Xuyên Qua Quyết Chí Làm Ma Nữ!

Chương 73: Ngoài ý muốn




Ám ngục âm u lạnh lẽo, ngọn lửa treo trên tường bập bùng lúc tối lúc sáng làm cho nơi này thêm rùng rợn tĩnh mịch. Nhưng sự yên lặng không kéo dài, âm thanh va chạm lạnh lẽo của khôi giáp thấp thoáng truyền tới phá tan sự yên lặng đến quỷ dị của ám ngục.

Brừm... Brừm...

Cửa đá theo động tác của nam nhân chậm rãi mở ra, lộ ra bên trong một con đường chạy thẳng xuống dưới lòng đất. Bên trong thỉnh thoảng lại vọng tới âm thanh quẫy đạp của nước và tiếng gào thét chói tai làm cho không gian càng thêm quỷ dị rùng rợn, nhưng là điều này lại làm cho nam nhân nhếch miệng cười lạnh.

"Ha ha. Gào lên đi! Mi gào khản cả họng cũng không ai tới cứu mi đâu! Ha ha!"

Nam nhân đứng trước ngục thất ngập nước cười cuồng vọng, ánh mắt hắn ta hung ác nhìn cái bóng đen không ngừng vùng vẫy trong nước.

Dường như cái bóng đen trong nước càng tức giận, càng ra sức vùng vẫy làm cho nước bắn lên tung tóe văng lên áo bào của người nam nhân khiến hắn ta tức giận, hung ác giật phắt cây roi trong tay thủ hạ điên cuồng quất về phía mặt nước. Nháy mắt máu nhiễm đỏ cả ô nước nhỏ xíu, tiếng gào thét càng thêm thê lương thống hận.

"Ha! Súc sinh vẫn hoài súc sinh mãi mãi không thể sánh với con người được!" Nam nhân sau khi xả giận liền ném cái roi còn nhỏ tí tách máu tươi cho thủ hạ, ung dung dùng khăn sạch lau tay mình thật kỹ giống như vật hắn vừa chạm vô cùng dơ bẩn. Mà thủ hạ phía sau lưng hắn cũng chỉ cung kính phục vụ hắn, lúc ánh mắt nhìn về phía ngục thất ngoài vô cảm ra thì cũng chỉ có lạnh nhạt không chút dao động, hiển nhiên cảnh này bọn họ nhìn thấy không phải lần một lần hai.

Chỉ thấy bóng đen trong nước lấy hết hơi tàn thét lên một tiếng chói tai rồi im bặt.

Đám người nhìn mặt nước loang lổ máu dần yên lặng, bên tai còn quanh quẩn âm thanh gào thét như tiếng quỷ tru đòi mạng thì bất tri bất giác rùng mình. Nam nhân âm thầm rùng mình, trong mắt lóe lên tia hoảng hốt. Nhiệm vụ của hắn là chỉ đi kiểm tra, chẳng qua nhìn thấy con quái vật này bây giờ chẳng khác nào một thanh đao cùn không còn sắc bén nên mới tra tấn nó một chút

Mà theo như suy nghĩ của hắn ta, thứ được coi là quái vật chắc chắn sẽ không yếu ớt đến nổi bị quất vài ba roi liền chết. Vì vậy liền tự cho là đúng ổn định tâm tình rồi phất tay rời đi.

Nhưng hắn ta không ngờ, dù là một thanh đao cùn thì bản chất của nó vẫn là đao, trước khi hóa thành phế vụn thì vẫn còn vung lên giết người được, mà nạn nhân chết dưới nó chính là toàn bộ Lam gia.

___________Truyện được đăng tải bởi QuyVoHon__________

Nguyệt Tinh Bảo trở thành Minh chủ là cái kết mà không ai ngờ tới. Thử hỏi ai có thể dự đoán được trước sự công kích của toàn bộ giang hồ, một đứa trẻ chưa tròn bảy tuổi lại có thể ngang nhiên ngồi trên cái ngôi vị đó, bộ không sợ những người đó ra tay ám sát ư?

