân không thể phát tiết. Nàng bị cô lập a!
Người trước vừa đi, người sau lại đến.
Nghe được tiếng động, nàng nâng mắt nhìn ra ngoài cửa thì thấy Bạch Dạ đứng đó. Cả người đều ướt nhẹp, tóc đen dính sát vào hai bên má, bọt nước còn đọng lại trên da thịt bóng loáng chảy xuống theo đường cong khuôn mặt. Bạch y trong trẻo như mây dính vài vết bẩn, tay áo và chóp mũi của hắn có vài vệt gì đó đỏ đỏ.
Vừa nhìn thấy hắn Lam Tuyết liền vọt ra, mặc kệ hắn đang ướt nhẹp mà ôm lấy. Hai mắt đỏ hoe rưng rưng nhìn hắn nhẹ giọng nỉ non.-"Tiểu Bạch! Ta bây giờ phải làm sao đây?"-Nàng cứ tưởng hắn bỏ đi luôn rồi.
"Ừ! Không sao đâu!"-Hắn vỗ vỗ lưng nàng trấn an.
Bọt nước trên trán đã hoàn toàn biến mất mà thay vào đó là một tầng mồ hôi mỏng. Vẫn là ở trong hồ ngâm nước lạnh tốt hơn.
Hắn được xem là có mị lực nhất thiên điạ nay lại bị nữ nhân có mị lực không bằng mình làm bản thân ra cái nông nổi này. Nếu người khác biết sẽ cười đến rắng nướu đều rụng hết không còn một mống.