Bên ngoài từng tia nắng chói chang dịu nhẹ xuyên qua màn che mỏng manh cố tình quấn quít đánh thức nàng dậy.
”Ưm... “ Nàng mệt mỏi nheo mắt, muốn cử động thân thể nhưng cả người như bị xe tải hung hăng cán qua vài chục lần, đau nhức đến mức khóe mắt nàng chảy ra giọt nước mắt long lanh.
”Thanh nhi, Trúc nhi, mau đến giúp ta.” Nàng khó khăn thở dốc, tay trắng nõn vừa rời khỏi chăn dự định nắm chiếc màn khẽ lay động, thì nàng lại thấy từng vết dấu hôn đỏ hồng chi chít trên cánh tay, phụt một cái sắc mặt nàng đỏ bừng như muốn nhỏ ra máu.
Nàng hít một hơi thật sâu, khẽ vén chăn lên xem xét thân thể của mình, cả người đều y hệt cánh tay, chằng chịt những dấu hôn ái muội mê người, lại càng hiện lên nổi bật trên da thịt trắng nõn trơn bóng.
”Tiểu thư, người tỉnh rồi sao?” Tiểu Thanh nghe thấy tiếng nói suy yếu của nàng liền lập tức vọt vào, không chần chừ vén tấm màn che ra hai bên, phong tình bên trong đập vào mắt, thiếu chút nữa nàng bị chảy máu mũi đến té xỉu!
Nhan Tích Phàm toàn thân xích lõa xấu hổ vùi đầu vào trong chăn, mái tóc đen dài mềm mượt tùy tiện bung tỏa trên giường, dung nhan khuynh quốc khuynh thành ửng đỏ động lòng người, trong không khí lại thoang thoảng hương vị hoan ái kích tình tối qua.
”Khụ, tiểu thư thấy sao rồi, để nô tỳ giúp người tắm rửa, Tiểu Trúc đã chuẩn bị xong nước nóng cho người rồi.” Tiểu Thanh lập tức ho khan, gương mặt nhỏ nhắn thanh tú phiếm hồng, dè dặt đỡ nàng ngồi dậy.
Nàng vừa ngồi dậy liền cảm nhận được cơn đau dữ tợn từ nơi tư mật giữa hai chân truyền tới, thậm chí còn cảm nhận được bên trong như có chất lỏng dích ướt nào đó ồ ạt chảy ra. Nàng vừa thẹn vừa giận, trong lòng thầm mắng một câu: Hiên Viên Triệt đáng hận!
”Tiểu thư đau lắm sao? Hoàng thượng nói, khụ, là lần đầu của người mà hắn quá phóng túng, cho nên tất cả là lỗi của hắn. Hắn căn dặn người sau khi dậy phải tắm nước nóng để giảm bớt đau đớn, bãi triều hắn sẽ đến tạ tội.”
Tiểu Thanh nhìn sắc mặt nàng trắng bệch lại có chút tối sầm âm u nên lập tức nói ra lời dặn dò trước khi rời đi của Hiên Viên Triệt. Trong đầu lại không đoan chính trộm tưởng tượng mãnh liệt tối qua của hoàng thượng và tiểu thư, cảnh tượng hoa lệ dâm mỹ kia không ngừng trình chiếu trong đầu nàng, đến khi cảm nhận từ mũi chảy ra dòng nước ấm nóng, hơi tanh tanh thì mới chịu xua tan đi.
”Muội thật đáng ghét.” Không cần suy nghĩ cũng biết Tiểu Thanh đang nghĩ cái gì, nàng đỏ mặt xấu hổ cốc đầu Tiểu Thanh một cái.
”Khụ, ngươi ra ngoài đi, để ta hầu hạ nàng là được rồi.” Bỗng nhiên một giọng nói trầm thấp mà dịu dàng xen lẫn áy náy vang lên khiến cho hai tỷ muội Nhan Tích Phàm, Tiểu Thanh giật mình. Tiểu Thanh lập tức xoay người thì thấy Hiên Viên Triệt đang tiến lại gần vì thế cũng cung kính hành lễ rồi bước ra ngoài.
Nàng thì không cần nhìn xem ai cũng biết là tên khốn kiếp hành hạ nàng ra nông nỗi này! Nàng nghiêng đầu không thèm nhìn hắn một cái, hừ lạnh thể hiện nỗi giận dỗi của nàng.
Hiên Viên Triệt không hề tức giận mà nở nụ cười sủng nịnh, không nhanh không chậm tiến về phía nàng. Bàn tay to lớn trắng nõn như con gái bắt lấy cằm của nàng, ép buộc nàng đối diện với hắn. Trán hắn chạm vào trán của nàng, chóp mũi cũng khẽ lưu luyến qua lại.
”Đừng giận ta có được không? Bởi vì... ta quá mức yêu nàng nên mới... “ Hắn đỏ mặt ấp úng, dùng ánh mắt áy náy thật tâm nhìn nàng. Tâm nàng liền lập tức mềm mại trở lại, lấy tay xoa xoa hai gò má tuấn mỹ, thấp giọng cảnh cáo.
