Xuyên Qua Quyết Chí Làm Ma Nữ!

Chương 77: Mỹ nhân ngư




Mất một ngày một đêm thì "mỹ nhân ngư" mới tỉnh lại. Vết thương trên người dù đã được chữa lành nhưng vết thương tinh thần thì không thể. Bằng chứng là khi nó nhìn thấy Nguyệt Tương Dao và Mặc Thần Dực thì vô cùng thù hận, nếu không phải có Tiểu Châu ở bên trấn áp, có lẽ "mỹ nhân ngư" đã xong lên tấn công hai người.

Mà chuyện này thì Nguyệt Tương Dao không trách. Nhìn những vết thương chi chít trên người "mỹ nhân ngư", tức giận trong con ngươi màu nâu càng nồng đậm. Da của Nhân ngư tộc vô cùng mỏng manh và nhạy cảm, chỉ một vết cắt nhỏ cũng đủ khiến nhân ngư hít khí lạnh. Huống chi trên thân của "mỹ nhân ngư" này có đến hàng trăm vết thương lớn nhỏ do roi tạo ra, thử hỏi nó đã phải chịu đau đớn như thế nào. Nếu không thống hận con người, Nguyệt Tương Dao mới cảm thấy lạ.

"Nó thật sự là "mỹ nhân ngư"?" Tiểu Yên nhìn con vật nửa thân cá hỏi, nếu chú ý sẽ nhìn thấy được khéo mắt Tiểu Yên hơi run run.

"Tất nhiên!" Tiểu Châu kiêu ngạo trả lời. "Trong vạn loài thủy tộc, Nhân ngư tộc được xếp hạng đầu về diện mạo và tiếng hát! Hơn nữa, tộc Nhân ngư có thói quen sống tận vùng biển sâu, thấy được nó là ngươi rất may mắn đấy!"

Đúng vậy. Nếu nói như Tiểu Châu cũng không sai. Tiểu Yên thân là Hỏa Phượng Hoàng, vương của trăm loài điểu, lại nói địa bàng là ở vùng núi cao thì làm gì có cơ hội nhìn thấy Nhân ngư tộc ở đáy biển sâu. Được quan sát gần như vầy, đúng là may mắn.

"Hạng đầu?" Vĩ Hồ co rút khóe miệng. Với nhan sắc của con nhân ngư này mà đòi làm "hoa hậu đại dương", thật không hiểu thẩm mĩ của thủy tộc như thế nào.

"Ta thề ta thà không may mắn chứ không muốn nhìn thấy nó tận mắt đâu!" Tiểu Yên đau lòng gào thét. Nếu trước kia, khi còn chưa biết dung mạo thật của con vật được gọi là "mỹ nhân ngư", nó sẽ tự hình dung đó là một nàng tiên cá với cái đuôi màu lam óng ánh, nửa thân trên là hình hài của một cô gái xinh đẹp quyến rũ. Còn bây giờ, vỡ mộng rồi... Nhìn thứ được gọi là "mỹ nhân ngư", Tiểu Yên chỉ muốn đem toàn bộ gương mặt của nó đập đi xây lại cho vừa lòng.

Xấu không nỡ nhìn!

"Khụ! Khụ!" Bỗng nhiên âm thanh ho yếu ớt phá vỡ bầu không khí gượng ép kia. Sinh vật nửa người dưới là cái đuôi cá to lớn, những cái vẩy màu lam am đạm màu sắc phản chiếu lại ánh sáng yếu ớt. Nửa người trên bao phủ một lớp da màu xanh rêu, không phải bóng nhẵn như trong tưởng tượng, mà là sần sùi, thấp thoáng còn có gai nhọn ẩn hiện dưới da. Hai cánh tay gầy ốm như bị suy dinh dưỡng nặng, cặp gai nhọn trong suốt phía sau hai khủy tay phản phất như muốn biến mất. Giữa những ngón tay là lớp màn da màu lam, móng tay nhọn hoắt có thể cắt đứt cả sắt. Gương mặt nhọn hóp lại, hai mắt cá to dài lòi ra bên ngoài, miệng rộng nổi bật là hàm răng nhọn hoắt như muốn xé xác con mồi ngay tức khắc. Đôi tai nhọn hoắt ẩn sau mái tóc bù xù như rong biển. Nhìn dung mạo bên ngoài, không ai có thể liên tưởng đây là loài sinh vật được mang cái tên mỹ miều, mỹ nhân ngư.

