Tô Niệm Niệm cảm thấy, chuyện xuyên không này, ưu việt lớn nhất chính là có thể rèn luyện trái tim con người. Bọn họ không nhớ bản thân họ đã gặp phải bao nhiêu trường hợp sống chết trong gang tấc, thế nhưng khi xuất hiện tình huống nguy hiểm tánh mạng, trước khi mất đi ý thức họ vẫn suy nghĩ một điều, nữ chủ xuyên qua chắc chắn sẽ không đoản mệnh, đó gần như là thuyết tương đối a . . . . . . .
Vì thế, lúc Tô Niệm Niệm tỉnh lại, mở to mắt nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Phong Tịnh Minh kia thì nàng vô cùng bình tĩnh, giống như chính mình vừa ngủ thức dậy, nên rời giường . .
Phong Tịnh Minh nhìn thấy bộ dáng chẳng thèm để ý của Tô Niệm Niệm , trong con ngươi hiện lên ánh sáng không biết làm gì cho phải. Hắn dùng ngón tay xoa khuôn mặt Tô Niệm Niệm, lành lạnh nói: “Nàng không sợ chết sao? Hay là, nàng biết ta nhất định sẽ cứu nàng?”
Tô Niệm Niệm ngáp một cái, nói: “Nói đùa, ta làm sao mà không sợ chết chứ, chẳng qua ta biết ta nhất định sẽ không chết sớm như vậy đâu.”
“A?” Phong Tịnh Minh tựa hồ cảm thấy rất hứng thú đối với câu nói chắc chắn chính mình không thể chết sớm của nàng.
Tô Niệm Niệm cũng không biết giải thích như thế nào cho hắn hiểu, huống hồ cho dù nàng giải thích, hắn chưa chắc sẽ tin. Vì thế nàng nói cho có lệ: “Tóm lại ta có thiên thần phù hộ, trừ phi chính ta muốn chết, bằng không tất cả đều có thể hóa nguy thành an.”
Phong Tịnh Minh khinh thường nói: “Mọi lần đều không phải là do nàng tự tìm chết sao?”
Tô Niệm Niệm nghẹn lời. Ngẫm lại cũng đúng, tựa hồ rất nhiều phiền toái trước kia đều là do nàng chủ động tìm tới nha? Nếu thật sự nói như vậy, nàng cũng quá xui xẻo đi. Nàng cũng lười suy nghĩ việc này, vì thế ngồi dậy, duỗi lưng một cái nói: “Ta đói bụng.”
Phong Tịnh Minh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liếc mắt nhìn nàng một cái, lắc đầu nói: “Nàng không quan tâm là ai đã hại ngươi sao?”
“Ách?” Tô Niệm Niệm nắn nắn cái cổ cứng ngắc, nghĩ một chút, nói, “A, ta đắc tội với ai nha, ai lại muốn đẩy ta vào chỗ chết chứ? Không lẽ, kẻ thù trước kia của ta tìm tới cửa ? Trời ạ, ta không nhớ rõ mấy chuyện này a. . . . . .”
Phong Tịnh Minh rốt cục đối với phản ứng của nàng có một chút vừa lòng , vì thế xoa xoa đầu nàng nói: “Yên tâm đi, không phải kẻ thù trước kia của nàng, nếu bọn họ muốn tiến vào Phong Tam sơn trang, cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy.”
Tô Niệm Niệm gật đầu nói: “Đã hiểu, vậy có phải là người của Phong Tam sơn trang không ?”
“Nàng cũng không ngốc lắm nha.”
Vô nghĩa, ngươi đã nói đến nhường này, ta còn không hiểu, thì bộ não của ta đây dùng để làm gì, để trang trí hả?
Phong Tịnh Minh trực tiếp nói rõ đáp án cho nàng: “Là Nguyệt Thi Thi.”
“Nguyệt Thi Thi? Nguyệt phu nhân sao?” Tô Niệm Niệm có chút không hiểu gì cả nói, “Ta có chiêu chọc gì nàng ấy sao?”
Phong Tịnh Minh trừng mắt nhìn Tô Niệm Niệm một cái, lập tức phân phó người chuẩn bị đồ ăn.
Tô Niệm Niệm bắt đầu sự nghiệp cắn móng giò được một lúc, thì đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “A, ta hiểu được rồi.”
Phong Tịnh Minh đang uống trà, bị nàng làm cho cả kinh thiếu chút nữa phun nước trà ra. Hắn bất mãn liếc mắt nhìn Tô Niệm Niệm một cái, nói: “Chỉ có việc ăn uống mới có thể kích phát cái đầu của nàng sao?”
Tô Niệm Niệm không để ý tới lời trào phúng của Phong Tịnh Minh, nói tiếp: “Ta hiểu được, Nguyệt phu nhân của huynh, nhất định là sợ ta cướp mất lão công* của nàng, chút nữa huynh nói cho nàng, nàng cứ yên tâm đi. . . . . . Ai ôi!” Tô Niệm Niệm lời còn nói chưa dứt, trên trán sớm đã bị Phong Tịnh Minh cốc một cái rõ đâu, nàng không khỏi trợn mắt nhìn, “Huynh làm cái gì vậy?”
*lão công: chồng, phu quân
Phong Tịnh Minh nhàn nhã gắp một miếng thịt bỏ vào trong bát của nàng: “Cho nàng nhớ lâu một chút.”
Tô niệm niệm: “Ê ê ê , ta chưa đáp ứng việc gì với huynh nha.”
Phong Tịnh Minh: “Như vậy hôm nay người ở thư phòng cùng ta dây dưa là ai?”
