Bóng đêm thâm thẩm, trăng sáng sao thưa. Minh Tịnh say khướt nằm bẹp
lên bàn đá, rất nhiều vò rượu ngã nghiêng trên bàn, trên đất. Trong
miệng mơ hồ lẫm bẩm tên ai đó.
Minh Nguyệt nhìn ca ca
của mình mà đau lòng không thôi. Từ trước đến nay ca ca là người trầm
tỉnh, rất có lý trí. Mà nay lại vì một nam nhân mới quen biết chưa được
bao lâu lại uống đến người không ra người, ma không ra ma.
Hung hăng đoạt đi vò rượu của hắn, Minh Nguyệt mắng ầm lên.
"Huynh đây là cái gì. Huynh vì hắn mà biến mình thành như thế này thì hắn sẽ
nhìn huynh vào trong mắt sao? Hắn sẽ biết huynh đối với hắn là thế nào
sao?"-Ca ca là một kẻ ngu ngốc, không biết tranh giành với người khác.
"Trả lại cho ta."-Minh Tịnh vươn tay giành lại vò rượu,-"Để cho ta uống,
uống để quên hết muộn phiền."-Nhưng cớ sao hắn càng uống lại càng tỉnh,
lại càn muộn phiền hơn.
'Bốp' tiếng vang thanh thúy như xé nát cõi lòng Minh Nguyệt. Cái tát này là để ca ca tỉnh ra nhưng lại đau như tát chính mình.
"Huynh là kẻ nhu nhược, huynh muốn nhưng không có can đảm để tranh đoạt. Chỉ
biết trốn tránh, huynh trốn được sao?"-Từ nhỏ ca ca chính là người nàng
ngưỡng mộ nhất, yêu thương nhất. Nhìn ca ca như vậy nàng càng hận Bạch
Dạ hơn. Hắn làm Tuyết ca ca không thích nàng, lại làm ca ca của nàng đau khổ không thôi.
"Phải, là ta nhu nhược, là ta hèn
nhát. Ta phải trốn, ta không thể đối mặt. Vì hắn là nam nhân, là nam
nhân. Muội hiểu không? Ta và hắn.... mãi mãi không thể!"-Minh Tịnh đập
nát vò rượu trong tay, ngữa đầu lớn tiếng cười, tiếng cười nghe thống
khổ đến thê lương.
"Sao huynh biết là không thể? Huynh
đã nói với hắn sao? Đã hỏi hắn sao?"-Nước mắt nàng từng giọt một rơi ra. Tình rốt cuộc là gì? Mà làm ai ai cũng phải đau khổ? Đau đến tan nát
tâm can nhưng không thể dứt ra được, đời đời kiếp kiếp trầm luân. Nàng
cũng vậy, cả ca ca cũng thế.
"Ta...."-Hắn nhìn nàng,
cúi mặt xuống, hai tay ôm chặt lấy đầu.-"Dù ta nói thì sao? Ta hỏi thì
sao? Bạch Dạ thích Lam Tuyết, ta... làm sao có thể chen vào phá
hoại?"-Hắn không thể cũng không muốn, tình cảm của họ rất rõ ràng, ai
cũng có thể nhận thấy. Hắn trước kia là không muốn thừa nhận sự thật đó.
"Huynh.... huynh..."-Minh Nguyệt cắn môi, hai bàn tay siết chặt đến trắng bệch.
"Cho dù ta muốn thì sẽ được sao? Ta so sánh được với Lam Tuyết sao?"-Minh Tịnh nhìn nàng, không chút che đậy suy nghĩ của mình.
"Muội mặc kệ huynh. Huynh không tranh nhưng muội thì muốn."-Nóng nảy hất mọi
thứ trên bàn xuống, Minh Nguyệt rít lên rồi nóng giận rời khỏi. Tuyết ca ca phải là của nàng, của một mình nàng.
Minh Tịnh nhìn muội muội của mình rời đi, chán nản ngửa đầu uống một ngụm rượu lớn.
Tại sao muội lại cố chấp như thế, dù có tranh có đoạt thế nào thì kết
quả được định cuối cùng chính là chúng ta thua, chiến thắng kia chỉ là
mơ tưởng.
-----------------
Đẩy chén
trà thơm lừng nghi ngút khói cho Xích Liên và Bạch Dạ, Lam Tuyết tự rót
cho mình một chén khác, thổi thổi lớp trà trên mặt rồi uống một ngụm nhỏ cho thanh giọng.
"Vậy còn chuyện của Diêm Diễm là sao? Mỹ nhân, ngươi đừng nói vì quá nhớ Phong Nhi mà đem hắn làm vật thay
thế nha!"-Bạch Dạ từng nói qua do Diêm Diễm có phần giống Phong Nhi nên
Xích Liên mới nhặc hắn về nuôi. Nhưng nàng nhìn sao cũng không thấy
giống a.
