Xem xét kỹ giá trị khế ước bán thân của Tô Niệm Niệm, lão Lục đối với vị cô nương thoạt nhìn vô cùng kỳ quái này không dám khinh thường, liền đưa nàng vào phòng bếp, an bài cho nàng làm một đầu bếp nữ. Tuy lúc ấy trang chủ không có nói rõ muốn nàng làm gì, nhưng lão Lục vẫn rất cẩn thận, không dám cho nàng làm công việc nặng, lão luôn có cảm giác, nha đầu có giá hơn một trăm lượng bạc này chắc chắn không phải là người bình thường, hiện tại nếu như hắn tiếp đón không chu đáo, chờ ngày nào đó thân phận nàng lên như diều gặp gió , hắn sẽ chết thật khó coi. . . . . . Tuy hắn suy nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra, cô nương như thế này liệu có thể lên như diều gặp gió được không. . . . .
Đầu bếp nữ ở phòng bếp cũng chia nhiều cấp bậc, bởi vì Tô Niệm Niệmtuổi còn nhỏ, tạm thời là đầu bếp sơ cấp, cũng từ trong miệng mọi người, tiểu đầu bếp như nàng mới biết được. Tiền tiêu vặt hàng tháng của tiểu đầu bếp là một lượng bạc, toàn bộ tiền tiêu vặt hàng tháng của người làm tại phòng bếp, đều được lão đại phòng bếp Trầm đại nương nhận về mỗi tháng rồi chia cho mọi người. Tô Niệm Niệm tính toán trong lòng, mỗi tháng một lượng bạc, vậy nàng phải ở tại đây làm hơn mười năm mới có thể trả hết nợ hết sao? Dựa vào cái gì a, tiền lương nho nhỏ thu vào hiển nhiên không thể giải quyết được vấn đề gì, xem ra nàng phải nghĩ biện pháp khác.
Bất quá vẫn có một việc nữa làm cho Tô Niệm Niệm lo lắng đề phòng, nàng chui vào bếp chỉ có biết nấu cơm, sau đó là rang xào vài món ăn đơn giản trong gia đình, không biết như vậy có thể ứng phó nổi chức vụ tiểu đầu bếp hay không nữa. Nghe nói chức vị đầu bếp này cạnh tranh rất khốc liệt, cũng không biết lão Lục kia suy nghĩ như thế nào mà an bài cho nàng một công việc nơi đầu sóng ngọn gió như vậy.
Đến tổng bộ phòng bếp làm việc ngày đầu tiên, Tô Niệm Niệm liền làm quen với Ngưu Hổ, một người vạm vỡ luôn thích cười ngây ngô. Nhưng hiệu suất làm việc quả thực nhanh kinh khủng, Tô Niệm Niệm sau khi ăn vụng hai khối điểm tâm xong, thì hắn đã gánh đầy tất cả lu nước ở trong viện, Tô Niệm Niệm sùng bái a, liền kéo hắn đến một góc thuận tay đưa cho hắn mấy khối bánh hoa mai. Tô Niệm Niệm nghĩ người này, là một người có tố chất rất siêng năng tháo vát, tục ngữ nói ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có chuyên gia, trước mắt tuy rằng Tô Niệm Niệm không đảm đương nổi cái chức vụ chuyên gia này, nhưng hiện giờ nàng gặp được tinh anh trong lĩnh vực này, mặc kệ ngươi là sản xuất máy bay hay là bán thuốc độc, nàng vẫn tránh không được mà sùng bái, sau đó là bày tỏ nỗi lòng. Thời điểm học đại học, nàng đã từng vì những người công nhân đào cống thoát nước mà sáng tác một thủ thơ bất hủ a.
Nói về Ngưu Hổ, một tên đại ngốc thiện lương, chỉ số thông minh tuy rằng không cao, nhưng vẫn không thấp hơn người bình thường, chính là thiên tính người này quá thiện lương chất phác, cho nên đối với bất luận kẻ nào đều ôn hòa thân mật, có điểm rất giống đại hòa thượng phổ độ chúng sinh. Một nhóm tiểu nhân tại phòng bếp cùng nhau, cố tình khi dễ hắn, cho hắn làm công việc nặng nhọc, hơn nữa hắn cũng không có núi lớn nào để dựa, càng không có tham gia chia bè kéo cánh, vì thế Ngưu Hổ làm việc tại phòng bếp luôn chịu sự xa lánh, may hắn trời sanh tính hắn vốn chất phác, cũng không so đo, huống hồ đám người kia cũng không dám làm chuyện gì khác người, vì vậy vẫn coi như an ổn vô sự. Dựa vào câu chuyện phía trên, hôm nay Tô Niệm Niệm cho hắn mấy khối bánh hoa mai, do đó làm cho hắn rất cảm động, tiểu đầu bếp mới tới này không chỉ không có đánh mắng trách cứ hắn, mà còn cho hắn điểm tâm ăn, quả nhiên bất đồng với người khác. Từ đó Ngưu Hổ đối đãi với Tô Niệm Niệm càng thêm ôn hòa nhường nhịn. Cũng khác với mọi người, Tô Niệm Niệm cũng rất thích Ngưu Hổ thành thật chất phác, vì thế quan hệ của hai người càng ngày càng tốt, có đôi khi còn xưng huynh gọi đệ.
