Xuyên Qua Ta Là Hoàng Hậu Thất Sủng

Chương 50




Mí mắt nặng trĩu hé mở, nhẹ chớp làm lộ ra đôi con ngươi màu hổ phách xinh đẹp ngấn nước, muốn có bao nhiêu mị hoặc câu hồn người liền có bấy nhiêu.

Khung cảnh xung quanh vô cùng xa lạ tràn vào trong mắt Nhan Tích Phàm, một căn phòng cũ kĩ, đơn sơ nhưng không phàm tục, mùi hương của thảo dược nhàn nhạt quẩn quanh trong không gian, vương vấn trên chóp mũi của nàng, khiến nàng thư thái đi rất nhiều.

Nàng mỉm cười vô vị, thì ra thiên đường cũng không khác nhân gian là mấy!

”Tích nhi, cuối cùng nàng cũng tỉnh?” Bên tai nàng vang lên một giọng nói ôn nhu nhưng không che giấu được xúc động, một làn hơi ấm nam tính phả vào má trái của nàng, nàng đỏ mặt, hốt hoảng quay sang tìm kiếm.

Dung nhan tuấn tú không có thiên lý, mi mắt như họa, làn da trắng nõn tựa tuyết, quanh thân mang theo khí chất ôn nhuận như ngọc, giờ khắc này vị tiên nhân kia nhìn nàng chăm chăm, còn ngây ngốc nở ra nụ cười câu hồn đoạt phách.

Người ta nói thiên tiên diễm lệ khuynh cả trần gian, quả nhiên không khoa trương chút nào!

Nhưng --

Đây là người mà nàng nghiêm túc ghi nhớ, càng sâu sắc áy náy vạn phần -- Sở Vân Hi! Hắn chính là người phàm chân chính, vậy ra nàng còn chưa chết hay sao?

Hơn nữa hiện tại tư thế của hai người cực kì thân mật, hắn và nàng cùng nằm trên một chiếc giường, nàng còn đang được hắn khóa gọn trong lòng, như thế có thể giải thích được vì sao nàng lại cảm thấy gò bó không chịu nổi!

”Ngươi cứu ta?” Nàng nhăn mày, một người bình thường nếu như được cứu sống thì nhất định vui mừng đến chảy cả nước mắt, bất quá đối với người khát khao được chết thì lại khác đi rất nhiều!

”Nàng sao lại dại dột như vậy chứ, nếu như ta không kịp thời mang nàng ra ngoài, thì e rằng bây giờ chúng ta đã nắm tay đến địa ngục rồi!”

(⊙_⊙) Nếu như hắn không cứu nàng thì chẳng phải chỉ có một mình nàng tìm đến Diêm Vương hay sao? Liên quan gì đến hắn cùng nàng nắm tay đến địa ngục?

”Nàng chết ta cũng không muốn sống, ta sẽ cùng thiêu với nàng!” Sở Vân Hi ôn nhu nhìn nàng, thâm tình nói, xem như bày tỏ tấm lòng của mình đối với nàng có bao nhiêu yêu thương.

Tim nàng thổn thức đập, bất quá ngay sao đó lạnh giá đi rất nhiều, đóng băng cả thủy mâu thuần khiết.

”Giả dối! Tất cả đều là giả dối! Ta vĩnh viễn cũng không tin lời các người thêm nữa.”

Lời nói quyết tuyệt của nàng tựa như tiễn đâm thẳng vào lòng Sở Vân Hi, hắn siết vòng tay ôm nàng càng thêm chặt, đặt lên trán nàng một nụ hôn mềm mại.

”Đừng hận! Hãy để tâm nàng luôn thuần khiết trong sáng, ta yêu nàng, sẽ không lừa dối nàng, sẽ mãi bảo vệ nàng, và cả đứa bé.”

Tay hắn chạm đến cái bụng bằng phẳng của nàng, chậm rãi vuốt ve sinh linh bé bỏng bên trong, mặc dù biết được nàng có cốt nhục của người khác, không phải hắn, nhưng hắn vẫn hạnh phúc, vẫn yêu nàng sâu đậm như trước.

Nhan Tích Phàm mệt mỏi tựa vào lòng hắn, im lặng lắng nghe tất cả, cũng im lặng để hắn an ủi yêu thương, lòng nàng dần mềm đi chút ít, cũng nhờ đó mà nàng nhớ ra nàng còn một thứ quan trọng hơn cả -- con của nàng!

