Xuyên Qua Thành Hoa Tranh

Quyển 2 - Chương 31




Ta đang vùi đầu cân nhắc vấn đề vì sao đồ đệ của người ta có thể có thần khí như vậy, lạt ma đại thúc bỗng nhiên nghiêm nghị nói với ta:

“Ích Tây Gia Thố là đệ tử của ta, cũng là sư phụ ta…”

Ta hoảng sợ, lúc này mới phát hiện thì ra mình bất tri bất giác đã hỏi ra miệng, không khỏi quẫn bách, may mà hai thầy trò này nhìn qua tựa hồ cũng không có vẻ hờn giận gì, Ích Tây Gia Thố còn mỉm cười rót một ly trà cho ta, chỉ vào vị trí trống bên cạnh, làm động tác ‘mời ngồi’.

Ta tin rằng cho dù đại thúc kia nổi bão thì chỗ đó cũng sẽ là chỗ an toàn nhất, vì thế vội vội vàng vàng chạy tới ngồi xuống, cầm chén trà nóng bắt đầu nghe đại thúc kể chuyện xưa.

Hóa ra lạt ma đại thúc tên là Cát Mã Ba, thuở nhỏ cha mẹ đều qua đời, được sư phụ y nuôi nấng, lại đem tất cả bản lĩnh dốc túi truyền thụ, cảm tình thầy trò cực kì sâu đậm.

Sư phụ y hai mươi năm trước đã qua đời, y theo di ngôn của sư phụ đi du lịch mấy năm, cuối cùng tìm được Ích Tây Gia Thố ở ven hồ Nạp Mộc Thác, lúc ấy mới bốn tuổi. Ích Tây Gia Thố vừa thấy y đã kêu Cát Mã Ba, còn có thể nói ra y đến từ phương nào, ngày xưa ẩn cư chỗ nào, cùng với võ công của y đã tới mức nào, tất cả mọi chuyện đều rất chuẩn xác.

[Hồ Nạp Mộc Thác – Na Mu Chou (Namtso) : hồ nước mặn cao nhất thế giới, lớn thứ 2 trên cao nguyên Thanh Tạng, một trong ba thánh hồ của Tây Tạng.]

Vì thế đại thúc vui mừng quá đỗi, ngay lập tức thu Ích Tây Gia Thố làm đệ tử.







Thật là một chuyện xưa thần kì!

Ta biết hiện nay cũng vẫn chưa xác nhận được sự chuyển thế của Lạt ma có thực hay không, nhưng thuyết luân hồi chuyển thế của Phật giáo cũng đã xâm nhập vào lòng người rồi, vô luận lạt ma hay là giáo chúng bình thường đều rất tin con người sau khi đầu thai sống lại, sẽ không quên đi kí ức kiếp trước. Nhưng tận mắt gặp loại chuyện này, vẫn khiến cho người ta cảm thấy như đột nhiên rơi vào thế giới khác vậy…

Tuy rằng biết thực không lễ phép, ta vẫn không nhịn được quay đầu hỏi Ích Tây Gia Thố:

“Ngươi… Thật sự nhớ rõ chuyện kiếp trước?”

Hắn cười lắc đầu, “Kiếp nào có nhân quả của kiếp đó, kiếp này có nhân quả của kiếp này, nếu đã đến kiếp, những gì của kiếp trước đều sẽ tiêu tán.”

Kiếp trước cùng kiếp này… Quả thật không có chút quan hệ nào sao?

Nói cách khác, những người… những gì chưa kịp nói, những người chưa kịp cáo biệt, sẽ vĩnh viễn không có khả năng gặp lại rồi…

Vĩnh viễn không có khả năng… không có cơ hội…

“Nữ cư sĩ, nữ cư sĩ… thỉnh nén bi thương…”

Ta mờ mịt quay đầu, chỉ nhìn thấy gương mặt mơ hồ của Ích Tây Gia Thố, mơ hồ? Xoay tay sờ lại mặt, trên tay đầy nước… Bất chấp lễ tiết gì đó, dùng tay áo lau lung tung trên mặt.