Tô Niệm Niệm làm ở phòng bếp chưa đếnvài ngày, liền từ tiểu đầu bếp quang vinh trở thành nha đầu nhóm lửa, sau đó từ nha đầu nhóm lửa biến thành nha đầu chẻ củi, chính thức cùng cấp bậc với Ngưu Hổ làm công việc nặng của hạ nhân, có khác thì chính là Ngưu Hổ có tố chất rất cường đại, mà Tô Niệm Niệm thì không có. Về vấn đề giáng chức này, Tô Niệm Niệm tự nhận, nguyên nhân không phải ở nàng, mà là do nàng đối với cuộc sống cổ đại không thích ứng nổi. Nàng rang xào món ăn gia đình quả thật có điểm lộn xộn một chút, nhưng nàng nhận thức, lúc trước cuộc sống hiện đại, mấy cái khách sạn năm sao cũng không đòi hỏi trình độ cao quá mức giống như ở đây nha. Nhưng là về công việc nha đầu nhóm lửa kia, nàng quả thật là bất lực a, đối với một người hiện đại chỉ dùng nồi cơm điện và khí ga nấu cơm như nàng mà nói, thật sự là một kỹ năng sống khó mà theo kịp a. . . . . . .
Vì thế, Tô Niệm Niệm lâm vào tình cảnh trở thành một nha đầu*thô dịch, cũng là chuyện hợp tình hợp lý thôi. Cũng may có Ngưu Hổ hỗ trợ, nàng làm việc cũng không cực nhọc lắm, chỉ là nàng muốn ăn vụng ở phòng bếp thì càng ngày càng khó khăn, điều này làm cho nàng cực kỳ khó chịu. .
*công việc nặng nhọc, thô kệch, ko yêu cầu khéo léo.
Phong Tịnh Minh ngồi ngay ngắn ở trên một chiếc ghế xa hoa, thong thả uống trà.
Trong phòng một người đang quỳ, cúi đầu không dám nhìn Phong Tịnh Minh. Người này tên là Đàm Tiểu Tứ, cũng giống Tô Niệm Niệm, Ngưu Hổ đều làm thô dịch tại phòng bếp. Ngày xưa hắn khi dễ Ngưu Hổ, khi dễ vô cùng tàn nhẫn, sau khi Tô Niệm Niệm đến, mặc dù là một nữ tử nhu nhược, thế nhưng lại nghĩ ra rất nhiều chủ ý ma không hay, quỷ không biết để chỉnh hắn, nàng còn nói với Ngưu Hổ chỉ làm toàn bộ công việc nặng nhọc của chính hắn và Tô Niệm Niệm ở phòng bếp, mà không bao gồm những công việc của Đàm Tiểu Tứ, khiến bản thân hắn phải tự đi làm, vì thế Đàm Tiểu Tứ trong lòng liền ghi hận đối với hai người Tô Niệm Niệm và Ngưu Hổ, luôn suy nghĩ tìm cơ hội báo thù. Đàm Tiểu Tứ vốn không phải là một người lương thiện gì, bằng không Phong Tịnh Minh cũng sẽ không tìm hắn làm nội gián, người này tư tưởng bất chính nhưng lại nhát gan sợ phiền phức, rất dễ thu mua, ở trước mặt Phong Tịnh Minh, hắn cũng không có lá gan nói láo.
Phong Tịnh Minh nghe xong lời kể của hắn, thản nhiên nói: “Nói như vậy, nàng cũng không có làm chuyện gì bất thường?”
Tuy trong lòng Đàm Tiểu Tứ tràn ngập oán khí, nhưng cũng không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ đáp: “Ngoại trừ cùng với Ngưu Hổ khi dễ những người khác trong viện, nàng tựa hồ không có chuyện gì để làm, Ngưu Hổ luôn giúp nàng làm hơn phân nửa số việc của bản thân nàng.”
“Như vậy, ngươi lui xuống đi.” .
Đàm Tiểu Tứ không dám nhiều lời, thật cẩn thận lui ra ngoài.