”Nếu còn có lần sau thì chàng đừng hòng trèo lên giường của ta!”
Nhận được sự tha thứ của nàng, Hiên Viên Triệt nở nụ cười ngây ngô như đứa trẻ. Hắn chậm rãi bế thóc nàng lên, một điều không ngờ tới làm hắn không nhịn được hít một ngụm khí lạnh. Vì hành động của hắn mà khiến cho chiếc chăn ấm của nàng trượt theo thân thể mà rơi xuống, bại lộ cảnh xuân bạch ngọc mê người.
”Đáng ghét, là chàng cố ý!” Nàng thẹn thùng chôn mặt vào ngực hắn, giơ lên nấm đấm nho nhỏ nện vào lồng ngực tráng kiện.
”Ta không biết, ta... xin lỗi nàng.” Hắn cũng ngượng đến chín mặt, nơi nào đó lại nổi lên phản ứng. Hắn biết nàng đã mệt mỏi đến chết đi sống lại nên không muốn dọa nàng sợ thêm lần nữa. Hắn cực lực đè nén, ôm lấy thân thể mềm yếu của nàng đến thùng gỗ, nhẹ nhàng đặt nàng xuống nước.
”Ô... “ Vừa rơi vào lòng nước ấm áp, toàn thân thể nàng như được làm mềm đi đau đớn, thư thái hơn rất nhiều, môi mấp máy bật ra âm thanh rên rỉ tinh tế.
Hiên Viên Triệt nhìn nàng thoải mái thì tâm can cũng vui mừng theo. Vứt bỏ cái tôn quý của một vị hoàng đế cao cao tại thượng, ở bên cạnh nàng giúp nàng tắm rửa.
Nàng mỉm cười ngọt ngào, một phu quân như vậy nàng còn cầu mong gì hơn thế nữa!
Vì thế mà giấc mơ kì quái tái diễn hai lần kia bị nàng nhẫn tâm trục xuất khỏi đầu, một chút cũng không thèm để ý đến.
-------ta là dãy phân cách bị bỏ---- ---
Ở một nơi nào đó, một khu rừng rộng lớn phủ một màu xanh mướt tươi mát, khắp chốn đều có những đóa hoa xinh đẹp diễm lệ, từng đợt đua nhau nở rộ khoe sắc. Bươm bướm cũng hoa lệ không kém, mỗi con có một màu sắc rực rỡ khác nhau, không ngừng quấn quít bên những đóa hoa thơm ngát.
Mà ở nơi giống như chốn tiên cảnh của nhân gian lại có một nam tử bạch y đứng đó thản nhiên cười.
Trên người mảnh khảnh thon dài mặc một bộ cẩm bào trắng như tuyết, mái tóc màu bạc dài đến eo không có bất kì trói buộc, mềm mại buông rơi tự nhiên, lóe lên ánh sáng nhàn nhạt. Đôi môi mỏng màu hồng nhạt mang theo độ cong hoàn mỹ, mũi cao thẳng tinh xảo. Mắt phượng như sao sáng trên bầu trời đêm thâm thúy, phảng phất toàn bộ sao trời đều cô đọng trong đó, làm cho người ta không tự chủ được mà hãm sâu trong đó, nhờ mắt màu lam độc nhất vô nhị như vậy, lúc này lại lóe ra ánh sáng nhu hòa ấm áp câu hồn người.
”Sư huynh... “ Đứng ngây ngốc trong nháy mắt, Vân Ngọc Điệp giống như nhìn thấy tiên tử không nhiễm bụi trần lạnh nhạt mà đứng, cao quý thanh nhã như vậy, thánh khiết xuất trần như vậy. Tuy đã cùng nhau bái sư chung sống mười mấy năm nhưng nàng vẫn không thể nào không kinh diễm trước dung nhan không thuộc về phàm trần của sư huynh - Sở Vân Hi.
”Điệp nhi tìm ta sao?” Sở Vân Hi nâng mắt nhìn Vân Ngọc Điệp, nụ cười nhàn nhạt trên môi vẫn giữ nguyên độ cong đẹp mắt, thanh âm ôn nhu như muốn giam hãm trái tim đang đập loạn của nàng.
”A, không có. Muội thấy huynh đứng đó như đang suy nghĩ cái gì đó nên mới vô thức gọi huynh mà thôi.” Vân Ngọc Điệp ngượng ngùng cúi mặt, không dám nhìn vào dung nhan hoàn mỹ đến cực hạn kia thêm nữa. Nói xong lại bỏ chạy đi mất.
Sở Vân Hi cười cười nhìn theo bóng dáng xinh đẹp của Vân Ngọc Điệp. Đây cũng không phải lần đầu hắn nhìn thấy bộ dáng này của nàng nên cũng không lấy làm lạ. Hắn xoay đầu nhìn về phía chân trời, nghĩ ngợi gì đó rồi lại nở nụ cười ấm áp.