“Tiểu Phàm, cậu giúp tớ đi mà” Nhạc Du không ngừng lẽo đẽo bên cạnh cô năn nỉ ỉ ôi.
Đầu cô sắp nổ tung rồi.
”Du Du, tớ nói rồi, tớ không có khả năng”
Nhạc Du dập chân đùng đùng, môi hồng bĩu ra, nước mắt lưng tròng:
”Cậu thật đáng ghét, cậu không xem tớ là bạn thân phải không?”
Cô chính là sợ nhất nước mắt của Nhạc Du, lắc đầu chán nản, bất đắc dĩ đồng ý:
”Được rồi, xem như tớ chịu thua cậu”
Lập tức khuôn mặt thanh tú của Nhạc Du sáng bừng lên rạng rỡ, khác hẳn
khuôn mặt hoa hoa lệ lệ vừa rồi, chạy đến ôm cô chặt đến nỗi cô không
thở được.
”Tiểu Phàm, tớ biết cậu không nỡ từ chối tớ mà”
Cô có chút buồn cười trước thái độ của Nhạc Du. Nhẹ nhàng gập cuốn tiểu
thuyết đang đọc dang dở, cùng Nhạc Du đi đến phòng tập bóng.
Phòng tập bóng...
”A, Tích Phàm, Nhạc Du, các cậu đến rồi” vừa thấy cô cùng Nhạc Du, Dao Dao liền gọi lớn.
”Thế nào, đến giờ chưa?”
”Đến rồi các cậu mau vào sân đi, lần này chúng ta phải đánh một trận hay
thắng đội 11A1 chảnh chọe kia” Dao Dao hừng hừng nhiệt huyết, kiên quyết nói.
Cô thở dài, muốn thắng không khó, đáng tiếc họ đã chọn nhầm người rồi, cô chính là tệ nhất các môn thể thao, trái ngược hoàn toàn
với bạn tốt Nhạc Du.
”Tiểu Phàm, cậu còn thẩn thờ gì đó, trận đấu sắp bắt đầu rồi kìa” Nhạc Du tốt bụng nhắc nhở cô, lôi kéo cô ra khỏi
dòng suy nghĩ.
Vừa bắt đầu trận đấu, đội 11A1 đã chiếm thế thượng phong, cũng phải thôi, đội trưởng 11A1 chính là Hàn Tú, cầu thủ ưu tú
của trường. Tuy thế, đội cô cũng chẳng yếu kém gì, đánh trả bằng những
trái bóng mạnh mẽ, chính xác.
”Tiểu Phàm, cẩn thận!”
Đã muộn!
Cô chăm chú quan sát, thế nhưng lại không phát hiện quả bóng đang bay thẳng vào mặt mình?!
Tất nhiên hậu quả chính là cô lãnh trọn quả bóng. Cô bắt đầu thấy hoa mắt, choáng váng, ngã rạp ra sàn, mơ mơ màng màng.
”Tiểu Phàm, cậu có sao không?” Mọi người liền chạy đến giúp cô, càng hoảng loạn hơn khi nhìn thấy máu tươi chảy ra từ mũi cô.
”Không sao...” Vừa nói xong, đôi mắt của cô liền cụp xuống, nhắm nghiền
lại, mặc kệ mọi người có kêu đến khàn giọng cô củng không chút nhúc
nhích, không có dấu hiệu tỉnh lại.
________tôi là dãy phân cách xinh đẹp_________
”Khụ khụ”
Đột nhiên một thùng nước lạnh đổ ập vào người nàng, khó khăn lắm nàng mới
có thể mở mắt ra nhìn. Vừa nhận thức được nàng đã cảm thấy toàn thân đau rát không thôi. Khuôn mặt vì đau mà méo mó lợi hại.
”Hu hu,
nương nương, nô tỳ cầu xin người, người đừng đánh hoàng hậu nữa” một
tiểu cô nương vận thanh y, đầu búi hai búi xinh xắn quỳ rạp dưới đất ra
sức cầu xin mỹ nhân vận hoàng y rực rỡ.
