Xuyên Qua Thành Hoa Tranh

Quyển 2 - Chương 28




…Những người thường đọc tiểu thuyết võ hiệp hẳn là đều biết tới khách sạn cực kỳ nổi tiếng trong giang hồ này đi? Vô luận các đại hiệp lữ hành đến đỉnh Chomolungma, hay là hòn đảo san hô nho nhỏ ngoài Nam Hải, luôn luôn có một “Duyệt Lai khách sạn” ở nơi nào đó chờ bọn họ…

Căn cứ vào định luật thứ mười lăm trong tiểu thuyết võ hiệp, chúng ta có thể biết được: cừu nhân, kẻ địch, vợ chồng bất hòa… Tóm lại là những kẻ vừa thấy mặt nhất định sẽ đánh nhau, vĩnh viễn sẽ luôn trọ cùng tại một khách sạn.

Mà căn cứ vào định luật thứ hai mươi mốt trong tiểu thuyết võ hiệp, chúng ta có thể biết được: có xác suất 90% khách sạn kể trên đều tên là “Duyệt Lai khách sạn”, 9% tên là “Long Môn khách sạn”, còn lại 1% khả năng bao gồm những loại như “Tân Long Môn khách sạn”, “Chiêu Vân khách sạn” cùng với những loại linh tinh khác.

Thật sự là các nhà lữ hành chỉ cần xuất trướng nhất định sẽ gặp loại “Duyệt Lai khách sạn” giống như chiến trường, đứng đầu trong số các địa điểm thường xuyên xảy ra những vụ giết người diệt khẩu.

Cho nên, hiện tại đứng trước một khách sạn như vậy… ngựa xe như nước, dòng người như mắc cửi, điều khiến ta rối rắm duy nhất là: rốt cuộc có nên đi vào cái khách sạn có 99% xác suất sẽ phát sinh các chuyện quỷ dị này để tá túc hay không?

“Thỉnh nhường một chút.”

“Đừng có đứng như trời trồng ở đó a!”

“Uy! Cô rốt cục là muốn đi vào hay đi ra a!”







Tới tận khi ngay cả điếm tiểu nhị cũng nhìn quá lâu rồi, vắt bố khăn lên vai, cười hì hì đi ra đón.

“Vị khách quan này, xin hỏi cô là nghỉ trọ hay là ở trọ?”

Lời thoại vô cùng quen thuộc vừa nói ra, ta nhất thời cảm động đến rơi nước mắt, cơ hồ muốn cầm tay điếm tiểu nhị, nói ra những câu động kinh linh tinh như là “Ngài tốt nghiệp diễn xuất ở đâu?”, “Có thể cho ta xin chữ ký hay không?”, “Hiện tại chỉ là kẻ chạy cờ cũng đừng nản, Châu Tinh Trì năm đó cũng là từ vai phụ mà lên” ….

May mắn câu nói ra đến miệng vẫn bị ta nuốt lại, chỉ “A” lên một tiếng.

Điếm tiểu nhị hiển nhiên hiểu sai ý, cho là ta hỏi hắn, vì thế tiếp tục cười hì hì giới thiệu:

“Nếu nghỉ trọ, nơi này chúng ta có hoa quả tươi bốn mùa tám tiết, đồ ăn ngon bốn phương tám hướng, cô nương nếu vội đi, cũng có thể kêu đồ ăn mang đi làm lương khô; nếu ở trọ, nơi này chúng ta có phòng thượng hạng thanh tịnh, bảo đảm có thể để cô nương ở được thư thái, phía sau hậu viện là chuồng ngựa, toàn là cỏ tươi, tuyệt đối không bạc đãi ngựa của cô nương…”

Ta sửng sốt sửng sốt, quay đầu nhìn thiên không, cát vàng ào ào bay qua, nơi này đúng là Tây Vực a, nhưng điếm tiểu nhị sao có thể mở miệng lừa đảo trắng trợn như vậy?

“Tiểu nhị, khách sạn này của các ngươi… ở Bắc Kinh cũng có?”

