Xuyên Qua Quyết Chí Làm Ma Nữ!

Chương 66: Huyễn? Là ai? (3)




Vừa mở mắt ra, đập vào mắt là gương mặt tuấn lãng đến thiên địa cũng phải ghen tỵ khiến cho người khác trầm mê. Nguyệt Tương Dao thầm oán, tại sao lại có nam nhân còn hoãn mỹ hơn nữ nhân như vậy, đúng là trời sinh hại nước hại dân mà.

"Nương tử buổi sáng hảo." Mặc Thần Dực cong môi mỉm cười, khóe mắt còn mang theo ý cười nồng đậm. Bàn tay cũng không chịu nằm yên, vô cùng không an phận đặt lên eo nàng.

Trong mắt lóe tia nguy hiểm, nam nhân này lại giở trò với nàng, không dạy dỗ lại ngứa da đây mà! Hừ nhẹ trong lòng, gương mặt bỗng nhiên nhăn lại, đưa bàn tay lên bịt mũi lại, giọng nói lộ rõ chán ghét. "Thật thúi! Mấy ngày rồi ngươi không tắm, mau lăn xuống cho ta!"

Thấy gương mặt nhỏ nhắn nhăn thành một đoàn giống như hắn thật sự bốc mùi thì Mặc Thần Dực nhíu mày, đúng là mấy ngày liên tục nằm một chỗ không được tắm rữa nên cả người cứ bứt rứt khó chịu. Không thể không nói bệnh thích phiến của hắn rất nặng, có thể nhịn được đến giờ đã là kỳ tích rồi.

"Đi đi! Lăn xuống mau! Phòng tắm bên kia, cút qua bên đó ngay! Cấm đụng vào ta!" Thấy hắn nhíu mày, Nguyệt Tương Dao hả hê trong lòng. Người này cứ thích bắt nạt cưỡng hôn nàng làm nàng không có cách nào trị hắn, hôm nay nhất quyết không tha cho hắn, nếu không làm hắn chịu thua nàng không lấy tên Nguyệt Tương Dao!

"Được, chờ ta!" Mặc Thần Dực nghe lời ngoan ngoãn đi vào căn phòng kỳ lạ mà nàng chỉ.

Vừa bước vào đã thấy hình ảnh phản chiếu của mình qua gương khiến hắn thoáng kinh ngạc. Chiếc gương này bóng loáng, hình ảnh trong gương cũng không mơ hồ như những loại gương đồng kia. Nếu không phải được nàng nói qua, không chừng Mặc Thần Dực có thể rút kiếm ra chém ngay cái ảnh phân thân không biết từ đâu chui ra. Mặc dù biết trong tay nàng có nhiều thứ kỳ lạ nhưng vẫn không tài nào giữ nỗi bình tĩnh khi mỗi ngày đối mặt với chúng, Mặc Thần Dực thở dài.

Lần trước nàng đã nói qua những thứ cơ bản như "vòi nước" nên lần này khi đối mặt với những thứ kỳ lạ này Mặc Thần Dực cũng không có lúng túng như lúc mới đầu nhưng vẫn bị vòi sen phun nước ngay vào mặt mà chẳng kịp né.

Nghe tiếng nước chảy róc rách trong phòng tắm, Nguyệt Tương Dao cười nham hiểm, vớ tay lấy một thứ mà mấy năm nay không có dịp sử dụng - chiếc điện thoại thông minh do chính tổ chức đặc chế riêng cho nàng. Chỉ tiếc, nơi này không có sóng phủ nên không thể sử dụng chức năng truyền thông tin, chỉ có thể dùng để chụp hình hay xem giờ.

Nếu mà người chế tạo ra chiếc điện thoại này nghe được tiếng lòng của nàng thì nhất định sẽ nghiến răng nghiến lợi đến mòn cả hàm răng cho xem, uổng công hắn phí bao nhiêu chất xám đổ dồn vào chiếc điện thoại này, hơn nữa chỉ có một cái duy nhất, người ta tranh còn không kịp lại bị nàng xem như chiếc máy ảnh rẻ tiền cùng với cái đồng hồ rách. Cả công trình chất xám của hắn cứ vậy mà đổ sông đổ biển khi rơi vào tay đại ác ma này.