Phong Tịnh Minh buông chén trà trong tay, nhìn Trữ Bích Huyền ở bên cạnh một cái, nghi hoặc nói : “Tại sao nàng muốn quan hệ tốt với Ngưu Hổ?”
Trữ Bích Huyền lắc đầu: “Có khi nàng chính là thích ở chung một chỗ với hắn, ta nghĩ nàng cũng không phải là loại người đa tâm quỷ kế.”
Phong T ịnh Minh không cho là đúng: “Chớ nói đến việc chưa chứng thật là nàng có bị mất trí nhớ hay không, cho dù nàng đã thật quên tất cả chuyện cũ trước kia, nhưng bản tính con người thì vốn dĩ không bao giờ thay đổi.”
Buổi tối, mọi người bận bịu tại phòng bếp, đều đã tự rời đi hết, Tô Niệm Niệm thôi thúc Ngưu Hổ vụng trộm chuồn vào phòng bếp. Như quy định cũ, Ngưu Hổ ở bên ngoài trông chừng, Tô Niệm Niệm lẻn vào trong phòng bếp ăn vụng . Bản thân Tô Niệm Niệm cũng không muốn làm chuyện kích thích như thế này, nhưng không có biện pháp a, nàng không ăn bữa khuya, chắc chắn nửa đêm sẽ vì đói mà tỉnh, mà Ngưu Hổ, thuần túy là bị Tô Niệm Niệm ép buộc đi cùng.
Bánh bao, vịt bô, chân gà, trong nồi có một ít canh thừa còn nóng, Tô Niệm Niệm trong lòng mừng rỡ như điên, đưa tay trộm một ít, đang muốn rời đi, lại nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện.
Phong Tịnh Minh vốn dĩ không có ý định đến phòng bếp, nhưng hôm nay là ngoại lệ. Hắn vừa mới tiến vào sân bếp, liền thấy một người vạm vỡ đang canh giữ ở trước cửa phòng bếp, hết nhìn đông tới nhìn tây, vẻ mặt rất bất an. Người vạm vỡ nhìn thấy Phong Tịnh Minh, tuy rằng không biết hắn là ai, nhưng bởi vì có tật giật mình, nhìn Phong Tịnh Minh hốt ha hốt hoảng nói:“Trong phòng. . . . . . Trong phòng không có người. . . . . .”
Tô Niệm Niệm ở bên trong nghe Ngưu Hổ nói như thế, hận không thể đem đầu hắn chẻ ra, xem thử bên trong rốt cuộc cấu tạo như thế nào. Hắn nói như vậy, không phải rõ ràng nói cho đối phương biết trong phòng này có người sao? Con bà nó, nhờ hắn trộm một ít đồ ăn, kết quả hắn chỉ trộm có một đống bánh bao, nhờ hắn ở ngoài cửa coi chừng dùm, kết quả người ta còn chưa hỏi đến, hắn đã không đánh mà khai sạch bách. . . . . . Không sợ địch giống như cọp, chỉ sợ bằng hữu giống như heo, cho tới hôm nay Tô Niệm Niệm mới tường tận lý giải những chua xót ẩn chứa trong lời nói bất đắc dĩ này a a a a a. . . . . . Tuy rằng rất bất mãn đối với Ngưu Hổ, nhưng nàng vẫn chưa quên phải tìm chỗ trốn. Chính là phòng bếp này tuy lớn, lại không có nơi nào để ẩn nấp, tìm nửa ngày, nàng rốt cuộc cũng trốn ở đằng sau đống củi đốt, trong lòng không quên ôm theo lương thực bảo bối của nàng.
Phong Tịnh Minh nhìn lướt qua người vạm vỡ ở trước mắt này, nghĩ rằng người này chắc chắn là Ngưu Hổ trong miệng Đàm Tiểu Tứ, quả nhiên đủ ngốc. Hắn gật gật đầu với Ngưu H , nói: “Ta biết.” Nói xong, không hề để ý tới Ngưu Hổ, lập tức đi vào phòng bếp.
Ngưu Hổ mặc dù không thông minh, nhưng nhìn ra được người trước mắt này không dễ chọc, sợ hắn làm khó dễ Tô Niệm Niệm, vì thế mở ra hai tay che ở trước cửa, to gan nói: “Hiện tại phòng bếp không có người, ngươi, ngươi nên rời khỏi đây đi thôi.”
Ánh sáng chợt lóe lên trong mắt Phong Tịnh Minh, giọng nói nghe không ra vui giận: “Ngươi rất quan tâm người ở bên trong ư?!”
Ngưu Hổ hiếm khi thông minh, trong đầu suy nghĩ, kiên định nói:“Bên trong không có người.”
