Nhan Tích Phàm được Hiên Viên Triệt ẵm lên giường, lưng vừa chạm xuống giường đã đem chăn đắp lên khắp người, chỉ chừa lại khuôn mặt nho nhỏ mắt phần cười cười với Hiên Viên Triệt.
Hắn buồn cười véo mũi nàng, cởi ngoại bào, sau đó ngã người nằm xuống, nhất thời hương thơm tươi mát của nàng vương trên gối tỏa ra tràn vào chóp mũi hắn, thật thơm, khiến hắn mê luyến không thôi. Sắc mặt cũng đột nhiên nổi lên hai rặng mây hồng trên má.
Nàng bạo gan dùng tay đặt ngang bụng hắn, cả người dán sát vào ''lò sưởi sống'', ngẩng đầu ngô nghê cười như tiểu hài tử.
Mà tay nàng lại không ngoan như nụ cười hồn nhiên, ở trên bụng hắn khẽ dao động. Chậc chậc, thật săn chắc, đúng là cực phẩm mỹ nam tử. Trong lòng nàng cười hắc hắc giống như tên trộm, mà ngoài mặt vẫn giữ vẻ thản nhiên vô tội.
”Phàm nhi, nàng không nên lộn xộn!” Biết được mưu đồ trêu chọc mình của nàng, Hiên Viên Triệt khổ sở cười gượng, bắt lấy tay linh động của nàng giữ yên lại. Âm thanh khàn khàn trầm thấp truyền vào tai nàng, cùng với hơi thở nam tính thơm tho phả vào mặt. Cả khuôn mặt xinh đẹp của nàng đỏ bừng, cơ hồ muốn nhỏ ra máu.
”Nếu không ta sẽ không kiềm chế được bản thân mà tổn thương nàng.” Hắn cố nén lửa nóng trong người, xoay người qua ôm lấy nàng, yêu thương đặt lên cái trán trơn bóng của nàng một nụ hôn.
Nàng áp mặt vào lồng ngực cường trán của Hiên Viên Triệt, nghe được nhịp tim mạnh mẽ đập của hắn. Đột nhiên ánh mắt nàng chùn xuống, sắc mặt cũng phờ phạt đi.
Nàng nghĩ, nàng chắc là một trong ba ngàn người được hắn ôm ấp? Vòng tay này, khuôn ngực nam tính này hay là đôi môi hồng nhuận mềm mại kia đều đã dành cho người khác, nàng chỉ nằm trong số đó mà thôi.
Hắn là hoàng đế của một nước, hậu cung đương nhiên ba ngàn phi tần khuynh quốc khuynh thành. Trước nay các bậc vua chúa chưa từng ai có trái tim chung thủy với một người, đều đem cắt xẻ chia cho mỗi người một chút ít. Hay thậm chí là một ít đó cũng không có, họ xem thiên hạ quan trọng, còn nữ nhân chỉ là công cụ để ấm giường?
Hiên Viên Triệt có thể nào cũng như thế hay không? Đem lòng yêu hắn là đúng hay sai? Nàng quả thực rất nhức đầu.
Nghĩ đến đây tâm nàng lại càng rơi xuống vực thẩm, sóng mũi cay xè, nhịn không được chảy ra một giọt nước mắt long lanh to bằng hạt đậu.
Hiên Viên Triệt dường như cảm nhận được người ngọc trong lòng đang run rẩy, vạt áo trước ngực hắn cũng ẩm ướt một mảng. Là nàng khóc?
”Phàm nhi, nàng khóc sao?” Hắn muốn xem nhưng nàng kiên quyết không ngẩng mặt ra, cố chấp chôn vùi vào ngực hắn.
”Không có.” Giọng nàng nghẹn nghẹn, nói vô cùng nhỏ.
”Vậy tại sao áo ta lại ướt?... “
”... “ Nàng im lặng không trả lời.
”Hay là nàng chảy nước miếng?”
”Cứ xem ta khóc đi!” Hắn thật quá đáng, dám trêu chọc nàng.
Hắn trầm giọng cười một tiếng, cuối cùng chịu không được trở người, đem nàng áp dưới thân. Đầu cúi xuống nghiêm túc nhìn nàng. Tóc đen dài mềm mượt của hắn rủ xuống quét qua mặt nàng, mà nàng mặc kệ, không thèm để tâm đến, chỉ chuyên chú nhìn vào phượng mâu đầy vẻ lo lắng của hắn.
”Không có việc gì.” Nàng nghiêng mặt qua một bên, dời mắt khỏi hắn, nước mắt càng chảy ra dữ tợn hơn.
Mày kiếm của hắn nhíu chặt lại, bất ngờ hắn cúi người sâu xuống, đem hai cánh môi anh đào của nàng ngậm lấy. Hắn ôn nhu triền miên, đầy lưỡi tách hai hàm răng trắng của nàng ra, xâm nhập vào quấn lấy chiếc lưỡi phấn hồng ngọt ngào của nàng.
Nàng bị hắn quyến rũ đến mê hồn, vô thức đáp lại hắn, cả hai như chìm vào mật ngọt của tình yêu, quấn quít không ngừng, đến lúc nàng sắp hết dưỡng khí mới ngừng lại.
