Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính?

Chương 159: 159: Một Cành Một Hoa Một Đời Cùng Tàn Hết





Phía Nam Hà Dương, Phủ Vương Gia.

Vào ban đêm hôm sau Huyền Uyên Thành mới tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy là Mặc Ôn Khanh, chàng hơi ngờ vực rồi bỗng từ giường bật dậy hỏi: "Phương Phương đâu?"Mặc Ôn Khanh lưỡng lự, một hồi trả lời: "Thừa tướng đến đây, ông ấy mang cả hai tỉ muội đi về rồi.

"Chàng nhướng mày khó tin, nhưng lại như nghĩ đến gì liền vội vàng hỏi tiếp; "Có phải Phương Phương đã tự đâm mình rồi lấy máu đầu tim không?" Lời nói vừa xong, Mặc Ôn Khanh chậm chạp gật đầu thay lời xác nhận.

Y không quên bổ sung thêm: "Khả năng sống sót của Tân Phương Phương rất thấp, sinh mạng như ngọn đèn trèo trước gió, bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi.

" Câu chữ cuối khiến Huyền Uyên Thành chết lặng, chàng đỏ mắt, vô thức giơ tay sờ lên ngực bản thân, trên đó không có một vết thương nào tồn tại, tựa hồ tất cả những màn mưa máu tanh tươi, đau đớn từng trải kia đều là giấc mộng, tuy nhiên sự thực đâu giống vậy.

Chàng không chết, ngược lại để thê tử mình chịu khổ, không được, giờ chẳng phải lúc tự trách hay hối hận, đáng lẽ chàng nên ở cạnh nàng mới đúng.

Một khi nàng từ bỏ bình an, thì chàng sẽ cùng sống cùng chết như nàng mong muốn, cũng không cần vớt vát điều gì nữa cả, vì càng hi sinh càng đau lòng thay đối phương.

Khi mà mọi lo toan suy tính cho nàng chỉ vô ích, đó là một nỗi giày vò lẫn nhau chứ không hề tốt đẹp như chàng nhận định.

Huyền Uyên Thành nghĩ đến đây, hạ quyết tâm đứng lên để đi tìm Tân Phương Phương, có điều Mặc Ôn Khanh bên cạnh thấy thế thì hiểu chàng định làm gì, y bất đắc dĩ cất tiếng ngăn cản: "Huynh tốt nhất đừng đi tìm người, thừa tường sẽ không cho huynh gặp Tân Phương Phương, bởi ông ấy biết chuyện hương phi hạ độc rồi, trước khi ông ấy đi đã nói cả đời này không tha thứ, e rằng huynh và Tân Phương Phương không thể nào nữa.

"Mặc Ôn Khanh còn nhớ rất rõ lúc y và Tân Cầm Nhi rời đi, nửa đường va phải Thừa tướng, mặt ông ấy đằng đằng sát khí, bắt bọn họ dẫn đường đi gặp Huyền Uyên Thành, qua vài lần dò hỏi, y biết Thừa tướng phát hiện ra mọi chuyện.

Sau y thật sự kêu thuộc hạ của Huyền Uyên Thành dẫn ông ấy đến chỗ kia, nhưng chưa đến hang động mà ngỡ ngàng nhìn thấy cảnh tượng thi thể ngổn ngang dọc đường, máu tươi nhuộm đỏ từng vũng nước mưa, cuối cùng đập vào mắt là Huyền Uyên Thành nằm hôn mê, Tân Phương Phương thân đầy máu ngã dưới đất bất tỉnh, Cung Tường, Cung Y bị thương nặng nề.

Đi thêm tới hang động lại là khung cảnh Tiêu Huỳnh hơi thở thoi thóp giữa đống xác chết.

Mãi sau cứu hết những người còn sống, thì chân tướng mới lộ rõ, Huyền Uyên Thành bị thuộc hạ cũ phản bội, người kia đem mọi bí mật về Nhân tộc, Thánh nữ Hương phi, hiến tế Thần linh, nói ra với kẻ thù Huyền Uyên Thành, nên kế hoạch tiêu diệt mỗi Thần linh trở thành cuộc chiến thảm thương.


Chưa kể là kẻ thù lần này là tên thế tử của Quân quốc sớm vong từ lâu, thế tử ấy trùng hợp là hộ vệ luôn bên cạnh Thừa tướng, một trận âm mưu tính kế trả thù, khiến Huyền Uyên Thành rơi vào thế khó.