”Hắn cũng nói yêu ta, nhưng rốt cuộc lại phản bội ta.” Nàng cố gắng kiềm nước mắt, không cho phép chúng tràn ra khóe mắt.

Sở Vân Hi che giấu bàn tay đã nắm chặt thành nấm đấm của mình không để nàng thấy, nhẹ nhàng thì thào, “Nếu như hắn không trân trọng nàng thì hãy để ta trân trọng nàng.”

Nàng mỉm cười lắc đầu, “Ngươi nghĩ ta còn dại dột đặt lòng tin vào nam nhân các ngươi hay sao?”, nàng mệt mỏi ngáp dài, thầm quyết định: Bản thân còn sống sót là do ý trời, hảo, nàng sẽ sống lại với con người mới, nàng từ giờ không còn là Nhan Tích Phàm trước kia nữa!

”Tích nhi, nàng... “ Sở Vân Hi dường như còn muốn nói thêm điều gì nữa, nhưng lại bị Nhan Tích Phàm tàn nhẫn chặn lại.

”Đủ rồi! Ta hiện giờ rất muốn ngủ, cảm phiền ngươi ra ngoài.” Nàng không phải đánh đồng Sở Vân Hi giống như Hiên Viên Triệt, bất quá đả kích kia quá lớn khiến nàng thập phần sợ hãi, không dám tin tưởng vào bất cứ ai, cho nên buộc lòng phải đối xử lạnh nhạt với ân nhân cứu mạng mình.

Sở Vân Hi thở dài, không nói gì, hắn cẩn thận đắp chăn cho nàng, trước khi rời đi còn không quên đặt một nụ hôn lên má nàng, xem như bày tỏ tâm tư dạt dào yêu thương của hắn.

Đợi hắn vừa khuất dáng sau cánh cửa, đôi mắt vốn đang nhắm lại của nàng đột nhiên mở ra, con ngươi trong trẻo thanh tỉnh không có chút gì của buồn ngủ, nàng mím môi, Vân Hi, ta hiểu ngươi đối với ta như thế nào, nhưng là ta không thể đáp trả, thực xin lỗi!

Mà một màn Sở Vân Hi ân cần săn sóc lại thân mật không chút kiêng dè với Nhan Tích Phàm lại vô tình rơi vào tròng mắt xinh đẹp của một người. Không đoán cũng có thể biết, không ai khác chính là Vân Ngọc Điệp!

”Sư huynh! Ả ta là ai chứ? Sao huynh lại...?” thân mật như vậy!

Giọng nói chua lè không hề giấu giếm, phảng phất cơn ghen cùng tức giận của Vân Ngọc Điệp khiến cho Sở Vân Hi nhíu chặt mày kiếm.

”Muội đừng có thái độ như thế! Nàng chính là nương tử của ta, sau này muội nên gọi là sư tẩu!”

Vân Ngọc Điệp tưởng như lỗ tai của mình nghe nhầm, khuôn mặt ngọc ngà nghệch ra, ngũ quan nhăm nhúm lại một chỗ trông thật khó coi, lửa ghen trong lòng càng bốc lên cao thêm một tầng.

”Huynh gạt muội! Rõ ràng từ nhỏ chúng ta đã sống bên nhau, hơn nữa huynh trước nay chưa từng xuống núi, làm sao đùng một cái lại có thê tử.” Mặc dù đã giận đến tím tái mặt nhưng Vân Ngọc Điệp vẫn còn khôn khéo phản bác, một mực khẳng định Sở Vân Hi đang gạt mình.

”Tích nhi là vị hôn thê từ nhỏ đã đính ước của ta, trước cả lúc sư phụ mang ta lên núi, lần trước ta rời đi cũng vì tìm lại nàng!” Sở Vân Hi có chút không hài lòng với thái độ của Vân Ngọc Điệp, trước kia nàng lúc nào cũng nhu thuận dịu dàng, nhưng bây giờ sao lại chanh chua kiêu ngạo không chịu nổi!

”Được rồi, ta phải đi nấu chút thuốc cho Tích nhi, bây giờ muội đừng làm phiền nàng ấy, nàng ấy đang rất mệt mỏi.” Nói xong hắn liền dứt khoát rời đi, cố ý xem nhẹ biểu hiện càng lúc càng khó coi của Vân Ngọc Điệp, cũng vô tình không phát hiện sát khí trong ánh mắt của nàng ta.