Tô Niệm Niệm dựa vào tường, cực kỳ khẩn trương nhìn chằm chằm vào người đang đứng ở đối diện, một cử động nho nhỏ cũng không dám.
Vị đại ca trước mắt này, là một nhân vật có tạo hình võ hiệp kinh điển, dáng người thon dài mà cân xứng, vừa nhìn là biết người này thường xuyên rèn luyện thân thể. Một thân hắc y, cộng thêm một chút thần bí. Mà quan tâm nhất của nàng hiện nay là diện mạo của đại gia này. . . . . . Thật có lỗi, diện mạo của hắn, nàng không thấy được, bởi vì hắn đeo một cái mặt nạ đen như mực, chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm bạch ngọc, cùng môi mỏng gợi cảm đang nhếch lên. Tô Niệm Niệm không khỏi cảm thán, các cao thủ trong thế giới võ hiệp luôn rơi vào khuôn sáo cũ như vậy sao, khi nào cũng thích tạo cảm giác thần bí, đi tới chỗ nào đều đeo một cái mặt nạ, thiệt là vừa khoa trương vừa giả tạo vừa thô tục vừa nhàm chán, vừa mù quáng theo phong trào mà! Cả người thô tục cũng chẳng sao, nhưng thô tục thì làm ơn có phong cách một chút không được à? Người khác đều mang mặt nạ vàng, mặt nạ bạc, mặt nạ khảm ngọc bích , khảm mã não, còn ngươi lại mang một cái mặt nạ sắt đen sì sì, vừa nhìn là biết con nhà nghèo vùng sâu xùng xa rồi, thiệt là mất mặt!
Đương nhiên mấy suy nghĩ này nàng không dám nói ra rồi, quay mắt nhìn vị đại ca vừa khiến cho sống lưng mình lạnh run, nàng đành phải giả giọng run run nói : “Vị. . . . . . Tráng sĩ này, ngài vào nhầm phòng. . . . . .” .
Tráng sĩ kia cũng không đáp lại lời nàng, chỉ nhìn chằm chằm vào Tô Niệm Niệm, Tô Niệm Niệm cách hắn hơi xa, nhìn không được thần sắc trong mắt của hắn, thế nhưng cả người nàng vẫn nổi đầy gai ốc như cũ, cổ rụt lại, nịnh nọt nói: “Tráng sĩ, nếu ngài thích căn phòng này, ta liền đổi cho ngài, yên tâm đi, tiền phòng để ta thanh toán, lần này xem như tiểu nhân hiếu kính tráng sĩ a. . . . . .” .
Tô Niệm Niệm vừa nói, vừa chậm rãi di chuyển về phía cửa, nàng vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu cho Tiểu Hoa ở cách đó không xa, kêu nó chạy theo nàng.
Tiểu Hoa thấp giọng không muốn theo, kêu “ưm ưm”, rồi đột nhiên xoay thân mình đem mông nhắm ngay trước mặt vị Thiết Đầu đại ca kia, Tô Niệm Niệm lạnh cả người, Tiểu Hoa a Tiểu Hoa, tuy ta thực khinh bỉ hắn, nhưng hiện tại thời khắc quá mấu chốt, ngươi không nên lựa lúc này mà khinh bỉ hắn, chạy trốn quan trọng hơn a a a a a. . . . . . .
Tô Niệm Niệm đang suy nghĩ miên man về Tiểu Hoa, thì nhìn thấy vẻ mặt của Thiết Đầu đại ca trở nên biến sắc, hắn nhẹ nhàng vung tay, thân thể Tiểu Hoa bỗng bay lên một cách nặng nề, đánh thẳng vào trên tường! Tô Niệm Niệm kinh hãi, bất chấp tất cả, lập tức chạy tới ôm lấy Tiểu Hoa, lúc này Tiểu Hoa miệng phun máu tươi, thân thể đã không còn nhúc nhích. Tô Niệm Niệm ôm Tiểu Hoa vào trong ngực, vừa thương tâm khóc vừa gọi Tiểu Hoa, nàng ôm Tiểu Hoa đã bị đánh chết ở trong lòng, bắt đầu khóc tê tâm liệt phế, chết đi sống lại, quên mất bản thân mình vẫn đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm.
Thiết Đầu đại ca kia nhìn thấy nàng ôm Tiểu Hoa khóc không ngừng, mất kiên nhẫn nói: “Nó cũng chưa chết, ta vẫn còn cho chủ nhân nó vài phần mặt mũi.”