Rốt cuộc đây là tình hình gì đây?
Nàng chẳng phải đang thi đấu bóng chuyền ở trường hay sao? Tại sao bây giờ
nàng lại ở đây? Còn nữa những người kia tại sao lại vận trang phục cổ
đại, xưng hô cũng như thế?!
”Ta cấm ngươi gọi nàng ta là hoàng hậu!” đại mỹ nhân hoàng y nổi giận rầm lên.
”Nô tỳ biết sai, cầu xin nương nương tha cho tiểu thư” tiểu cô nương tội nghiệp kia cúi đầu hoảng sợ, cả người run lẩy bẩy.
Ôn Noãn xoay qua nhìn nàng, ánh mắt nàng ta thật sự rất khủng khiếp, ngoan lệ vô cùng.
Nàng đột nhiên có cảm giác ớn lạnh, không rét mà run. Trời ạ, có ai nói cho
nàng biết rốt cuộc nàng đang vướn vào cái hoàn cảnh éo le nào không.
Ôn Noãn nhìn bộ dạng sợ hãi của nàng, khuôn mặt xinh đẹp phủ băng không chút biểu cảm.
”Tiện nhân, ta không bỏ qua cho ngươi dễ dàng như vậy đâu, hừ.” nàng ta vừa nói xong liền thu hồi thuộc hạ rời khỏi.
”Tiểu thư “ tiểu cô nương thanh tú không kìm được kích động chạy đến ôm chầm
lấy nàng, vô tình chạm vào những vết thương chi chít trên người khiến
nàng đau đến nhíu chặt mày, hô lên một tiếng nặng nề.
”A, Thanh nhi không cố ý, tiểu thư nô tỳ mang người về tẩm cung”
Thanh nhi cẩn thận cởi trói cho nàng, hết sức nhẹ nhàng đỡ nàng trở về lãnh cung.
Nàng đến tận bây giờ cũng chẳng biết rốt cuộc mình đang ở đâu? Đầu nàng hiện tại đặt đầy dấu chấm hỏi.
Đợi đến khi Thanh Nhi đỡ nàng ngồi xuống giường nàng mới mở miệng hỏi:
”Ngươi là ai?”
Thanh nhi sững sờ nhìn nàng, mặt trắng bệch:
”Tiểu thư người không nhận ra nô tỳ sao, nô tỳ chính là nha hoàn hồi môn của người, Thanh nhi”
”Thanh nhi, ngươi cho ta biết đây là đâu?”
Bây giờ sắc mặt Thanh nhi càng khó coi lợi hại, nàng ta đột nhiên bật dậy chạy đi la thất thanh:
”Thái y, mau truyền thái y”
Này này, ta vẫn bình tĩnh, không bị bệnh thần kinh!
Không lâu sau Thanh nhi trở lại, khuôn mặt đại biến khó coi.
Nàng ta đến ngồi cạnh bên nàng khóc nức nở.
Nàng buồn cười, nàng đau đến sắp chết mà không rơi một giọt lệ, vậy mà nàng ta lại khóc đến chết cha chết mẹ.
”Ngươi khóc gì chứ?”
”Nô tỳ không mời được thái y”
”Tại sao?”
”Người quên rồi sao, người là hoàng hậu thất sủng bị đày vào lãnh cung, người
người khinh thường, người người bắt nạt, làm gì có thái y nào chịu đến
đây để chữa bệnh cho người”
Nàng ngộ ra, nàng xuyên qua thời
không biến thành hoàng hậu bị thất sủng, dã man hơn chính là vừa tỉnh
dậy liền bị người ta đánh. Nàng thật khóc không ra nước mắt.
”Mau nín, nói cho ta biết rốt cuộc ta là ai?”