Nếu Nguyệt Tinh Bảo nghe được lời này chắc chắn sẽ xì mũi khinh thường. Ám sát ư? Từ nhỏ tới lớn cậu đã không biết bị ám sát bao nhiêu lần, nhiều thêm đi nữa cũng chẳng có thay đổi gì. Đám người ám sát đến rồi đi, đi một đám lại tới một đám, cậu đã ngăn chặn bọn họ đâu nào, cao thủ ở Nguyệt Phủ đâu ít chẳng lẽ chỉ đứng làm cảnh thôi sao.

Dù vậy cũng không ít người thầm đoán, mang tâm tình xem kịch mỗi ngày dạo quanh trước khách điếm Nguyệt Tương Dao mấy lần. Nhưng đáng tiếc, người mà bọn họ mong chờ suốt mấy ngày cũng chưa từng xuất hiện, mà Nguyệt Phủ cũng không thấy bóng dáng đâu, cứ như bốc hơi khỏi Băng La Đảo vậy.

Bên ngoài dân chúng tò mò, bên trong mấy đại môn phái thì tức muốn hộc máu. Uổng công cho bọn còn tính toán để ai làm Minh chủ, kết quả lại rơi trên đầu một đứa trẻ bảy tuổi, bảo sao không tức. Càng đáng giận hơn ngay lúc này lại bị một đám người nhân dịp bỏ đá xuống giếng, đám đại môn phái còn giữ được bình tĩnh để không đi tìm Nguyệt Tinh Bảo gây chuyện đã là tốt rồi.

Còn đối với mấy người đứng cùng chiều với Nguyệt Phủ thì không sao cả. Đối với họ, ai làm Minh chủ cũng vậy thôi, nhưng là nhìn một đám người thúi mặt mũi thì ai trong lòng chẳng hả dạ? Vì vậy cũng có người thử đi tìm Nguyệt Phủ nhưng cũng vô dụng, một móng tin tức cũng không có.

"Về? Sớm như vậy làm gì?"

Ở đâu đó trên Băng La Đảo, Mặc Ngọc Hân nghiêng đầu khó hiểu nhìn Phong Ly một thân hồng bào nhăn nhúm, trong mắt không che giấu vẻ mờ mịt.

"Đương nhiên là Thiên Lăng Quốc có chuyện rồi! Ta đi lâu như thế, đám gian thần bây giờ chắc chắn đang cùng Hoàng huynh ta đấu đến hăng say. Nếu không về sẽ không có kịch xem!" Phong Ly tỏ vẻ nghiêm túc nói nhưng câu cuối cùng lại làm cho người ta sặc cả nước, mà cũng chỉ có hai loại người tránh được loại sặc sụa này. Một là cùng chung chí hướng với hắn, hai chính là ngốc ngốc nói cái gì liền tin cái đó. Hiển nhiên, Mặc Ngọc Hân thuộc dạng thứ hai.

Phía xa, xám y lão giả vừa mới hóp một ngụm trà nghe được câu này của Phong Ly liền họ sặc sụa, trà mà lão quý như trân bảo cũng phun ra hết. Hai mắt trợn trừng, lão giả phun một cái. Còn tưởng hắn là lo cho Hoàng huynh đấu không lại, hóa ra là cái dạng ngồi cắn hạt dưa xem kịch! Hại lão lúc nãy còn nghĩ đồ đệ mình có phải chạm trúng dây thần kinh nào không mà lại vì cái đấu đá tranh quyền đoạt lợi mà đau đầu. Haiz, có đôi lúc đừng nên suy nghĩ quá nhiều, cũng đừng trông chờ vào hai cái đồ đệ dở hơi của lão làm gì. Thật hối hận khi nhận hai người này làm đệ tử mà!

"Hai các ngươi còn ngồi chồm hổm chọc tổ kiến đến khi nào nữa hả?!! Đợi đến khi mặt trời nướng cháy mông mới chịu vác xác chạy theo à?!!" Tức giận phí mất một ngụm trà quý, xám y lão giả rống lên với một đỏ một vàng đang chụm đầu vào nhau nói chuyện to nhỏ ở góc đường.

Hai người "oh" một tiếng rồi chạy theo. Sư phụ này của bọn họ rất kì quái. Muốn giận liền giận, muốn cười liền cười. Thật khó đoán!