Haiz, nói mới nhớ, bây giờ mở chiếc điện thoại này ra xem, gần mười năm không sử dụng tới các thứ tiên tiến, Nguyệt Tương Dao cũng muốn quên luôn mấy cái thao tác nâng cao hết rồi.

Mặc Thần Dực chỉ nghe những tiếng tách tách nhỏ, cứ cho rằng là tiếng của vòi nước nên không để tâm, đến sau khi hắn biết được âm mưu của nàng thì chỉ có thể đen mặt, cắn răng ngậm bồ hòn làm ngọt mà không thể phát tác một chút nào ra ben ngoài.

Ngón tay nhanh nhẹn nhấn vào "lưu", Nguyệt Tương Dao nhịn không được mà cười khúc khích. Lật lại tấm hình vừa mới chụp, hai mắt nàng tỏa sáng. Không thể không khen thân hình của Mặc Thần Dực rất tốt, thậm chí là so với những diễn viên điện ảnh còn hơn xa. Làn da mặc dù không phải màu lúa mạch khỏe mạnh như nàng mong đợi, nhưng lại không hề làm nàng thất vọng tý nào. Làn da trắng như ngọc kết hợp với cơ bụng săn chắc, cứ tưởng sự phối hợp như thế sẽ làm mất đi vẻ đẹp của nó, nhưng không hiểu sao rất có sức hút khiến cho người nhìn phải chảy nước miếng, ít nhất là đối với Nguyệt Tương Dao bây giờ. Tóc Mặc Thần Dực rất dài, một màu đen bóng, bởi vì ướt nên phủ xuống vừa đúng che đi cặp mông hoàn hảo, những giọt nước lăn tăn rơi trên cơ ngực phập phòng, chậm rãi trượt xuống dưới, vô cùng có sức quyến rũ. Đặc biết là góc nàng chụp vừa đúng nửa gương mặt của hắn, không nhiều cũng không ít, chụp ngay khoảnh khắc mỹ nam hưởng thụ càng làm tăng gia trị thẩm mỹ lên một tầng cao mới. Mắt hắn khép hờ mặc cho từng dòng nước chảy qua, môi cong lên nụ cười thoải mái không có tý lạnh lùng thường ngày, mũi cao thẳng, mà góc chụp này càng tôn rõ sóng mũi cao của hắn. Gương mặt hoãn mỹ, thân hình hoàn mỹ, thần sắc hoàn mỹ, góc chụp hoàn mỹ, độ phân giải sắc nét, mọi thứ đều tập hợp vào trong một bức ảnh như thế này. A! Cũng may Nguyệt Tương Dao nàng không phải là sắc nữ, nếu không sẽ phải đổ máu vì bức ảnh này mất. Nhưng mà, nàng tình nguyện đổ máu vì nó a!

Lúc này bên trong phòng tắm vang lên tiếng nói mang theo vẻ xấu hổ của người nào đó, cũng đồng thời đánh thức Nguyệt Tương Dao khỏi mộng mỹ nam tắm.

"Khụ! Y phục ta bị ướt hết rồi. Giúp ta lấy một bộ!" Tuy chỉ nói có một câu nhưng gương mặt của Mặc Thần Dực cũng đã tái chính đỏ lên. Thật xấu hổ! Hắn thề đây là lần duy nhất trong đời hắn cảm thấy xấu hổ như thế, còn là trước mặt nàng nữa. Bỗng dưng trong đầu chợt lóe tới nụ cười nham hiểm của nàng khi hắn quay lưng thì đen mặt. Nói không chừng đây là cái bẫy nàng bày cho hắn nhảy vào để chỉnh ác hắn đây mà! Biết rõ hắn có tính yêu thích sạch sẽ, lại dám trước mặt hắn chê bai, sau đó đẩy hắn vào nơi này, rồi giả vờ quên như không nhắc nhở hắn y phục. Nàng lừa gạt hắn từng bước, mà hắn cũng tự nguyện đi vào từng bước sắp xếp của nàng. Sau một hồi nghiến răng nghiến lợi, Mặc Thần Dực hoàn toàn chắc chắc mình đã rơi vào bẫy của người nào đó rồi.