Điếm tiểu nhị cười đến càng sáng lạn. “Thì ra khách quan ở Bắc Kinh cũng từng ở Duyệt Lai khách sạn chúng ta a? Nếu vậy thì là khách quen rồi, tính rẻ cho cô nương. Cho dù cô nương đến Đại Kim quốc hay là Đại Tống quốc, cho dù là Đại Lý quốc ở phía nam, cũng có thể ở Duyệt Lai khách sạn chúng ta!”

… Hóa ra đúng là hệ thống khách sạn a.

Nghe quảng cáo, lại nhìn thái độ phục vụ này, cho dù buổi tối hôm nay Cái Bang cùng Toàn Chân giáo có đánh nhau, ta cũng ở đây!

“Tiểu nhị, cho ta một gian phòng chữ Thiên hạng nhất!” Ta hào sảng đưa ra… một nắm bạc vụn…

Khụ khụ, không phải ta không có tiền a, mười cân hoàng kim Thành Cát Tư Hãn tài trợ vẫn còn đây, ta chưa sử dụng. Chỉ là ta vẫn biết đến đạo lý “dấu mình”, nếu lúc này, trước vô số ánh mắt, ta lại quăng ra một thỏi vàng, chỉ sợ không được bao lâu đã máu chảy thành sông rồi.

Không thể không nói, công tác huấn luyện phục vụ của Duyệt Lai khách sạn khá tốt, điếm tiểu nhị hẳn đã từng thấy rất nhiều loại khách trọ khác nhau, không hề có nửa điểm bất mãn với nắm bạc vụn của ta, cười hì hì nhận bạc nói:

“Gian phòng chữ Thiên hạng nhất đã bị đặt hết rồi, khách quan nếu không ngại, tiểu nhân chuẩn bị cho ngài phòng chữ Thiên hạng nhì, ngài xem có được không?” Không đợi ta trả lời, hắn lại nói tiếp: “Nhưng mà phòng chữ Thiên hạng nhì không ở cách vách gian hạng nhất, mà phải đi thẳng, đi thẳng, xuống lầu, đi thẳng, lại lên lầu, tiếp theo lại đi thẳng, đi thẳng, tiếp tục đi mới tới.”

“… Huynh đệ, ngươi cũng thích xem ‘Đông Thành Tây Tựu’?” Đoạn lời thoại kinh điển như vậy cũng nói ra được.

“Tiểu nhân không rõ ngài đang nói cái gì?”

Điếm tiểu nhị vẫn lấy bất biến ứng vạn biến trưng ra khuôn mặt tươi cười, ta vô lực phất tay. “Cho ta gian phòng chữ Thiên hạng nhì ngươi nói đi…”

Trên đường đi theo điếm tiểu nhị về phòng, ta cố sống cố chết nhịn, vẫn không nhịn được hỏi.

“Tiểu nhị, phòng chữ Thiên hạng nhất cùng hạng nhì của các ngươi cách xa nhau như vậy là vì sao a?”

“Này a, nói ra rất dài… Bất quá ta thấy cô nương cũng là người trong võ lâm, nói cho cô nương cũng không sao.”

“Ta không phải người trong võ lâm a…”

Có người trong võ lâm nào lại giống như ta, một thanh kiếm cũng không có sao?

“Phải phải, là tiểu nhân nhiều lời rồi.”

Nhìn điếm tiểu nhị tỏ vẻ “Cho dù cô nói cô không phải, nhưng ta chỉ nhìn là biết cô là người trong võ lâm”, ta quả thực khóc không ra nước mắt, hắn lại rất hứng trí nói.

“Nói lại từ rất lâu trước đây, người trong võ lâm đến Duyệt Lai khách sạn chúng ta, bình thường luôn muốn gian phòng chữ Thiên hạng nhất. Sau đó kẻ thù không đội trời chung của hắn, hoặc vị hôn thê bỏ trốn cùng người khác của hắn, hoặc sư huynh đệ kết thù kết oán đã lâu của hắn… sẽ vọt vào uy hiếp chưởng quầy lấy gian phòng chữ Thiên hạng nhì, sau đó mọi người mở cửa gặp mặt, bắt đầu ẩu đả loạn một trận, bàn ghế hàng tháng đều phải đổi lại một lượt. Về sau chưởng quầy thật sự chịu không nổi, liền đem những số lẻ đặt bên trái, phòng số chẵn đặt bên phải.”