"Tỉnh rồi à?" Tiểu Châu quan tâm hỏi. Dù sao thì đây cũng là nô tộc của nó, Nhân ngư tộc trước giờ tận tụy với nó nhiều năm như vậy, một lần cứu giúp này còn chưa đủ trả công cho bọn họ đâu.

Hai mắt "mỹ ngân ngư" mơ màng, tới khi cảm nhận được áp bức từ trong huyết mạch mới hoảng hốt bái lạy. "Thanh Long Đại nhân... Nô bộc... Xin bái kiến!" Âm thanh yếu ớt nhưng rất thanh thúy, đúng là không hổ danh thủy tộc hát hay nhất đáy biển.

"Mỹ nhân ngư" từ hoảng hốt bình tâm lại rồi ngạc nhiên đến kinh hỉ. Không ngờ được gặp Thanh Long Đại nhân trong truyền thuyết, vận may của hắn không phải dạng vừa. Nhưng, tại sao Đại nhân lại trong hình dạng con rắn bé xíu này?

"Đừng nhúc nhích, vết thương ngươi chưa khỏi hẳn. Không cần nghĩ nhiều, đây là chuyện riêng của ta." Làm sao Tiểu Châu không nhìn ra được tâm tư của sinh vật trước mắt này, nếu không nhìn thấu thì thật uổng phí mấy ngàn năm làm Thanh Long Vương rồi.

Bên cạnh Vĩ Hồ và Tiểu Yên bĩu môi. Từ ngoài nhìn vào, Tiểu Châu đây là tỏ thái độ uy nghi của bậc bề trên, âm thầm lên mặt với chúng nó đây mà. Hừ! Đừng quên án treo ngươi vẫn còn đó! Đợi nam nhân kia biết ngươi từng gây thương tích cho chủ nhân, thế nào hắn cũng lột ngươi một lớp da, đặt biệt là từ khi hắn ta hiểu được tiếng của chúng nó.

Nói đến Mặc Thần Dực, Vĩ Hồ và Tiểu Yên thật sự phục sát đất trình độ may mắn của hắn. Trúng độc không những không chết mà còn mèo mù vớ phải cá rán được khả năng thông hiểu thú ngữ. Trên đời này thì có mấy cái may mắn mới sánh bằng được chứ!

"Đợi sức khỏe phục hồi, ngươi trở về với đồng tộc đi. Sau này không cần canh gác nữa." Tiểu Châu nâng cao cái đầu nhỏ, con ngươi vàng kim uy nghiêm.

"Tại, tại sao?" Đối với tộc Nhân ngư mà nói, canh gác cho Thanh Long Đại nhân là một điều hết sức vinh dự. Bao thế hệ đều tranh giành vì nó. Bây giờ Tiểu Châu bảo không cần canh gác, tất nhiên "mỹ nhân ngư" này trong lòng sinh ra sợ hãi. Sợ Tiểu Châu bất mãn gì với nó nên mới từ chối tộc Nhân ngư, nếu là như vậy thì từ nay về sau nó khỏi mong được sống. Bởi vì do nó mà Nhân ngư tộc bị "thất sủng".

"Không phải tại ngươi. Là do ta sẽ đi theo ch...đi tìm đồng bạn của ta. Sẽ mất một khoảng thời gian dài, vì vậy các ngươi không cần phải phí sức." Vốn định nói đi theo chủ nhân nhưng Tiểu Châu sực nhớ lại trước khi rời khỏi Nguyệt Tương Dao từng nói không được để cho "mỹ nhân ngư" này biết nàng đã cứu hắn. Bớt đi một phiền phức vẫn là ưu tiên hàng đầu.

"Vậy... Nô bộc sẽ trở về báo cáo với trưởng lão!" Biết nguyên nhân không phải do mình nên "mỹ nhân ngư" cũng thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn có chút tiếc nuối. Dù sao để có được vị trí này, hắn đã phải tranh đấu rất nhiều bây giờ bảo bỏ thì khó nà không tiếc nuối.

"Ta sẽ tìm cơ hội đưa ngươi ra tới biển, trước hết cứ nghỉ ngơi trước đi. Còn đám người đã tra tấn ngươi, đảm bảo không một ai sống sót!" Tiểu Châu đạm bạc nói, sau đó viên ngọc đỏ trên đầu phát ra tia sáng nhẹ, cơ thể của "mỹ ngân ngư" được nâng lên rồi đưa tới bờ hồ.