"Ta chỉ nhớ lúc đó ta đã ở Tinh Linh tộc, địa
vị lúc đó cũng khá cao, là một trong số những người được đề cử là người
kế vị tiếp theo. Hôm đó ta đang nằm trên tảng đá ở bờ sông phơi nắng thì có người đến gần. Hắn ở đó nhìn chầm chầm ta. Khi ta mở mắt ra thì hắn
vẫn ngồi đó, cặp mắt to tròn chưa từng rời khỏi ta, đôi mắt đó giống như của Phong Nhi. Lần đầu tiên ta gặp Diêm Diễm hắn chỉ có hai ngàn năm
đạo hạnh, sau đó hắn bắt đầu đi theo ta. Thỉnh thoảng lại làm một số
hành động rất giống trẻ con, ta nhìn thấy hình ảnh của Phong Nhi thông
qua hắn. Nhưng ta không quá thân thiết với hắn, vì ta biết bản thân mình sẽ đem hắn làm thế thân cho Phong Nhi. Ta không muốn cũng không mong
điều đó xảy ra. Rất lâu sau đó ta được chọn làm người chính thức kế vị
của Tinh Linh tộc, ngay lập tức ta từ chối rồi nhường nó lại cho Diêm
Diễm. Đứng trên đỉnh cao của quyền lực làm hắn thay đổi, biến thành một
con ngừơi hoàn toàn khác. Ta mắt nhắm mắt mở xem như không thấy. Cho đến khi ta nhận được thư của Bạch Dạ. Giới hạn cuối cùng trong ta cũng bị
phá bỏ, ta đi đến tẩm cung của hắn. Dùng chính Thiên hỏa ta đã cho hắn
để thiêu hắn thành tro bụi, đạp nát nội đan còn sót lại rồi lên đường
đến Hoa Thành tìm các ngươi."-Xích Liên chậm rãi nói ra, gương mặt tuyệt trần không có chút cảm xúc nào, giống như không phải chuyện của y.
Lam Tuyết gật gù, hai tay chống cằm, nghiêng đầu hỏi tiếp.
"Mỹ nhân, ngươi chỉ còn vài năm nữa là có thể độ kiếp thành tiên, cũng đã
bỏ ra hơn tám ngàn năm để lãng tránh nghiệt duyên này. Vậy thì tại sao
bây giờ không tránh nữa?"
"Ta.... làm không được. Tu
tiên không phải ý muốn của ta, nhưng chỉ có việc đó mới giúp tâm ta yên
tĩnh hơn."-Xích Liên nhìn nàng, rơi vào tầm mắt y chính là đôi con ngươi đen huyền sâu thẩm khiến người ta không tự chủ chìm vào đó.
"Nga? Ngươi đã không tránh được vì sao không đối mặt? Ngươi bỗng nhiên xuất
hiện trước mắt hắn rồi như một làn khói biến mất trong không khí. Ngươi
có biết hai ngày nay vì ngươi mà Phong Nhi như cái xác không hồn, lúc
nào cũng trưng ra cái mặt như đang khóc tang. Ngươi thấy hắn như vậy thì vui sao? Hay cả hai cùng nhau đau khổ? Hửm?"-Không chút khách khí, nàng ném cho y một cái nhìn khinh miệt. Từng câu nói bén nhọn như dao gâm
hung hăng mà đâm vào tim y.
"Ta.... Hắn đã không còn
nhớ ta."-Y không biết phải nói gì. Y trốn cũng không được mà gặp cũng
không xong. Y không đủ can đảm, y sợ sẽ làm hại hắn như lần trước. Hơn
hết là hắn đã quên y, tất cả mọi thứ.
"Hừ! Không nhớ
cái cọng lông. Hắn thật sự dễ dàng quên ngươi như vậy sao, tình cảm của
hắn dành cho ngươi chính là một cái hộp bị khóa đang chờ ngươi đến mở
ra. Ngươi rõ ràng là chưa vượt qua được bóng ma của chính mình, ngươi sợ lại làm hắn bị tổn thương. Ngươi sợ quá khứ lập lại lần thứ ba! Ngươi
đây chính là tự ngược mình ngược người! Bằng đạo hạnh của ngươi hiện tại thì ai dám bắt ngươi, ai dám đòi giết ngươi đoạt nội đan? Phong Nhi
hiện tại lại được ta và Tiểu Bạch bảo hộ, ai mà ngu xuẩn đến mức không
biết sống chết mà đụng vào hắn?"-Nàng thẳng tay vạch trần biện bạch của
y. Khóe môi cong lên tạo ra nụ cười châm chọc, mày liễu nhếch lên đầy
thách thức. Ngữ khí chua ngoa, cứng rắn không cách nào phản biện.-"Ta
mặc kệ ngươi làm như thế nào, nhất định phải trả lại cho ta một Phong
Nhi vui vẻ đáng yêu như lúc trước. Bằng không.... ta liền cho ngươi
không bao gìơ gặp lại hắn. Dù sao ngươi cũng sắp thành tiên, gặp hay
không cũng như nhau a!"