Buồn cười ở đây là hai kẻ vốn kì quái lại đi nói một người vốn bình thường bị hai người chọc tức đến trở thành kì quái. Quả nhiên chỉ có kì quái đi chung với kì quái.

Vốn mối quan hệ này ngay từ đầu đã kì quái. Kì quái ngay từ lúc gặp nhau rồi. Ngươi đã gặp qua một lão già có bộ dáng thần côn* thần thần bí bí bắt ngươi bái sư chưa? Chứ Phong Ly và Mặc Ngọc Hân thì có rồi đấy.

* Đại loại là những người chuyên dùng bói toán để lừa gạt.

Hôm đó hai người vô tình đi vào một con phố, một lão già nhảy ra tự xưng cái gì mà thần thông quản đại. Sau đó là một hồi nước miếng tứ tung, kết quả hai người trở thành đồ đệ của người ta mà không hay biết. Nghĩ lại Phong Ly với Mặc Ngọc Hân liên cảm thấy ủy khuất hết sức. Người ta cầu hai người làm đồ đệ nhiều không kể xiết, vậy mà hai người lại bị ép trở thành đồ đệ của một lão già thần côn lừa gạt! Nói ra còn không sợ mất hết mặt mũi hay sao?

"Sư phụ, chúng ta đi đâu vậy?" Từ sáng tinh mơ, khi cái con gà còn chưa kịp gáy đã bị gọi dậy, phải nói Mặc Ngọc Hân còn chưa trải qua cái đãi ngộ này đâu.

"Ha hả! Chúng ta đi tìm một người. Sẵn tiện ta mang hai đứa đi gặp vài vị bằng hữu của ta!" Xám y lão giả thu lửa giận vuốt vuốt chùm râu chỉ có mấy cọng.

"Sẽ không phải đám hồ bằng cẩu hữu của sư phụ chứ?" Không phải Phong Ly vô lễ, mà thật sự, bằng hữu của sư phụ mình đúng là một đám hồ hồ cẩu cẩu loạn thất bát tao.

"Hừ! Băng hữu của ta chưa tới mức ngang hàng với đám thú vật đó!" Xám y lão giả tức giận phất tay.

Mặc Ngọc Hân và Phong Ly nhìn xám y lão giả, khóe môi co rút. Thật không rõ ngày hôm qua là ai cặp cổ quàng vai với một đám thú vật uống rượu đến say mướt thế kia? Vậy mà hôm nay lại phũ phàng phủi bỏ quan hệ như thế. Nếu để cho đám hồ bằng cẩu hữu nghe được, chắc chắn sẽ lột người mất một lớp da đó!

Ánh sáng xuyên qua lớp lá dày đặc, chiếu lên nền đất những bông hoa li ti xinh đẹp. Con gạch nhỏ uốn khúc chảy róc rách nước, một cái cầu trúc nhỏ bắt qua. Ngôi nhà ba gian lấp ló đằng sau rừng trúc xanh um. Xung quanh là những đóa hoa thất sắc diễm lệ. Khung cảnh này sẽ rất tuyệt nếu không phải cứ có người thích phá hoại cảnh quan môi trường.

"Lão đầu! Ta đến rồi này! Ngươi mà không ra ta sẽ vặt trụi cái vườn thuốc của ngươi a!"

Xám y lão giả hung hăng kêu gào, đầu ngẩng cao nâng chân bước vào mặc kệ dưới chân là cái gì. Đến lúc hắn ý thức được thì đã vấp té chổng vó, cả gương mặt ôm hôn đất mẹ nồng nhiệt.

Đi phía sau, Phong Ly và Mặc Ngọc Hân như muốn tìm cái hố mà chui vào. Mất mặt! Quá mất mặt! Bọn họ tuyệt đối không nhận người té giơ bốn cẳng lên trời kia là sư phụ mình đâu!!!

"Đáng đời!" Một giọng nói trong trẻo vọng ra, âm thanh sột soạt cùng mùi thuốc nhàn nhạt truyền tới.

Phong Ly nhíu mày, giọng nói này... Trong lòng có dự cảm không hay, ánh mắt hơi liếc nhìn về người đứng bên cạnh mình, tâm tình không biết sao nặng trĩu.