“Nga!” Ta bừng tỉnh đại ngộ gật đầu.”Vậy hiện tại đã không có việc gì rồi?”

Hắn nhún vai, “Sao có thể a, chính là hiện tại có một nửa những kẻ tới trả thù đều hỏi một câu ‘Gian phòng cách vách phòng chữ Thiên hạng nhất là hạng mấy’ ?”

“… Là hạng mấy?”

“Số ba.”

Hô… Vậy ít nhất xem như ta cũng an toàn rồi.

“Bất quá một nửa số còn lại không hỏi gì mà trực tiếp xông tới phòng hạng hai này.”







“Tiểu nhị, ta muốn đổi phòng!”

“Xin lỗi rồi, đây là gian phòng trống cuối cùng, hơn nữa chúng ta là khách sạn duy nhất trong phạm vi trăm dặm quanh đây.”

Điếm tiểu nhị không cho ta cơ hội kháng nghị, tay chân lanh lẹ khép cửa phòng lại, để lại một mình ta ngẩng đầu chỉ trời bi phẫn.







Ba ngày sau…







Ta còn sống…







… Hơn nữa sống không tồi.

Ngồi bên cửa sổ lầu hai, uống trà Long Tỉnh Tây Hồ năm nay mới hái, trước mặt “hoa quả tươi bốn mùa tám tiết, đồ ăn ngon bốn phương tám hướng” bày đầy hết hai cái bàn.

Đương nhiên, nếu không có một kẻ nằm úp sấp trên bàn không ngừng lải nhải, ta sẽ cảm thấy nhân sinh càng thêm tốt đẹp…

Dù sao sau ba ngày nghe xong một trăm linh tám chuyện lịch sử chua xót của hắn, ta đã không thể nảy sinh ra nửa điểm đồng tình được rồi, nhất là cái mà hắn gọi là ‘lịch sử chua xót’ bất quá là:

Mỗ “điếm tiểu nhị” trên thực tế là thiếu chủ Duyệt Lai khách sạn, ham mê lớn nhất là kể đủ thứ truyện hù dọa khách nhân, chiến tích huy hoàng nhất là lần dọa vị Vương phi nhu nhược của Kim quốc sợ tới mức bệnh nặng một trận không dậy nổi, suýt nữa bị hủy khách sạn. Vì thế bị cha hắn ném đến trấn nhỏ ở tây bắc biên thùy này bỏ mặc…

“Thật sự là rất không phải rồi!” Ta vỗ án dựng lên.

“Đúng vậy, đúng vậy!” Mỗ thiếu chủ mặt mày hớn hở phụ họa.

“Cha ngươi sao có thể đuổi ngươi tới nơi này chứ!”

“Đúng vậy, đúng vậy!” Mỗ thiếu chủ vui vẻ phụ họa.

“Loại bại gia tử như ngươi căn bản là nên quăng vào nhà lao mỗi ngày đánh một trận, vĩnh viễn không cho thấy ánh mặt trời, cha ngươi sao có thể thả ngươi để tai họa nhân gian như vậy?”

Đầu bếp Lý Quảng vỗ tay ào ào, “Đúng, nói rất đúng!”

Nghe nói thiếu chủ vừa tới chỗ này, mỗi ngày đều kể một chuyện ma quỷ cho gã nghe, khiến gã ngay cả đi tiểu ban đêm cũng phải có người đi cùng.

“Chết tiệt!” Thiếu chủ giơ chân đá bay một cái ghế, “Hoa cô nương, cô đừng quá đáng!” ——khách sạn này từ trên xuống dưới đều gọi ta là “Hoa cô nương”, ta cũng lười nói cho bọn họ kỳ thật ta không phải họ Hoa.

“Chết tiệt!” Ta giơ chân đá bay một cái ghế khác, “Nhạc Thiếu Đông, là ngươi quá phận trước!” —— thiếu chủ họ Nhạc tên Đông, tên này thực có văn hóa, làm cho người ta vừa nghe đã biết nhà hắn mở khách sạn.