Cái Mặc Ôn Khanh không ngờ nhất là nghe Cung Y kể việc Tân Phương Phương sẵn sàng hi sinh mạng, cứu Huyền Uyên Thành khỏi việc bị thứ tự xưng Thần linh kia đoạt thân diệt hồn.

Đáng tiếc đây cũng là chuyện khiến cho người làm cha thương con như Thừa tướng oán hận Huyền Uyên Thành, ông ấy đã hận Hương phi lừa gạt, càng hận Huyền Uyên Thành không bảo vệ tốt nữ nhi của mình.

Mặc Ôn Khanh thở dài trong lòng, đi đến gần khuyên nhủ Huyền Uyên Thành: "Sự việc khó mà vãn hồi, Uyên Thành, huynh đừng tự trách quá nhiều, hãy vững tâm bước qua hỗn độn lần này.

"Huyền Uyên Thành lặng im không đáp, nhưng tại khóe mắt sớm ngưng tụ dòng lệ xót xa!.

Bốn năm sau.

Tân phủ, hậu viện.

Mọi người ngồi bàn ăn, tất cả đưa mắt chăm chú nhìn nữ tử đang cắm cụi ăn cơm, mỗi người mang một nét mặt khác nhau, chỉ là ánh mắt họ đều cùng mừng rỡ và quan tâm, trong số đó Thừa tướng để ý nữ tử nhiều nhất.

Bởi vì nữ tử kia không ai khác ngoài Tân Phương Phương, nữ nhi số khổ của ông, từ sau bốn năm trước, khi biết rõ mọi chuyện bản thân bị người ta lừa gạt hết nhiều năm kia, ông đã đến phía Nam, Hà Dương mà đón nữ nhi mình về đây.

Nhưng lại chậm một bước, khi ông đến là lúc Phương Phương yếu ớt nằm dưới đất chờ chết, có trời mới biết ông hoảng loạn và căm hận Huyền Uyên Thành ra sao, hai mẫu tử mà ông từng giúp đỡ lại lần lượt làm khổ nữ nhi nhà ông.

Nếu như sự lừa gạt bao năm được đền bù bằng việc Phương Phương sống tốt khỏe mạnh, thì ông sẵn lòng lượng thứ, tuy nhiên sau tất cả gian dối là tiếp tục tổn thương sinh mạng con bé như vậy, ông không thể tha thứ.

Có điều khiến ông phải cảm tạ trời cao nhất là cứu được Phương Phương, tuy con bé hôn mê bất tỉnh suốt bốn năm qua, nhưng rốt cuộc vẫn bình an tỉnh lại.

Thừa tướng nghĩ đến đây liền bỏ qua bụng tâm sự, dùng ánh mắt hiền hòa, nhẹ nhàng gắp thức ăn cho Tân Phương Phương, không quên nhắc nhở nàng: "Ăn từ từ thôi, không ai tranh của con đâu.


" Giọng ông cất lên, các di nương đồng loạt phụ họa.

Nhị di nương: "Phải đó, nhị tiểu thư ăn chậm lại kẻo bỏng nữa.

"Tam di nương: "Đúng đúng, nhị tiểu thư thong thả dùng bữa, nếu còn muốn ăn hay thèm gì cứ nói ra, chúng ta sẽ nấu cho người ăn thêm.

"Tứ di nương; "Nhị tiểu thư, ăn chậm nhai kĩ, không nên nuốt nhanh, dễ mắc nghẹn.

"Tân Phương Phương nãy giờ cắm đầu cắm cổ ăn, nghe mọi người thay nhau nhắc mình, nàng mới ngẩng đầu quan sát, trông thấy ai cũng mang dáng vẻ vui mừng lẫn sự quan tâm quá nhiều, làm nàng hơi khó hiểu hỏi: "Tại sao mọi người nhìn con như kiểu lâu lắm rồi không thấy thế?""Không có gì, do nhị tỉ ăn nhanh hơn mọi khi đó thôi.

" Tân Cầm Nhi vừa nói hộ vừa dùng tươi cười che giấu sự toan tính bất thường.

Tân Phương Phương không phát giác điều gì, chỉ ồ một tiếng, động tác ân từ tốn trở lại.

Mọi người theo sau bắt đầu động đũa, tạo nên bầu không khí vui vẻ ấm cúng quen thuộc của Tân phủ!.

Hôm sau Tân Cầm Nhi ở trong thư phòng cùng Thừa tướng bàn luận, một hồi sau bước đi khỏi, không quên kéo Tân Phương Phương cùng xuất phủ.