Nàng đã dám gài bẫy thì phải dám nhận lấy hậu quả! Ánh mắt chớp lóe, người nào đó dẹp tan mọi sự xấu hổ, dùng khăn tắm quấn ngang hông rồi mở cửa bước ra trong ánh mắt kinh ngạc của Nguyệt Tương Dao.

"Cái..." Hai mắt Nguyệt Tương Dao trừng lớn hết cỡ, chiếc điện thoại trên tay cũng bị rơi xuống hồi nào không hay biết, cả cơ thể như bị hóa đá thật lâu cũng không tỉnh lại.

"Ngươi... Ngươi..." Miệng lắp bắp không nói ra được câu nào, đầu óc Nguyệt Tương Dao như muốn nổ tung, gò má hiện lên hai gặng mây hồng khả nghi, ngón tay run run chỉ Mặc Thần Dực mà không nói ra được lời nào. Nam nhân này, nam nhân này quá bạo! Hắn rõ ràng là người cổ đại tại sao lại phóng khoáng hơn cả người hiện đại vậy?!! Trong đầu có thiên ngôn vạn ngữ chạy ngang, Nguyệt Tương Dao bị một màn mỹ nam xích-lõa oanh tạc đến không còn manh giáp.

"Thế nào?" Nhướng đôi mày anh tuấn, Mặc Thần Dực khiêu khích hỏi lại. Nhìn nàng xấu hổ mà không nói được, trong lòng hắn được nguôi ngoai phần nào. Nàng có gan lớn dám trêu chọc hắn thì cũng phải chuẩn bị tinh thần để lãnh hậu quả chứ, đúng không?

"A!" Đột nhiên Nguyệt Tương Dao bừng tỉnh chợt gười này đang trêu chọc nàng?! Nàng còn chơi chưa đã mà hắn đã phản kích! Không được, Nguyệt Tương Dao nàng không dễ thủ bại như vậy đâu. Nháy mắt đã thay đổi sắc mặt, từ cứng ngắc chuyển sang bình tĩnh ứng phó. Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, nàng không tin so về độ dày da mặt thì nàng thua hắn!

"Không có gì, chỉ là có chút kinh ngạc thôi. Nhưng mà quả thật dáng rất đẹp, cơ bắp như thế này thì dù là mấy cô nãi nãi bảy mươi tuổi cũng nhào vào nữa a! Chậc chậc, Mặc Thần Dực, nếu sau này Ma Cung phá sản không còn một xu thì ngươi cũng có thể dùng sắc để kiếm tiền đó!"

Tuy không biết hai từ "phá sản" trong miệng nàng là thế nào nhưng khi nó nằm chung với cụm "không còn một xu" thì hắn đại khái đã hiểu được ý nghĩa của nó. Sắc mặt Mặc Thần Dực đen như đáy nồi, hai mắt lóe lên tia lửa. Nàng vậy mà dám kêu hắn đi bán sắc sao? Còn dám nói đến mấy cô mãi mãi bảy mươi cũng nhào vào? Nàng xem hắn là gì hả? Gan to lắm!

Ngay lúc Nguyệt Tương Dao còn đang luyên thuyên không ngừng nghỉ thì bị một bóng đen lớn đè lên, cả người bị đẩy xuống giường, hai tay ngay tức khắc bị nắm lại đặt lên trên đầu, môi lập tức bị chặn. Mặc Thần Dực tức giận gặm cắn môi nàng, đầu lưỡi lấy khí thế không kịp bưng tai chen vào miệng nhỏ quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương của nàng. Từng chút rút dần không khí trong miệng Nguyệt Tương Dao mặc nàng kháng cự, vị ngọt từ đầu lưỡi làm cho Mặc Thần Dực càng thêm điên cuồng khoáy đảo. Sau khi thành công công thành đoạt đất, Mặc Thần Dực lúc này mới chịu lui binh về, thõa mãn liếm môi dưới, tà ác nhìn gương mặt đỏ như máu của Nguyệt Tương Dao.