Lúc "mỹ nhân ngư" xoay người, không ai nhìn thấy gương mặt dữ tợn của hắn. Khi nhắc đến đám người Lam gia, trong con ngươi to dài hiện lên tia ác liệt cùng thống hận. Nhân loại ti tiện dám tra tấn hắn, lần tới hắn trở lại sẽ là ngày các ngươi làm mồi cho đại dương!

Đừng thấy khi đối diện với Tiểu Châu thì Nhân ngư tộc hòa nhã dễ gần, thật chất, Nhân ngư tộc là một trong những thủy tộc hiếu chiến cũng như hung dữ nhất biển sau. Chẳng hạn như con Giao Long vì nuốt Linh Lung Hải Châu nên mới biến dị hung tàn, nhưng khi đứng trước tộc Nhân ngư, con quái vật đó cũng chỉ là con kiến trong mắt kẻ lớn mạnh hơn. Đủ thấy bản tính hung hăng của Nhân ngư tộc là như thế nào.

Bên cạnh, động dạng Vĩ Hồ và Tiểu Yên liếc Tiểu Châu làm bộ mặt khinh thường: "Đồ làm màu!"

___________Truyện được đăng tải bởi QuyVoHon__________

Lam gia bị diệt gây nên sóng gió không nhỏ ở Băng La Đảo, cộng thêm gần đây luôn xảy ra chuyện khắp nơi vì vậy lòng dân nơi này trở nên bất ổn. Có người nói là do đám người ngoại lai mang đến xui xẻo, hoặc là do đám người này có âm mưu thôn tính Băng La Đảo, thậm chí còn ám chỉ những tà giáo đang âm thầm gây loạn, vân vân và mây mây. Cũng do đó mà thái độ của dân chúng vô cùng gắt gỏng.

Ở sâu trong rừng, nơi một căn nhà trúc tọa lạc. Băng Ngọc Khiết ngẩn người khi nghe tin Lam gia bị diệt. Mặc dù biết sớm muộn gì cũng sẽ có lúc mặt đối mặt, nhưng nàng không ngờ điều này lại xảy ra. Từ sâu trong nội tâm, Băng Ngọc Khiết không hề muốn hai nhà Băng - Lam tranh đấu, nếu bắt buộc phải trọn một trong hai, khó tránh khỏi đau đớn. Nàng muốn tìm cách giải quyết chuyện này trong ổn thỏa rồi sau đó tìm một nơi nào đó ẩn cư cùng sư phụ, không ngờ cuối cùng Lam gia bị diệt, cho dù chuyện này không liên quan đến nàng nhưng tâm vẫn kịch liệt đau đớn cùng tự trách. Nếu như nàng tìm ra cách sớm hơn, thì có phải sẽ không có chuyện này xảy ra?

"Khiết Nhi."

"Sư phụ!" Đột nhiên bị gọi, Băng Ngọc Khiết giật mình.

Nam nhân áo bào trắng, mái tóc che đi dung mạo nhưng vẫn tháp thoáng nhìn thấy vết sẹo dữ tợn ở cằm. Trên người hắn toát ra hương thơm thảo dược dễ ngửi. Khí chất tựa như trích tiên ngắm vào lòng người. Nếu nhìn từ đằng sau, bất cứ ai cũng có thể bị khí chất này thu hút, đáng tiếc, một nam nhân như vậy thế nhưng toàn bộ diện mạo đã bị hủy.

"Mọi việc đều có cái nguyên do và hậu quả. Lam gia, cũng xứng bị diệt." Nam nhân không nói nhiều chỉ nhẹ nhàng bỏ lại một câu rồi xoay người đi. Không ai thấy lúc hắn xoay người, trong mắt nam nhân lóe tia thù hận.

Nam nhân rời đi bỏ lại Băng Ngọc Khiết còn ngơ ngác vì câu nói của hắn. Sư phụ nói Lam gia đáng chết, chẳng lẽ còn có chuyện gì nàng vẫn chưa biết sao? Không lẽ, sư phụ và Lam gia đã có thù oán gì? Không được! Nàng phải hỏi, nàng tin chắc trong chuyện này còn có uẩn khúc! Đúng rồi! Lão ngoan đồng! Lão ta biết rất nhiều chuyện của sư phụ, chi bằng đi hỏi lão xem sao.

Đến một ngày nào đó, khi bâng quơ nghĩ lại, Băng Ngọc Khiết lại thấy vô cùng hối hận. Phải chi lúc đó mình không bướng bỉnh đi tìm sự thật. Thì có lẽ, mọi chuyện đâu xảy ra như vậy!