Nghe thấy Tiểu Hoa không chết, Tô Niệm Niệm mừng rỡ, ôm Tiểu Hoa nhìn Thiết Đầu đại ca cười lạnh nói: “Cám ơn ngươi đã cho ta vài phần mặt mũi.”
“Ngươi không phải là chủ nhân của nó.” .
Dựa vào cái gì! Tô Niệm Niệm muốn trừng hắn nhưng lại không dám, chỉ dám nâng tay áo lên cọ cọ ở trên mặt, nhân cơ hội này mà mạnh mẽ liếc hắn một cái, lập tức nói: “Ngươi tìm ta rốt cuộc có chuyện gì, chắc không phải muốn đánh Tiểu Hoa trọng thương chứ?”
Thanh âm của Thiết Đầu đại ca trở nên cứng rắn nói : “Nếu chủ nhân của nó biết ngươi kêu nó là Tiểu Hoa, chắc chắn sẽ đánh ngươi đến nội thương.”
Bình tĩnh bình tĩnh địch không động, ta không động, lấy tĩnh chế động, ta không nên tức giận, không nên khinh bỉ phẫn nộ, Tô Niệm Niệm ở trong lòng lẩm nhẩm nói mấy câu duy trì sự bình tĩnh của chính mình, sau đó nói: “Có chuyện mau nói, có rắm mau thả, võ công cao thì giỏi ư, chỉ giỏi khi dễ một thiếu nữ yếu ớt như ta, có gì thì lẹ đi!”
Thiết Đầu đại ca đến gần nàng, cúi đầu nhìn kỹ nàng, nghi hoặc nói: “Ngươi không biết ta sao?”
” Lão nương không biết tên Ô Quy vương bát đản, giết người không chớp mắt nào đã giày vò ta chết đi sống lại, lúc tỉnh lại ta liền mất trí nhớ, những chuyện trước kia ta đã quên hết rồi, vậy xin mời anh hùng tự giới thiệu về mình một chút đi.” Là địch hay là bạn khỏi cần nói cũng biết, nếu hắn mà là bằng hữu thì sao có thể đánh Tiểu Hoa đến hôn mê chứ? Tiểu Hoa bị thương khiến cho Tô Niệm Niệm cực kỳ phẫn nộ, nàng bây giờ cảm thấy mình thực vô dụng, nàng không thèm quan tâm đến bất kỳ thứ gì nữa, dù sao người trước mắt này cũng là người không dễ đối phó, tội gì phải nịnh nọt làm cho mình uất ức thêm, không bằng hiện tại phát tiết cho hết giận, sau đó cho dù chết, ít ra ta cũng là một hảo hán kiên cường bất khuất a! .
“Ngươi không sợ ta sao?”
Sợ cái rắm a, lão nương ta đã vượt qua sự sợ hãi rồi! Tô Niệm Niệm trở mình xem thường, không kiên nhẫn nói: “Ngươi nói thật nhiều, ngươi làm ơn nói vào vấn đề trọng điểm dùm đi!”
Thiết Đầu đại ca đột nhiên tóm lấy cổ Tô Niệm Niệm, tốc độ nhanh đến mức, căn bản Tô Niệm Niệm không hình dung nổi, chớp mắt nàng đã ở trong móng vuốt của người này, tánh mạng như chỉ mành treo chuông. Tô Niệm Niệm phẫn nộ u oán cộng thêm khinh bỉ theo dõi ánh mắt của hắn, con bà nó, lão nương mới đến được vài ngày đã phải quay lại địa phủ báo danh rồi, xuyên qua chẳng gặp được chuyện nào tốt đẹp cả, chết cũng tốt, sớm chết sớm siêu sinh, để cho ta gặp được số phận tốt hơn vậy!
Đúng lúc này, có cái gì đó đột nhiên bay vào, hướng phía trên đầu người đang đeo mặt nạ đen mà đánh, Thiết Đầu đại ca buông Tô Niệm Niệm ra, xoay người né tránh tập kích. Tô Niệm Niệm muốn tranh thủ thời cơ nhanh chóng chạy trốn, nhưng không nghĩ đến Thiết Đầu đại ca kia bất chấp tất cả, bổ nhào lên bắt nàng lại, Tô Niệm Niệm sợ hãi nhắm mắt, bà nội nó, vừa mới thoát đã bị bắt lại rồi.
Không ngoài dự liệu, nàng bị xách lên, nhưng là, bên tai lại vang lên một tiếng cười khẽ, khiến cho Tô Niệm Niệm vô cùng kinh ngạc. Nàng mở to mắt, xoa xoa, trời ạ, Trữ Bích Huyền, người đang xách nàng lên, đúng là Trữ Bích Huyền a! Lúc này Trữ Bích Huyền cười cười nhìn nàng, nói: “Thế nào, không thể tin sao?”