Xích Liên vừa nghe nàng nói thì mặt liền biến sắc trở nên cực kì khó coi. Mày đẹp nhíu chặt, chén trà
trên tay đã biến thành bột phấn. Cảm xúc cực kì rối loạn. Không gặp lại
hắn nữa thì y có thể chịu đựng nổi sao?
"Mỹ nhân! Ta
khuyên ngươi, trước khi còn có thể thì đừng buông tay. Đừng để đánh mất
mới thấy hối hận. Lời nói của ta không phải nói đùa."-Nàng thu lại thái
độ gây gắc vừa rồi thay thế bằng gương mặt dịu dàng đầy thông cảm, trên
môi là nụ cười ôn nhu như mẹ hiền. Lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng. Chiêu 'vừa đánh vừa xoa' này quả nhiên là lợi hại.
"Ân! Ta biết rồi! Cám ơn ngươi, Lam Tuyết!"-Xích Liên gật đầu ý đã hiểu. Với y nếu thật sự mất đi Phong Nhi thì so với cái chết còn khủng khiếp
hơn.
"Muốn cua trai thì ngươi phải học hỏi theo Tiểu
Bạch a!"Bỗng nhiên Lam Tuyết hai tay bưng lấy mặt Bạch Dạ. Vừa xoa vừa
nhéo.-"Ít nhất da mặt ngươi phải dày như hắn, vô sỉ như hắn, gian trá
phúc hắn như hắn. Quan trọng nhất chính là phải thủ đoạn như hắn nha!"
Bạch Dạ vốn chỉ định làm người qua đường xem kịch, lại bị hành động bất ngờ
của nàng suýt nữa thì phun cả trà trong miệng ra. Vẻ mặt đen thui không
biết nên khóc hay nên cười, nàng đây là đang khen hắn hay mắng hắn a.
Xích Liên vốn không vui cũng bị nàng chọc cho cười.
"Xích Liên, ngươi nhanh nhanh giải quyết chuyện của mình đi!"-Trực tiếp ra
lệnh đuổi khách. Sau đó quay sang Lam Tuyết, con hồ ly nào đó vẽ ra trên môi nụ cười tà mị.-"Vật nhỏ! Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là mặt dày,
vô sỉ, gian trá phúc hắc, đầy thủ đoạn a!"
Xích Liên
không tiếng động biến mất, trả lại không gian riêng cho họ. Y phải trở
về Tinh Linh tộc giải quyết một vài việc, Diêm Diễm đã chết nên y phải
tiếp quản Tinh Linh tộc. Dù sao hiện tại y không tu tiên nữa, cũng nên
thực hiện trách nhiệm của mình.
Lam Tuyết lại vô cùng
phối hợp, chui vào lòng ngực Bạch Dạ. Móng vuốt nhỏ mơn trớn vạt áo hắn. Nâng khuôn mặt nhỏ nhắn khuynh quốc khuynh thành lên, mắt hoa đào lung
linh khẽ chớp nhìn hắn.
"Ngươi bây giờ là uống lộn
thuốc sao?"-Nói ra nghi vấn của mình, trong lòng hắn không ngừng thấy
bất an. Âm mưu, nàng nhất định có âm mưu.
Quàng hai tay lên cổ hắn, nàng hơi cúi người, cái miệng nhỏ ở bên tai hắn khẽ thì thầm gì đó.
Quả nhiên.... một giây tiếp thôi mặt Bạch Dạ đầy sọc đen, khóe miệng không
ngừng mấp máy. Khuôn mặt yêu nghiệt trở nên vô cùng khó coi.
"Tiểu Bạch! Tối mai hãy mặc nữ trang và trang điễm thật đẹp nha! Gia sẽ phá
lệ ghé vào phòng ngươi a!"-Đó chính là nội dung nàng vừa nói, trước khi
rời khỏi còn dùng tay miết nhẹ phiếm môi anh đào của hắn, đồng thời cắn
nhẹ trên vành tai như bạch ngọc kia.-"Gia thực sự rất mong chờ đến lúc
đó!"
Đến khi hắn bình tỉnh lại nàng đã leo lên giường,
cuộn tròn người trong chăn. Vô cùng thõa mãn mà đi ngủ, tóc đen xỏa tung trên gói làm nổi bật làn da trắng mịn như tuyết kia. Thật khiến người
ta cầm lòng không được muốn chạm vào.
Bạch Dạ ảo nảo thở dài một hơi. Lần này hắn thảm rồi.