Thanh nhi quẹt nhẹ mặt lau hết nước mắt đang chảy dài trên má:
”Người tên là Nhan Tích Phàm, thứ nữ của Nhan tướng quân, vì phu nhân là thiếp thất nên trong phủ không ngày yên thân, người sinh ra cũng bị đối đãi
như thế. Người là tiểu thư nhà quan mà mà... mà chẳng biết cầm kì
thi họa, dốt đặc cán mai, dung mạo xấu xí ngay cả người làm trong phủ
cũng khinh thường...”
Nàng hiện tại không biết nên khóc hay nên cười.
”Tiếp tục”
Thanh nhi cắn cắn môi hồng:
”Trong yến tiệc sinh thần của tướng quân, người vừa gặp hoàng thượng liền đem
lòng yêu thương, nhất quyết muốn gã cho hoàng thượng. Vì nể tình tướng
quân có nhiều chiến công, hoàng thượng ân chuẩn cho người trở thành
hoàng hậu”
Thật ngu ngốc!
”Nhưng hắn không thèm đoái hoài đến ta, đày ta vào lãnh cung, mặc kệ ta bị phi tần của hắn bạt đãi thế nào?”
Thanh nhi mặt mày ủ rủ gật gật đầu.
Nàng gật đầu cảm thán, như vậy cũng tốt, sống an nhàn ở lãnh cung này, không cần quan tâm thế cục bên ngoài, chỉ là sẽ gặp chút rắc rối với các phi
tần điêu ngoa của vô lương hoàng đế kia.
”Được rồi, Thanh nhi ngươi ra ngoài đi ta muốn nghỉ ngơi một chút”
”Nhưng mà vết thương của người...”
”Ta sẽ tự bôi thuốc “
”Nô tỳ cáo lui”
Thanh nhi bước nhanh ra ngoài, không quên khép cửa giúp nàng.
Nhìn lại vết thương vẫn còn rỉ máu tươi trên người, nàng có chút tức giận,
đại mỹ nhân lúc nãy chắc chắc là một trong những ái phi của tên khốn
kiếp hoàng đế, đúng thật quá độc ác, có thể ra tay tàn nhẫn như thế đối
với một cô gái yếu đuối như nàng.
Nàng trút xiêm y đã thẫm máu
xuống. Những vết thương sâu hoắm rướm máu khiến nàng lạnh người. Lại nói đến vóc dáng, dáng người không tệ, làn da trắng noãn nà, mịn như vải
lụa thượng hạng, hai khỏa rất tròn, đầy đặn, cao ngất, eo thon bụng
phẳng, không chút mỡ thừa, đôi chân dài thẳng tắp cân đối. Chuẩn!
Vóc dáng đẹp như thế mà là sửu nữ sao? Nàng không tin.
Nàng bước tới gương đồng, tháo chiếc khăn che mặt. Tuy gương có hơi khó nhìn nhưng nàng vẫn thấy rất rõ dung mạo tuyệt mỹ của tiên nữ trong gương.
Đôi mắt phượng màu hổ phách ngập nước, cái mũi thanh tú cao ngất, đôi môi
hồng mọng nước, vừa nhìn liền muốn cắn một ngụm, đặc biệt hơn chính là
đóa hồng liên rực rỡ giữa trán, là thật không phải vẽ. Nàng hít một ngụm khí lạnh, thật xinh đẹp, ngũ quan như họa, đúng là một tuyệt sắc giai
nhân khuynh quốc khuynh thành.
Nàng có chút thắc mắc, tuyệt mỹ
như thế tại sao Nhan Tích Phàm kia lại che đi, đáng lí nàng ta phải dùng nhan sắc để mê hoặc hoàng thượng? Thật khó hiểu!
Dù nàng có suy nghĩ đến cỡ nào cũng không tìm ra được nguyên do, mặc kệ, chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến nàng.
Nàng cẩn thận bôi thuốc, cắn răng chịu đựng cảm giác đau đớn rách người.
Xong xuôi nàng liền vận y phục màu trắng tao nhã, không suy nghĩ nhiều lên
giường ngủ dưỡng sức, nàng phải có đủ sức khỏe để chống chọi với lũ đàn
bà độc ác kia. Hai~