Tô Niệm Niệm kéo kéo cái tay đang đặt ở trên lưng mình ra, có chút xấu hổ, nhưng phần nhiều vẫn là vui mừng nói: “Các ngươi đến thật đúng lúc a, Thiết Đầu. . . . . . Ủa, Thiết Đầu kia đâu?”.
Lúc này, Phong Tịnh Minh từ trên nóc nhà rơi xuống, nói: ” Thiết Đầu kia đi rồi.”
Nhìn thấy Phong Tịnh Minh, Tô Niệm Niệm mới nhớ tới mình đang chạy trốn, hơn nữa lại trộm của hắn một khoản không ít. . . . . . Nàng lập tức thay đổi thành một bộ mặt tươi cười, nói: “Oa, Phong trang chủ, võ nghệ của ngài thật là cao cường, thật là anh minh thần võ , không có gì là không làm được a, yêu ma quỷ quái đều chạy không khỏi lòng bàn tay của ngài. . . . .” .
Phong Tịnh Minh không muốn nghe nàng bát nháo, thản nhiên đánh gãy lời nàng, nói: ” Nhanh như vậy, chúng ta đã đuổi theo kịp, ngươi không ngờ chứ gì?”
“Đúng vậy a. . . . . . Hiệu suất làm việc của hai vị đại hiệp thật là cao a, khiến cho ta không thán phục không được.” .
Phong Tịnh Minh không để ý tới nàng hồ ngôn loạn ngữ, nhìn Tiểu Hoa ở trong lòng nàng, nói: “Bản lĩnh của Tiểu Hoa nhà ngươi thật không nhỏ, nhưng là, hiện tại nó không đánh rắm được nữa rồi.”
A? A a a a a? Có ý tứ gì? trên đỉnh đầu của Tô Niệm Niệm hiện lên một đống dấu chấm hỏi nhìn Phong Tịnh Minh, Tiểu Hoa không đánh rắm được nữa? Chẳng lẽ là do di chứng của việc bị đánh trọng thương ư ? Di chứng này cũng quá đặc biệt nha. . . . . . Mặc kệ là như thế nào, hiện tại cứu Tiểu Hoa quan trọng nhất, đánh rắm không được chẳng khác nào đánh mất sự mạnh mẽ a. Nghĩ đến đây, Tô Niệm Niệm nước mắt ngập tròng năn nỉ Trữ Bích Huyền: “Thần y, cầu ngài cứu nó!” Được rồi, ta rốt cục cũng có cơ hội nói được lời kịch mắc nói này rồi, cầu ngài cứu nó! .
Trữ Bích Huyền cười bất đắc dĩ nói : “Ngươi cho ta là bác sỹ thú y sao?” .
Tô Niệm Niệm nghẹn ngào, đúng a, Tiểu Hoa không phải người, nhưng là, nhưng là nó đang trong cơn nguy kịch, tựa hồ có thể nguy hiểm tánh mạng a. . . . . .
Trữ Bích Huyền nhìn dáng vẻ lo lắng của Tô Niệm Niệm, cười nói:“Ta đây sẽ làm bác sỹ thú y một lần vậy”.
Thú . . . . . Y. . . . . . Thần y ngươi xác định ngươi có thể làm tốt trọng trách này chứ?
Thần y không hổ là thần y, làm bác sỹ thú y cũng có thể ưu tú như thế, trải qua sự xử lý của hắn, Tiểu Hoa rõ ràng có chuyển biến tốt đẹp, ít nhất hô hấp của nó đã không hề mỏng manh nữa, móng vuốt vẫn có thể động một chút . .
Tô Niệm Niệm ôm Tiểu Hoa vào trong ngực, hôn vài cái, sau đó đặt nó ở trên giường, cảm thấy vô cùng mỹ mãn mà đặt mông ngồi ở kế bên.
Phong Tinh Minh ngồi ở bên cạnh bàn, tự nhiên mà uống trà, đợi cho Tiểu Hoa chuyển biến tốt đẹp, rốt cuộc đã đến thời điểm tính sổ, vì thế hắn không nhanh không chậm nói với Tô Niệm Niệm:“Tô cô nương, một ngày nay ngươi chơi vui vẻ chứ?” .
“Ách, ha ha, ha ha ha ha ha. . . . . .” Tô Niệm Niệm bày ra khuôn mặt tươi cười, đáp, “Không có các ngươi ta có thể vui vẻ sao, ha ha ha a. . . . . .” Hỏi vậy mà cũng hỏi, ngươi không thấy suýt nữa ta đã đi đời nhà ma rồi sao!