Khuôn mặt già của Tô Niệm Niệm đỏ lên, tức giận nói: “Ta là bị bắt ép , huynh nói phải rõ ràng nha!”
Phong Tịnh Minh nghiêng mặt nhìn nàng, cười tủm tỉm nói:“Nàng là người nguyện ý đứng yên để bị ta ép buộc sao?”Nói xong, lại chậm rãi đưa khuôn mặt bạch ngọc lại, mắt thấy sẽ cùng Tô Niệm Niệm có quan hệ xác thịt.
Tô Niệm Niệm hốt hoảng chuyển ghế ngồi vài lần, lập tức nói:“Dù sao mặc kệ như thế nào, ta sẽ không cùng huynh ở chung một chỗ . Ta mặc kệ huynh có hiểu hay không hiểu, tóm lại ta không muốn cùng rất nhiều nữ nhân chia sẻ một chồng.”
Phong Tịnh Minh trầm tư một chút, nói: “Ta sẽ đuổi toàn bộ các nàng đi?”
Tô niệm niệm“Bốp” một cái đánh rơi chiếc đũa trên bàn, cả giận nói: “Hóa ra nữ nhân ở Phong Tam sơn trang muốn đuổi đi thì đuổi đi , nếu các nàng bị đuổi đi rồi, một ngày nào đó ta cũng sẽ bị đuổi đi như vậy đúng không ? Huynh cảm thấy ta sẽ ngu ngốc ở lại chờ huynh đuổi ta đi sao?”
Phong Tịnh Minh kéo ống tay áo Tô Niệm Niệm, nhẹ giọng nói:“Ta sẽ không đuổi nàng đi .”
Tô Niệm Niệm quay mặt không muốn nhìn hắn, nói: “Huynhkhông đuổi ta đi ta nên cảm thấy may mắn sao? Bây giờ chẳng phải ta đã làm kẻ thứ ba sao.”
Phong Tịnh Minh phi thường có tinh thần học hỏi: “Kẻ thứ ba là cái gì?”
“Chính là cướp đi người yêu của người khác .”
Phong Tịnh Minh cười nói: “Như vậy, nàng không tính là kẻ thứ ba, bởi vì ta vốn dĩ chưa bao giờ yêu các nàng ấy.”
Tô Niệm Niệm không chút nghĩ ngợi liền trôi chảy hỏi: “Vậy huynh yêu ta sao?” .
Phong Tịnh Minh đột nhiên lấy một tay kéo Tô Niệm Niệm vào trong lòng, khẽ hôn một cái vào vành tai của nàng, cười dài nói:“Nàng thử nói xem?”
Tô Niệm Niệm dùng sức tránh thoát hắn, nhảy ra một khoảng cách đứng ở trước mặt hắn. Nữ nhân, phải có cốt khí, vì thế, Tô Niệm Niệm lựa chọn một biện pháp rất có cốt khí để xử lý chuyện này. Nữ nhân luôn bị vứt bỏ, hiện tại, nàng muốn đứng ngang nhau với người nam nhân trước mặt này, nàng cũng muốn có quyền nắm giữ hay vứt bỏ tình yêu.
Vì thế, Tô Niệm Niệm ngẩng đầu, biến chính mình thành một con Khổng Tước kiêu ngạo, sau đó nói: ” Phong Tịnh Minh, không bằng như vậy, chúng ta yêu đương vụng trộm đi?”
Phong Tịnh Minh giật giật khóe miệng, chờ nói câu sau của nàng.
“Yêu đương vụng trộm?” Phong Tịnh Minh lặp lại bốn chữ này, thế nhưng không nhịn được lại nở nụ cười.
(VN: ta bó tay với NN, đây chẳng phải cũng là biến chất của tiểu tam sao >_
“Ê ê ê , huynh nghiêm túc một chút đi, ta nói thật đấy.”
Phong Tịnh Minh dừng cười, trong ánh mắt rõ ràng đang hết sức vui vẻ: “Ta chỉ sợ mệt cho nàng thôi. Bản thân ta thì không sao cả, nhưng nàng còn là một cô nương chưa gả nha.” .
Tô Niệm Niệm cúi đầu, nhắm ngay đôi mắt Phong Tịnh Minh, khiêu khích nói: “Không cần huynh quan tâm.”
Phong Tịnh Minh tươi cười, giơ tay lên nhéo nhéo mặt Tô Niệm Niệm, nói: “Ta chỉ lo lắng nàng mà thôi, nếu nàng muốn vị trí gì ở bên người ta , ta sẽ luôn luôn giữ lại cho nàng.”
“Cắt!” Tô Niệm Niệm cố gắng biểu hiện ra sự khinh thường của mình, ” Vị trí bên cạnh huynh? Ở trong mắt người khác là thứ tốt, đối với ta, thì ngay cả một tháng tiền công còn giá trị hơn. Bổn cô nương muốn tự do, muốn ngang hàng, “nàng nói xong, giơ tay trên bàn tiếp tục cắn móng giò, thong dong cười nói, “Nam nhân với ta mà nói, cũng giống như móng giò này, nếu ăn thì ngon, nhưng không ăn cũng không chết đói. Hai ta nếu có quan hệ yêu đương, thì song phương đều như nhau, muốn ở cùng một chỗ liền cùng nhau ở chung một chỗ, không vui liền tách ra, không gì gò bó chẳng phải tự tại hơn sao?”
Phong Tịnh Minh nghe đến đó, trên mắt bịt kín một tầng u ám:“Nàng muốn tách ra khỏi ta sao?”
Tô Niệm Niệm cười mỉm, học bộ dáng Phong Tịnh Minh quay về nắm gương mặt hắn: “Nhìn biểu hiện của huynh, thật là soái a!”