Ngồi trên xe ngựa, cả đoạn đường hướng về Ôn Vương Phủ, lúc đến nơi, Tân Phương Phương nhíu mày nói: "Muội dẫn tỉ đến đây làm gì?"Tân Cầm Nhi thấp giọng trả lời: "Phụ thân bảo tỉ là nói hòa ly với Ôn vương, muội chỉ làm theo căn dặn thôi.

""À, ra vậy, chắc phụ thân không muốn tỉ dính líu tới nam nhân thô bạo ấy, được rồi, hôm nay tỉ đây dứt khoát kết thúc chuyện này.

" Tân Phương Phương gật gù hiểu thấu.

Ngày hôm qua phụ thân có nhắc về việc nàng đã thành thân cùng Ôn vương, chính nàng chưa rõ bản thân mới ngủ một giấc sao bỗng thành thê tử người ta, hỏi ra thì phụ thân giải đáp rằng do nàng bị Ôn vương tổn thương khiến mất trí nhớ.


Khi ấy vẫn ngờ vực chẳng tin, nhưng đến lúc nhìn thấy vết sẹo to chà bá trước ngực, nàng lập tức tin bản thân chót gả cho tên vũ phu chết tiệt! Thật trùng hợp, nàng đây muốn xem xem cái tên hại mình suýt chết có bộ dạng tròn vuông hay méo mó.

Tân Phương Phương suy nghĩ xong xuôi, dáng điệu hùng hổ bước vào Ôn Vương Phủ, dưới ánh mắt kinh ngạc của các gia nhân ở đó, nàng kéo một người hỏi: "Ôn vương có trong phủ không?""Thưa vương phi, vương gia đang chờ người ở đại sảnh.

" Người kia cung kính đáp trả, đồng thời dẫn nàng đi đường.

Lướt qua một đoạn đường, ít lâu sau Tân Phương Phương trông thấy một nam nhân đứng quay lưng lại, nàng thả chậm bước chân mà tiến lại gần, ánh mắt quan sát đối phương.

Dáng người cao gầy, tấm lưng dài vững vàng, trên thân mang bộ lam y thanh nhã, lúc nam nhân nhẹ nhàng xoay người, dung nhan gương mặt triệt để lộ rõ.

Một sống mũi cao thẳng tắp, cánh môi mỏng cong lên, kèm đôi mắt buồn chất chứa sự dịu dàng quen thuộc, quan trọng nhất là Tân Phương Phương chỉ liếc qua cũng thấy bên trong hai mắt ấy, con ngươi kia toàn bộ đều là phản chiếu hình hài của nàng.

Đây là vị Ôn vương tên Huyền Uyên Thành, có danh tiếng tốt nhất Kinh Thành, tính tình điềm tĩnh nhã nhặn, nhưng có thể thô bạo đối với thê tử mình? Thật uổng phí cái mã này.

Tân Phương Phương âm thầm tiếc rẻ, mặc dù nắm chắc bảy phần tìm đúng người, nàng vẫn mở miệng hỏi: "Người là Ôn vương sao?"Huyền Uyên Thành im ắng gật đầu thay câu nói, ánh mắt u sầu bao năm, rốt cuộc hiện hữu tia sáng hiếm hoi khi nhìn vào nàng.

Nàng bên này có được sự xác nhận, tức thì nói: "Ôn vương, chúng ta hòa ly đi!"Nghe hai từ hòa ly, Huyền Uyên Thành nâng chân tiến một bước về phía nàng, khẽ hỏi: "Tại sao muốn hòa ly?""Gia phụ của tiểu nữ đã phản đối hôn sự này, riêng chuyện quá khứ càng không tốt đẹp, vậy thì duy trì lương duyên này để làm gì?" Tân Phương Phương bắt chước chàng, cũng tiến lên, điệu bộ hoàn toàn không yếu thế.

Chàng nghe, sắc mặt không đổi nhìn thẳng nàng, chậm rãi nói: "Nàng không muốn tiếp tục với ta, vậy muốn cùng chúng nó tiếp tục chứ.

" Lời nói vừa dứt, ba tiếng sủa vang dội, thành công làm nàng giật mình nhảy cẫng.

Xong vô thức quay đầu ra sau, dáng hình ba con cẩu cao to lập tức đập vào mắt, nàng nhất thời đứng hình, Đại cẩu, Nhị cẩu, Tam cẩu đồng loạt nhe răng nở một nụ cười thân thiện, còn phát ra thanh âm gừ gừ đầy trìu mến.

Nhìn ba con cẩu đang lại gần mình, khóe mắt nàng giật giật, miệng cảnh cáo kêu: "Ui là trời, cẩu ngoan không nên manh động! Này này này, có nghe không hả.