“Nói như vậy, cô nương rất nhớ chúng ta phải không ?”
“Đúng vậy, đương nhiên rồi.” Tô Niệm Niệm nói xong, thì mồ hôi mẹ mồ hôi con nhanh chóng chảy ra, dù sao vẫn cảm giác Phong Tịnh Minh không phải là một người dễ đối phó như vậy a.
“Đúng vậy a, bởi vì rất nhớ chúng ta, cho nên muốn lấy những thứ đáng giá trên người chúng ta, rồi chạy trốn.”
Xem đi, sớm biết việc này không dễ cho qua như vậy mà, Tô Niệm Niệm thức thời đem tiền cùng các thứ này nọ đều móc ra, bỏ lên trên bàn, ngượng ngùng cười nói: “Việc đó, ta bất quá chỉ là muốn đi dạo một chút, nhìn xem phong cảnh nơi này, thuận tiện giúp các ngươi bảo quản tiền tài. . . . . .” Lời này chính nàng còn không tin a.
Phong Tịnh Minh cũng không truy cứu nàng, chính là đem tiền thu hồi lại, nói: “Số tiền còn lại, xem như ta cho ngươi nợ .”
Tô Niệm Niệm không phục, nói: “Ta đã cứu các ngươi a, số tiền đó xem như phí báo đáp cho ta được không?” Nói xong, nàng liền đem tình hình lúc đó kể lại cho bọn hắn nghe, mặc dù có chút khuyếch đại, nhưng cơ bản là thật.
Phong Tịnh Minh nghe xong lời kể của nàng, hỏi: “Ngươi cũng ngửi được một mùi hương kì quái?”
“Không biết là mùi gì, chắc tám phần là do một đám cướp phỉ chuyên nghiệp gây ra đi, dùng mê dược làm cho mọi người mê man choáng váng, sau đó mới bắt đầu giết người cướp của. Hoàn hảo ta lúc ấy phi thường anh minh thần võ. . . . . .” .
Phong Tịnh Minh đánh gãy lời nàng: “Hương khí kia xuất phát từ trên người Tiểu Hoa nhà ngươi.”.
A? Tiểu Hoa? Đùa giỡn cái gì, Tiểu Hoa tuy là chuyên gia giải độc! Tô Niệm Niệm hồ nghi nhìn Phong Tịnh Minh một chút, sặc, lừa gạt ai nha?
Lúc này, Trữ Bích Huyền vẫn đứng một bên không nói chuyện, bỗng nhiên chen lời vào: “Có truyền thuyết tương truyền rằng, một nhà sư du mục ở Tây Vực có nuôi một con dị thú, nghe nói con thú này có thể thả ra mùi thơm kỳ lạ khiến người khác hôn mê, Tiểu Hoa chính là con thú ấy, chúng ta bởi vì không phòng bị nên nó mới có cơ hội thả khí.” .
Tô Niệm Niệm nuốt nuốt nước miếng, hỏi: “Nói vậy, nó thả mê dược bằng cách đánh rắm sao?”
“Có thể nói như vậy”.
Tô Niệm Niệm đột nhiên nghĩ tới, lúc nãy Phong Tịnh Minh nói Tiểu Hoa không đánh rắm được nữa, liền hỏi: “Vừa rồi Phong trang chủ nói Tiểu Hoa không thể đánh rắm, vậy làm sao bây giờ?” .
“Tô cô nương xin yên tâm, tạm thời nguyên khí của nó đang bị thương, dưỡng mấy ngày sẽ tốt thôi. Chính là, “ hắn nhìn Tô Niệm Niệm, đang trừng mắt nhìn mình, thì đắc ý nói, “Đến lúc đó, ta cũng đã nghiên cứu chế tạo ra giải dược để đối phó với mê dược của Tiểu Hoa rồi, nó có thả ra mùi thơm kì lạ nào, đối với bọn ta cũng không còn tác dụng nữa.”
Tô Niệm Niệm đầu tiên là nghe hắn nói Tiểu Hoa còn có thể khôi phục, trong lòng vô cùng mừng rỡ, mặt sau lại nghe hắn nói sẽ nghiên cứu chế tạo ra giải dược đối phó với Tiểu Hoa, thì không khỏi mất mát, chỉ trong nháy mắt, biểu tình trên mặt nàng đã thay đổi mấy lần, khiến cho Trữ Bích Huyền cảm thấy rất thích thú.