“… Uy!” Thiếu chủ lật bàn, “Chẳng qua dọa cô một lần, đã ba ngày rồi còn lấy để chèn ép ta!”

Ta bình tĩnh trừng mắt nhìn hắn, “Ta mang thù!”

Lữ tú tài ở phòng thu chi rung đùi đắc ý nói: “Duy nữ tử dữ tiểu nhân vi nan dưỡng dã.”

[Trích Luận Ngữ:’Duy nữ tử dữ tiểu nhân vi nan dưỡng dã, cận chi tắc bất tôn, viễn chi tắc oán’. Khổng tử nói: Chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó dạy nhất, gần gũi thì họ thiếu tôn kính, cách xa thì họ oán giận.]

Bị ta ném một cái ghế ngay mặt, tú tài lập tức ngậm miệng.

“Một bộ ấm trà Long Tỉnh Tây Hồ thượng phẩm, một mâm thức ăn thượng hạng, một bộ bàn ghế thượng đẳng…!” lão Bạch chạy bàn lớn giọng kêu.

“Tính hết cho thiếu chủ các ngươi.”

“Được!” Lão Bạch chạy tới quầy ghi chép, hoàn toàn mặc kệ thiếu chủ bọn họ ở phía sau gào khóc thảm thiết “Đừng a”, “Tiền tháng này của ta a”, “Lão Bạch ông chân ngoài dài hơn chân trong a” …

Đầu bếp Lý Quảng, Lữ tú tài phòng thu chi, lão Bạch chạy bàn… Nhìn những người này, nếu không thiếu Đồng chưởng quầy phong tình vạn chủng cùng tạp dịch Tiểu Quách bài sơn đảo hải, ta nhất định sẽ nghĩ rằng nơi mình ở là “Đồng Phúc khách sạn”…

[‘Bài sơn đảo hải’: dời núi lấp biển, ý chỉ sức mạnh khiến người ta phải kinh hãi. Đồng Phúc khách sạn: một khách sạn nổi tiếng trong phim Võ Lâm Ngoại Truyện của đạo diễn Thượng Kính.]

Nói lại, Nhạc Thiếu Đông từ đâu lại thu thập được một đám người này. Tuy rằng ta không có võ công, nhưng không có nghĩa là ta không nhìn ra bọn họ có võ công, hơn nữa lại còn không tồi.

Bất quá… Những chuyện này cũng có liên quan gì tới ta a, ta chẳng qua chỉ là ở trọ, có thời gian suy nghĩ mấy chuyện này, không bằng ra ngoài đi dạo, thưởng thức phong cảnh Tây Vực một phen.

Trở về phòng lấy vài thứ cần thiết, nhân tiện đi ra hậu viện nhìn con ngựa già vẫn còn nhàn nhã nằm ăn cỏ, vì thế phóng tâm ra khỏi khách sạn.

Ở đại mạc ngây người mười lăm năm, mỗi ngày chỉ thấy toàn nhà bạt với nhà bạt, nơi đây tuy rằng không phải là náo nhiệt, nhưng cũng là thành trấn đầu tiên ta nhìn thấy kể từ khi rời khỏi đại mạc. Trên đường, người đi đường thản nhiên lui tới, hai bên cửa hàng vật phẩm treo đầy, tuy rằng không đông đúc, nhưng thoạt nhìn lại có cảm giác gần gũi thân thiết.

Đi bộ qua những quầy hàng bán đồ ăn, mặc, đang cầm một đống nho khô, hạch đào, hạnh nhân cùng với mấy loại mứt quả vàng óng, cắn cảm thấy mĩ mãn —— nhân tiện nói một câu, thời đại này cao lương mĩ vị ăn thật ngon, giá cả lại vừa phải, đại thúc bán hàng hòa ái lại thân thiết, tuyệt đối không có nửa điểm tương tự so với những kẻ mạnh mua mạnh bán mấy trăm năm sau hoành hành tại các thành phố lớn.

Đang muốn đi một vòng mấy hiệu thuốc bắc bán Thiên Sơn Tuyết Liên, Đông Trùng Hạ Thảo, một trận tiếng lục lạc “đinh linh linh” du dương dễ nghe đột nhiên truyền tới.