" Tiếc rằng ba con cẩu chẳng chút nào kiêng dè mà cứ lấn tới.

Chúng không để Tân Phương Phương có cơ hội hành động mà nhảy lên đẩy người đổ về phía Huyền Uyên Thành.


Huyền Uyên Thành nâng tay chuẩn xác đỡ được, nhưng chàng lại tùy ý để cả hai người ngã xuống đất, sau cùng ở dưới đất ôm chặt lấy nàng, hé môi hỏi: "Bây giờ nàng muốn tiếp tục với ai?"Tân Phương Phương vẫn ngẩn ngơ vì loạt động tác của một người ba cẩu, ít lâu sau nàng chớp mắt phản ứng, ngẩng mặt nhìn chàng thật sâu xa, bên trong đầu dần xẹt qua những kí ức cũ kĩ bị đánh mất, cuối cùng nàng buột miệng thốt: "Uyên Thành! "Tiếng nữ tử nhè nhẹ giống gọi tên lại giống đáp trả câu hỏi, không rõ là chứa đựng biết bao tình cảm, cơ mà tựa như ngọn lửa đốt ngòi pháo nổ, vô tình kích phát cảm xúc hỗn độn ở lòng chàng.

Đã rất lâu, kể từ khi Mặc Ôn Khanh nói là Thừa tướng tìm đến, yêu cầu chữa trị cho thê tử chàng, rồi tiếp diễn cứu được mạng nàng, giải hết độc tính kia, phần sau đó nàng chìm trong hôn mê, chàng lại nghe thấy Thừa tướng muốn Mặc Ôn Khanh xóa vài kí ức trong đầu nàng.

Chàng chỉ có thể bất lực im lặng, bởi vì tất cả điều ấy do bản thân gây nên sai lầm, dù đã thử làm mọi cách bù đắp chăng nữa, Thừa tướng cũng không để chàng lại có cơ hội gần nàng.

Suốt bốn năm, ngày hay tin nàng tỉnh dậy, chàng nghĩ đến muôn vàn cảnh tượng hai ngươi gặp gỡ, hoặc về sau này không liên quan đến nhau, chỉ là tới hiện giờ, khi nhìn nàng đứng trước mặt, nghe nàng kêu tên quen thuộc, chàng biết đời mình vĩnh viễn cũng đừng hòng xa nàng.

Huyền Uyên Thành nghĩ đến đây chợt nở nụ cười, thả lòng vòng ôm đối với Tân Phương Phương, chàng chuyển tay vuốt nhẹ tóc nàng, cất giọng dịu dàng thầm thì: "Chúng ta tiếp tục lương duyên, phu  thê gắn kết, một cành một hoa, một đời cùng tàn.

"Tân Phương Phương khẽ chống tay ngồi dậy, mỉm cười đồng ý, không quên nhắc chuyện Thừa tướng: "Nhưng chúng ta vẫn nên thuyết phục phụ thân thiếp trước, khi nào ông ấy tha thứ thì mới tính tiếp.

"Chàng gật đầu đồng thuận, ánh mắt dán chặt lên người nàng.

(HẾT)(Truyện chữ tự sáng tác: Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính?Tác giả: Puii Pi Dy.

Năm phát hành: 2017,  năm hoàn thành: 2022.

Số chương hoàn thành 159, số ngoại truyện 5.

(Đã ra 3)Lời nói cuối: Truyện được viết từ lúc tác giả còn 15 tuổi, khi mà bản thân tác giả mới chập chững bước chân vào giới viết, thêm một điều nữa là tác giả không có học vấn cũng như sự trải đời như bao người khác, việc đặt bút mà viết lên con chữ là nhờ duyên thôi.

Tất cả những bộ truyện tác giả viết không hề mong muốn các độc giả học theo và hướng tới điều tiêu cực, nên độc giả vui lòng chỉ đọc nó với tâm thế giải trí.

Như các độc giả theo dõi tác giả lâu cũng biết rằng tác giả là một người khuyết tật, trình độ hiểu biết và suy nghĩ đều kém rất nhiều, nên tác giả rất hy vọng được chỉ bảo bằng những lời nhận xét khác nhau từ mọi người.

Cuối cùng chân thành cảm ơn các bạn đã đọc truyện và đồng hành cùng tác giả, bộ truyện Xuyên Qua, Ta Đang Cướp Tân Nương Của Nam Chính? - chính thức khép lại, hẹn gặp độc giả vào những bộ:Hồng Nhan Họa Thủy, Thiếp Không Muốn Rước Họa Vào Thân.

Thừa Tướng, Đến Lúc Phải Thành Hôn Rồi!).