“Xin lỗi, ta chỉ là… chỉ là… nghĩ tới một vị cố nhân…”

Là ta nhìn lầm rồi sao? Vì sao vừa rồi ta dường như cảm thấy trên mặt Ích Tây Gia Thố chợt lóe qua chút cảm xúc… dường như có thể nói là vui mừng…

Tiếng cười hào sảng của đại thúc vang lên, “Aha ha, nếu là như thế, tiểu cô nương, cô nhất định càng phải bái ta làm thầy rồi!”

Nghệt mặt! Ta tự nhận mình cũng không phải là cái loại mỹ chất lương tài gì mà khiến người ta nhìn thấy là thèm, cho nên thật sự không rõ vì sao đại thúc lại chấp nhất chuyện này như thế. Nhưng mà… Y tựa hồ là thật sự rất nhiệt tâm a, không hề có chút nào là tùy tiện qua loa tắc trách, bởi vậy ta cố gắng bày ra một ánh mặt thực chân thành tha thiết cực kỳ thành khẩn nhìn đại thúc:

“Nhưng mà ta không muốn xuất gia a…”

Tuy rằng không phải là lý do quan trọng nhất, nhưng đây quả thật là tiếng lòng của ta… Cho dù như thế nào, ta cũng đều tuyệt không có hứng thú với việc xuất gia.

Đại thúc gãi đầu, nghi hoặc nhìn ta, lại nhìn Ích Tây Gia Thố, mới nói: “Ai muốn cô xuất gia chứ?”

Ta cũng sửng sốt, theo y nhìn về phía Ích Tây Gia Thố.

Mỹ thanh niên mỉm cười, nhất thời khắp phòng ấm áp, như gió xuân thổi vào.

“Sư phụ cùng…” không biết vì sao hắn ngừng lại một chút, mới nói tiếp, “… cùng ta mặc dù đã nhập giáo, nhưng sở học võ công cũng có thể truyền thụ cho đệ tử tục gia, bởi vậy sư phụ thu đệ tử cũng không nhất định phải xuất gia.”

Đại thúc ngồi một bên mãnh liệt gật đầu, đại khái là thuận theo tư tưởng ‘Tất cả những gì đệ tử nói đều đúng’.

Tục ngữ nói “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo”, nhưng không biết vì sao, đối với thầy trò này ta lại không cảm giác thấy nửa điểm ác ý, không chỉ như thế, lại có cảm giác thân thiết khó hiểu… Chẳng lẽ đây chính là cảm giác hòa thuận trong truyền thuyết?

[Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: không có chuyện gì mà tỏ ra ân cần, không phải bọn gian trá thì cũng là phường trộm cắp.]

Nhưng mà, về chuyện tập võ… Ta còn một vài chuyện không rõ…

Cho nên…

Ta còn đang lo lắng chọn lựa từ ngữ để nói, Ích Tây Gia Thố đã mở miệng trước rồi.

“Nữ cư sĩ không cần sốt ruột, thầy trò ta còn lưu lại nơi này một thời gian, trước ngày chúng ta rời đi hãy trả lời cũng không muộn.”

Nhìn khuôn mặt tươi cười ôn hòa của hắn, ta không tự chủ được gật gật đầu.

Cho nên thời gian biểu của ta biến thành thế này:

Sáng sớm, đến lầu hai khách sạn hưởng thụ bữa sáng mĩ vị —— đương nhiên là ghi nợ cho Nhạc Thiếu Đông.

Ăn xong điểm tâm đi tản bộ trên đường cho tiêu thực, nhưng trước giờ ăn trưa nhất định sẽ về, bình thường còn mang về một đống đồ ăn bị Lữ tú tài gọi là ‘hình thù kì quái’, thật đáng tiếc là bộ phận phí dụng này không cách nào bắt Duyệt Lai khách sạn chi trả được.

Giữa trưa, đến lầu hai khách sạn hưởng thụ cơm trưa mĩ vị —— đương nhiên vẫn là ghi nợ cho Nhạc Thiếu Đông.