Phong Tịnh Minh cũng không truy cứu đề tài trọng tâm là bên trong có người hay không có người, hắn đến gần Ngưu Hổ từng bước, xem xét cặp mắt trong suốt kia, từ từ nói: “Ngưu Hổ, ngươi sợ chết không?” .
Ngưu Hổ lắp bắp kinh hãi: “Ngươi. . . . . . ngươi làm sao biết tên của ta?”
Phong Tịnh Minh khẽ mĩm cười nói: “Việc này không quan trọng. . . . . . Trả lời ta, ngươi có sợ chết hay không?”
Ngưu Hổ bị nụ cười của Phong Tịnh Minh khiến cho lạnh cả người, nhất thời kinh sợ, không biết trả lời như thế nào cho tốt, hai hàm răng chỉ lắp bắp thốt ra vài chữ “Ta”..
“Nếu ta nói, ngươi cứ ngăn cản ta, ta sẽ lấy mạng của ngươi, ngươi mở hay không mở?” .
“Ta, ta. . . . . .” Ngưu Hổ nhăn mày, không biết trả lời như thế nào, trong ánh mắt tràn đầy hoảng sợ, nhưng là, chân hắn vẫn chưa từng di chuyển một bước. Ngập ngừng nửa ngày, hắn rốt cục mở miệng đáp, “Bên trong thật sự không có người.”
Phong Tịnh Minh gật gật đầu, nói: “Nói như vậy, ngươi là cam tâm tình nguyện vì người ở bên trong mà sẵn sàng chết? Cái chết của ngươi, nhưng lại chẳng giúp gì được cho nàng, giết chết ngươi, ta có thể đi vào, cũng có thể bắt nàng.”
Ngưu Hổ nghe hắn nói như thế, đột nhiên cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, nhất thời sốt ruột, nước mắt liền chảy ra. Hắn vừa khóc, vừa thút thít nói : “Bên trong. . . . . . Bên trong thật sự không có người, thật sự không có người. . . . . .” .
Tô Niệm Niệm ở bên trong thật sự nghe không nổi nữa, cái tên biến thái chết tiệt Phong Tịnh Minh, dám khi dễ *nhi đồng nhược trí! trong cơn giận dữ, nàng không chút nghĩ ngợi liền từ sau đống củi đi ra, bước đến cửa phòng, túm Ngưu Hổ lui ra sau lưng, sau đó dùng sức đẩy Phong Tịnh Minh, thở phì phì nói: ” Phong Tịnh Minh, ngươi có chuyện gì cứ việc tìm ta, sao lại muốn làm trò khó xử bằng hữu của ta chứ!” .
* nhi đồng= trẻ em + nhược trí= phát triển ko bình thường, thiếu thông minh
Ngưu Hổ nghe được ba chữ ” Phong Tịnh Minh “, bùm một cái quỳ rạp xuống đất, miệng run run rẩy rẩy hô: “Trang trang Trang trang chủ. . . . . .”
Vừa rồi Phong Tịnh Minh cũng không có né tránh Tô Niệm Niệm, bị nàng đẩy một cái, lui về phía sau hai bước, rồi đứng lại. Y phục trên người hắn theo gió phất phơ, không thèm để ý tới Ngưu Hổ đang run lẩy bẩy, giả bộ khó hiểu nhìn Tô Niệm Niệm nói: “Vậy vừa rồi vì sao ngươi lại muốn bằng hữu của ngươi chắn ở cửa, bản thân mình lại tránh ở trong?” .
“Ta. . . . . .” Tô Niệm Niệm bị hắn nói cho nghẹn họng, hai mắt đảo tròn một vòng, lập tức đáp, “Chúng ta là đang dùng chiến thuật đánh lạc hướng, hiện tại ta không phải đi ra rồi sao.”Vừa nói, một bên kéo Ngưu Hổ lên.
Ngưu Hổ quỳ trên mặt đất không dám đứng lên, vụng trộm nhìn Phong Tịnh Minh. Phong Tịnh Minh cũng không nhìn hắn, chỉ khoát tay áo nói: “Ngươi đứng lên, đi xuống trước đi.”
“Nhưng mà. . . . . .” Ngưu Hổ lo lắng nhìn Tô Niệm Niệm, sợ Phong Tịnh Minh khi dễ nàng.
Tô Niệm Niệm vỗ vỗ bả vai Ngưu Hổ, cười ha ha với hắn nói:“Ngươi về trước đi, loại tiểu nhân này tỷ tỷ ta đối phó được.”
Ngưu Hổ nghe nàng nói như thế, liền yên tâm rời đi.