”Phàm nhi, nàng đang giận ta sao?” Hắn đem khuôn mặt khổ sở đối diện nàng, làm cho tâm nàng thắt lại.
”Không có. Ta chỉ nghĩ vu vơ một số chuyện thôi.” Nàng cười gượng, vỗ vỗ hai má tuấn mỹ của hắn, lại khẽ chạm vào đôi môi nam tính mà nàng khao khát thật nhiều.
”Đôi môi này chàng đã dùng để hôn bao nhiêu người rồi? Ta là người thứ mấy?” Nàng cười không nổi nữa, môi anh đào khẽ mím lại thành một đường, tròng mắt rưng rưng lệ, nhìn nàng mềm yếu đến cùng cực, càng làm cho Hiên Viên Triệt đau lòng.
”Nương tử ngốc của ta, nàng là đang ghen sao? Không nên ghen như vậy, kì thực ta trước nay chưa chạm vào một ai, thân thể vẫn rất sạch sẽ, nàng chính là người duy nhất.” Hắn lần nữa cúi người hôn lên mi tâm của nàng, nhỏ giọng giải thích. Trong lòng hắn vừa vui mừng vì nàng đã để tâm đến hắn, nhưng lại cũng vừa đau đớn, không nỡ nhìn nàng khóc.
”Cái gì? Chàng, chàng nói thật?” Nàng như không tin được vào tai mình, hắn vừa nói hắn vẫn còn rất trong sạch, chưa từng chạm qua ai, mà nàng lại là người đầu tiên?!
”Hoàn toàn là sự thật!” Hắn không chần chừ mà trả lời ngay, lời nói cứng rắn vô cùng.
”Làm sao có thể, không phải chàng đã có rất nhiều phi tần sao, hằng đêm đều thị tẩm một người? Đặc biệt là Ôn Noãn, không phải chàng rất sủng ái nàng ta hay sao?” Nàng vẫn một mực không tin tưởng, không phải vì nàng không tin hắn, mà kì thực chuyện này rất khó tin!
Hiên Viên Triệt cười sủng nịnh vuốt tóc nàng, nhấm nháp đôi môi đỏ mọng một chút rồi nói “Ta thừa nhận ta có rất nhiều phi tần, nhưng đó cũng chỉ là dùng để che mắt mọi người mà thôi.”
Hắn nhìn ra nét khó hiểu trong mắt nàng, cười một tiếng lại nói.
”Mặc dù phụ hoàng là một hoàng đế, bên người có vô vàng mỹ nữ nhưng người vẫn thủy chung yêu thương mẫu hậu của ta. Thậm chí là vì người mà giải tán của hậu cung. Ta cũng mong muốn giống như hắn nên từ nhỏ ta đã quyết định, cả cuộc đời này ta chỉ yêu một người, cũng chỉ có một nương tử.
Nhưng quy tắc trong cung xưa nay là thế, vua phải có nhiều thê thiếp, ta cũng không còn cách nào khác chỉ để mặc bọn họ tuyển phi tuyển tú để an lòng quần thần. Nhưng ta cũng chưa từng thị tẩm ai hay sủng ái ai, tất cả đều là vở diễn thôi.”
”Nhưng hằng đêm... “
”Đó đều là thị vệ thay ta thị tẩm!” Hiên Viên Triệt không để nàng nói hết câu đã nói ngay.
Lần này nàng thật sự bị hắn làm cho kinh ngạc tột độ, mắt mở to hết mức, mãi một lúc lâu cũng không nói được lời nào. Hắn thở dài một hơi.
”Nếu ta chỉ cưới các nàng về mà không làm gì hết thì càng gây hoang mang cho mọi người. Vì thế ta quyết định phái các thị vệ hành xử. Ta cũng không muốn lừa dối các nàng ấy như thế, nhưng mà thật sự không còn biện pháp nào khác. Vì để chuộc lỗi, ta đã cố tình chọn ra các thị vệ tinh anh nhất, tuấn tú nhất cho các nàng. Cũng đối xử các nàng thật tốt.
Ôn Noãn cũng vậy. Hơn nữa nàng ta lại là con gái của Ôn thừa tướng. Cho nên ta đối xử đặc biệt tốt hơn những người khác.”
Hắn nói một tràn dài, mà nàng nghe đến choáng váng. Kinh hãi che miệng, nàng không thể ngờ hắn lại dùng biện pháp này. Nhưng sau đó nàng lại cười đến sáng lạn, ngay cả nước mắt vì hạnh phúc cũng chảy dài. Hắn thật sự yêu thương nàng, chỉ yêu một mình nàng, hắn hoàn toàn là của nàng!
”Triệt, hãy để ta là người đầu tiên của chàng.” Nàng cười đến yêu mị, thành công quyến rũ tâm tình nhộn nhạo của Hiên Viên Triệt.
”... và cũng là người cuối cùng.” Nàng bồi thêm một câu. Hai tay trắng nõn vòng qua ôm cổ hắn, rướn người hôn lên môi mỏng mềm mại.