Ăn xong cơm trưa cưỡi con ngựa già ra ngoài, ở Duyệt Lai khách sạn mỗi ngày ăn ngủ, ngủ ăn, nó nghiễm nhiên đã có nguy cơ béo phì, nếu không vận động nhiều, chỉ sợ tới lúc ta rời đi, nó đã có thể cos heo mập rồi.

Có đôi khi chạy tới phòng bếp nói vài lời vô nghĩa với đầu bếp Lý, nhân tiện học một chút trù nghệ, về phần vật liệu bị lãng phí, tự nhiên cũng đổ lên đầu Nhạc Thiếu Đông, mà ngẫu nhiên —— thật sự chỉ là ngẫu nhiên —— xuất hiện thứ phẩm, cũng bị lão Bạch khoái hoạt đem lên làm thức ăn cho Nhạc Thiếu Đông.

Chạng vạng, đến lầu hai khách sạn hưởng thụ bữa tối mĩ vị —— tiền cơm vẫn ghi cho Nhạc Thiếu Đông.

Mà vừa đến buổi tối, ta liền mang theo các thứ đồ ăn vặt ban ngày mua, chạy sang phòng cách vách nghe lạt ma đại thúc kể chuyện xưa —— tuy rằng đám mĩ nữ Bạch Đà sơn đã rời khỏi Duyệt Lai khách sạn ngay hôm sau, nhưng ta lại không nhắc tới chuyện đổi phòng, vẫn ở tại phòng chữ Địa này.

Đại thúc kể rằng từ khi y nhớ được mọi chuyện thì đã theo sư phụ đi khắp nơi du lịch, trong thời gian đó gặp được vô số kỳ nhân dị sự. Tuy rằng không biết có khoa trương lên không, nhưng những chuyện về thiên châu, về chuyển sơn, về khổ hạnh tăng… cùng với những chuyện xưa khác vẫn làm cho ta nghe được mùi ngon, hoa chân múa tay vui sướng.

Ích Tây Gia Thố luôn mỉm cười rót trà cho chúng ta đúng lúc, ngẫu nhiên bổ sung vài lời giúp đại thúc… cùng với khi đêm đã khuya liền đuổi ta về phòng ngủ …

Ngày cứ khoái hoạt mà thích ý trôi qua như vậy, có đôi khi nhìn những đám mây trắng thản nhiên trôi nổi trên bầu trời, ta cơ hồ có loại ảo giác cả đời sẽ trôi qua như vậy…

Nếu có thể xem nhẹ những lời nói nhỏ ngẫu nhiên của những người trong khách sạn, bộ dáng Nhạc Thiếu Đông ngẫu nhiên muốn nói lại thôi… cùng với việc phòng cách vách càng ngày càng ít thắp đèn đuốc hơn, cùng vẻ mặt thầy trò đại thúc ngày càng mỏi mệt…

Bất tri bất giác tựa hồ đã có quá nhiều ràng buộc với những người bên ngoài, như vậy, ta sẽ không thể không đếm xỉa đến những chuyện sẽ xảy ra vào một lúc nào đó…

Trên thế giới này, người muốn quan tâm tới đã rất nhiều… nhiều lắm… Mà ta không thể chịu được chuyện mất đi một người nào cả…

Có lẽ, cũng là lúc ta nên rời đi.

Nằm trong bóng đêm, ta lại không buồn ngủ, nhìn đỉnh màn.

Hai người phòng cách vách đến bây giờ còn chưa trở về, tuy rằng biết bọn họ võ công cao cường, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn không nhịn được có chút lo lắng.

Hơn nữa từ hai ngày trước đã bắt đầu không thấy bóng dáng đầu bếp Lý, liên tưởng đến không khí khác thường đang tràn ngập khách sạn, tổng cảm thấy dường như sẽ phát sinh chuyện gì đó…

Một trận tiếng lục lạc bỗng dưng vang lên dồn dập, tưởng xa mà gần, trong đêm khuya yên tĩnh, thanh âm cao vút kia khiến người ta phiền muộn vô cùng, quả thực giống như là… sắp có chuyện gì rất xấu sẽ xảy ra…