Xuyên Qua Ta Là Hoàng Hậu Thất Sủng

Chương 9




Nàng nhanh nhóng gạt bỏ Thường Hiên ra khỏi tâm trí. Ánh mắt khẽ chuyển liền bắt gặp Nhan Tịch Y.

Nàng ta vận thanh y tao nhã. Khuôn mặt tinh xảo cẩn thận trang điểm nhẹ nhàng, hoàn toàn không mất đi cái thoát tục, thanh tao.

Nhan Tịch Y không hổ là đệ nhất mỹ nhân Bắc Thần quốc, xinh đẹp mỹ lệ. Mắt hạnh đen láy như biết nói, mũi thanh tú cao thẳng, môi nhỏ đầy đặn hồng nhuận.

Đáng tiếc xinh đẹp như hoa như thế, bên trong lại thập phần độc ác, thâm độc.

”Quận chúa Tây Thần quốc đến!”

Lại thêm một nhân vật đến. Hai bên cũng bắt đầu bàn tán sôi nổi, ồn ào hơn.

”Chính là Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân!”

” Ân, là quận chúa Tang Vô Yên.”

Ngay lập tức xuất hiện một đại mỹ nữ phong hoa tuyệt đại.

Tang Vô Yên vận huyết y đỏ rực, dung nhan khuynh quốc khuynh thành khiến những người có mặt ở đại điện điên đảo thần hồn. Đến nàng cũng phải mê luyến.

Thanh nhi cùng Tiểu Trúc đứng bên cạnh nàng lòng lại thở phào. Cũng may các nàng cùng là nữ nhân với nhau, hơn nữa chính là đã từng nhìn qua dung mạo xinh đẹp tuyệt luân của tiểu thư, thế nên các nàng vẫn thấy tim mình đập bình ổn.

Âm thầm bĩu môi, đúng là tuyệt sắc, bất quá vẫn phải chịu thua tiểu thư các nàng ba phần đi.

Nàng thầm than trời, hôm nay là ngày tụ hội của mỹ nam mỹ nữ hay sao a? Nàng bẩm sinh không có độ miễn dịch với sắc đẹp nha.

Lại khẽ liếc qua Nhan Tịch Y, sắc mặt nàng ta khẽ biến. Nữ nhân đúng là nữ nhân, luôn đố kị nhan sắc của nhau.

”Tham kiến hoàng thượng, Ôn quý phi.”

Tang Vô Yên trang nhã hành lễ, mị nhãn thoáng chốc lại liếc nhìn Hiên Viên Triệt cùng Thường Hiên.

Nàng cười khổ, hình như nàng ngồi đây quá dư thừa rồi. Dù là đã khôi phục danh vị hoàng hậu nhưng là vẫn không có ai xem trọng nàng.

Nàng mỉm cười yếu ớt nhận mệnh.

”Ách, thứ cho Vô Yên vô ý, quên mất Nhan Tích Phàm hoàng hậu.”

Nàng ta tỏ vẻ bản thân vô ý lờ nàng. Mỉm cười ái náy, khẽ gật nhẹ đầu với nàng. Thế nhưng trên dung nhan yêu kiều lại lộ ra vẻ kiêu ngạo, ương ngạnh cùng khinh bỉ không tưởng.

”Ta không để tâm.”

Tang Vô Yên vẫn giữ cái khuôn mặt ca ngạo đó đối nàng, nhẹ nhàng bước về chỗ ngồi.

Nàng vẫn là đừng nên “nhìn mặt bắt hình dong” a!

Vẫn tưởng sẽ có người bên trong lẫn bên ngoài đều tốt đẹp như nhau, đáng tiếc lại không phải như vậy.

Nàng thầm oán hận, bản thân mình quá nhu nhược, yếu đuối lại oan nghiệt xuyên qua thời không bay vào cái thế giới tranh đoạt, giả dối này. Thật không biết lúc nào nàng sẽ bị những con người này giết chết.

Nghĩ đến đây nàng lại rũ mắt bi thương.

Ôn Noãn cùng Nhan Tịch Y cứ tưởng nàng bị làm bẻ mặt mà ủ rũ hạ mi mắt. Trong lòng vui sướng không thôi.

Hiên Viên ngồi cạnh bên nàng tất nhiên biết được nàng đang bi thương trong lòng. Hắn thực không thích cái bộ dạng này của nàng, nhỏ giọng nói.

”Chỉ như vậy đã khóc?”

Nàng vừa nghe Hiên Viên Triệt chế giễu mình, liền kiên cường mở to mắt.

”Mới không có!”

”Vậy thì tốt.”

Hiên Viên Triệt buồn cười nâng khóe môi. Nàng đúng là dễ gạt, vừa nói như thế liền mắc mưu.

Nàng nhất quyết không để Hiên Viên Triệt cười mình, nàng là một người kiên cường, đúng chính là như thế. Cho nên, nàng phải luôn phấn chấn chứng tỏ cho hắn thấy.

Ý chí lên cao, nàng ngồi thẳng lưng, môi cố gắng nở nụ cười tươi, bày ra bộ dáng cao quý, trang nhã của một hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ.