Xuyên Qua Ta Là Hoàng Hậu Thất Sủng

Chương 16




Cả ba người tức khắc quay lại, chỉ thấy một nam nhân phi thường tuấn mỹ đứng dưới gốc cây anh đào, cách họ khá xa.

Là Thường Hiên!

Hắn không những không khẩn trương nhìn một màn muội sát tỷ, không gấp gáp cứu nàng, hắn chỉ một bộ dáng lười biếng đứng tựa vào cây anh đào, môi mỏng khẽ nhếch.

Nàng mắt đã dần mờ đi, không nhìn rõ nữa, nhưng nhìn bộ dáng người kia liền đoán ra được Thiên hạ đệ nhất mỹ nam Thường Hiên!

”Tham kiến Thất vương gia!” Nhan Tịch Y hốt hoảng buông tay, còn không quên hất thân thể yếu đuối của nàng ra.

Nàng bắt buộc buông cổ tay Nhan thị, nhìn thấy bản thân sắp đụng phải cây anh đào phía sau, nàng cười nhạt một tiếng, khép mắt chờ đợi.

Trong nháy mắt, Thường Hiên đã dùng khinh công bay đến ôm gọn thân thể nhu nhược, mềm mại của nàng vào lòng.

Nàng vốn nghĩ bản thân nhất định sẽ đụng phải thân cây mà chết, không ngờ lại rơi vào một vòng tay ấm áp, vững chãi. Mở mắt ra nhìn thấy gương mặt yêu nghiệt xinh đẹp của người kia, không hiểu vì sao cảm thấy vô cùng an toàn, môi nhỏ mấp máy tiếng đa tạ, vừa xong liền nhắm mắt ngất đi.

”Tham kiến Thất vương gia!”

Nhan thị lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân xinh đẹp đến thế, mắt không khỏi thèm thuồng, si mê, thật lâu mới lên tiếng.

Nhan Tịch Y thầm mắng trong lòng không ổn, vị vương gia này sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây, ngay tại thời điểm quan trọng này.

Nhìn đến nàng nằm trong lòng hắn, cơn tức giận lại bùng lên dữ dội, nghiến răng ken két, chỉ cần một chút nữa thôi, ả tiện nhân kia liền bị nàng giết chết!

”Nếu như tin tức Đệ nhất mỹ nhân Bắc Thần quốc Nhan Tịch Y cô nương ra tay sát hại tỷ tỷ cả mình, cô nương nghĩ sẽ như thế nào?”

Thường Hiên nâng niu người ngọc trong tay, tay trắng nõn vuốt ve mặt nàng, nhẹ nhàng quay lại nhìn Nhan Tịch Y đang cúi người hành lễ, môi mỏng mỗi lúc một cong, phượng mâu chứa đựng ý cười lạnh lẽo.

Nhan Tịch Y không khỏi rùng mình một cái, tâm tình hốt hoảng không thôi, nếu thực như hắn nói, tin tức này truyền ra ngoài, nàng nhất định mất hết thanh danh, còn mang thêm xú danh ác nữ.

”Đều là hiểu lầm cả thôi!” Nhan thị cũng không khác gì Nhan Tịch Y, gương mặt xinh đẹp không tuổi thoáng trắng xanh, lên tiếng phủ nhận.

”Hiểu lầm?” Thường Hiên bật cười, càng khiến hai mẹ con Nhan thị run sợ, bởi ánh mắt của hắn vạn phần âm lãnh.

”Đúng, chính... chính là thế... là tiện, ách, không phải, là hoàng hậu đột nhiên ra tay muốn mưu sát ta, cho nên Tiểu Y liền ra tay áp chế nàng.”

Nhan Thị ăn nói không lưu loát, nhưng là đầu óc rất nhanh nhạy, phút chốc liền biện ra chuyện không có thực, thành công đẩy mọi tội lỗi cho nàng.

”Phải không? Thế nhưng mắt ta nói cho ta biết chuyện này không phải như vậy.”

Thường Hiên chính là đi theo sau nàng từ khi nàng rời khỏi cung. Đối với nàng, hắn vô cùng hứng thú, hắn chính là muốn biết bí mật của nàng, liền đi theo nàng.

Hắn lúc trước đã nghe đồn, nàng trước khi vào cung, nàng là đại tiểu thư Nhan gia, nhưng từ khi mới sinh đến tận bây giờ đều bị người ta khinh thường, kể cả hạ nhân cũng có thể ức hiếp, bởi nương nàng là kỹ nữ chốn lầu xanh, mà nàng từ nhỏ cũng đã yếu đuối, nhát gan, cộng thêm ngu ngốc. Nhan sắc của nàng cũng thực dọa người, không hề giống nương thanh lệ động lòng người, hay phụ thân anh tuấn, cương nghị.

Phụ thân nàng chính là người duy nhất yêu thương nàng, đối đãi nàng thật tốt, nhưng là ông là tướng quân một nước, thời gian ở nhà thực ít, không phải lúc nào cũng chăm sóc, che chở cho nàng tốt. Từ khi nương nàng bệnh nặng, đột ngột qua đời, Nhan tướng quân đau buồn, khổ sở vô cùng, đã nhiều năm không trở lại phủ.

Hoàn cảnh của nàng đáng thương vô cùng, thực không khác gì hắn!

”Ách... cái này... “ Nhan thị giật nảy mình, không nghĩ đến Thường Hiên đã ở đây thật lâu, chứng khiến hết tất cả!

Nhan Tịch Y đáy lòng hừ lạnh, hận bản thân quá bất cẩn. Chợt trong đầu xẹt qua một ý nghĩ.

”Vương gia, người đừng hiểu lầm, ta không phải muốn giết chết tỷ tỷ đâu, chỉ là muốn tỷ ấy buông tha nương thôi.”

Nhan Tịch Y đứng thẳng người, nhẹ nhàng di chuyển đến gần Thường Hiên, chỉ dừng lại khi khoảng cách còn lại vô cùng ít. Dung nhan yêu kiều mang vẻ đáng thương, mắt hạnh lóng lánh lệ.

Vị thất vương gia Thường Hiên này, không chỉ có mỹ danh thiên hạ đệ nhất mỹ nam mà còn có đại danh đào hoa phong lưu, nàng không tin đệ nhất mỹ nhân nàng không quyến rũ được hắn!

Hắn lần nữa nhếch môi cười, phượng mâu xanh ngọc hiếm có mang ý cười nồng đậm, tay bắt lấy cằm của Nhan Tịch Y, tuấn nhan chậm rãi đến gần.

Nhan Tịch Y đỏ bừng cả mặt, sung sướng trong lòng, nhắm mắt chờ đợi hắn hôn xuống.

Chính là thật lâu vẫn chẳng thấy gì, mở mắt ra liền thấy hắn cách nàng một khoảng thật xa.

”Xin lỗi Nhan cô nương, nữ nhân phong hoa tuyệt đại như nàng, bổn vương không dám cưỡng cầu!” Nói xong liền ôm nàng rời đi.

Thị vệ của hắn cũng nhanh chóng mang Tiểu Thanh, Tiểu Trúc ngất trên đất trở về.

Nhan Tịch Y lúc đầu mở to mắt ngơ ngác, chính là giây sau, mắt hạnh trừng tia lạnh lẽo, tay nắm chặt đến mức trắng bệch, móng tay ghim sâu vào thịt, huyết thịt mơ hồ.

Căm hận bản thân ngu ngốc bị hắn trêu chọc!