"Còn dám kêu ta đi bán sắc không hả?" Giọng nói Mặc Thần Dực khàn khàn nhưng đầy tính uy hiếp khiến Nguyệt Tương Dao run lên.

"Không nói nữa! Cùng lắm là ngươi ở phía sau màng đếm tiền, để cho mấy ảnh vệ kiếm tiền là được!" Nguyệt Tương Dao nhắm mắt la lớn nhưng có đánh chết cũng không buông tha trêu chọc hắn. Giỏi thì hôn tiếp đi, nàng cũng không tin hắn dám làm chuyện lớn hơn. Hôn thì hôn, không phải mới lần đầu, nàng cóc thèm sợ!

Nghiến răng trừng mắt, rốt cuộc nàng vẫn cứng đầu gắng cho hắn cái mác ông chủ thanh lâu, khác nào nói hắn giống như mấy vị tú bà hoa hòe lòe loẹt? Nhưng hắn lại vô kế trừng phạt nàng, hắn sợ nếu như cứ tiếp tục hôn thì sẽ không thể kiềm chế bản thân ăn sạch nàng mất. Bất đắc dĩ trừng mắt nhìn nàng một cái như cảnh cáo lời nói lúc nãy.

Giống như thông qua vẻ mặt bất đắc dĩ của hắn mà Nguyệt Tương Dao có thể đọc được nội tâm của hắn, nàng lúc tỏ vẻ tội nghiệp như con thỏ nhỏ, trên mặt ghi một hàng chữ chói mắt "Ta còn nhỏ" làm cho Mặc Thần Dực chỉ có thể hận không thể ăn nàng nhưng lại buộc phải buông ra.

Thở dài, rốt cuộc hắn vẫn không đủ nhẫn tâm làm nàng tổn thương. Đối với bình thường, nữ tử mười lăm đã có thể gả cho người khác, nhưng bọn họ là người giang hồ, không nặng những lễ tiết thường tình, thường thì bọn họ đến hai mươi vẫn còn xem là trẻ tuổi. Mười lăm tuổi đối với một nữ tử giang hồ chỉ là mới bắt đầu, vẫn còn đang ở độ tuổi ngay thơ hoạt bát. Huống chi nàng vẫn còn chưa thật sự chấp nhận hắn thì làm sao có thể đồng ý chuyện đó được.

Nghĩ lại thì cũng buồn cười, vốn hắn tức giận vì nàng trêu chọc hắn, ai ngờ cuối cùng người chịu thỏa hiệp vẫn là hắn. Cuộc đời của hắn thật sự không thể thoát khỏi nàng sao? (Kiếp thê nô của ca bắt đầu từ đây ╮(╯3╰)╭)

"Được rồi, ta thua." Mặc Thần Dực rốt cuộc đã hiểu tại sao mình lại không thể cứng rắn được. Nữ tử này đã sớm như một hạt giống nảy mầm lớn lên trong trong lòng hắn, bây giờ hạt mầm đã lớn giống như đại thụ, có chặt đứt thân cây to lớn cũng không thể hoàn toàn tiêu diệt được nó bởi vì rễ cây đã chôn thật sâu vào lòng hắn rồi, có đào cũng không đào ra hết.

Người trước mắt thân hình thiếu nữ nhỏ nhắn, y phục hơi mất trật tự nhưng không có chút chật vật nào mà càng tăng thêm dáng vẻ tự nhiên thoải mái. Ba ngàn tóc đen bởi vì mới ngủ dậy mà rối loạn, cánh tay mảnh khảnh chống trước ngực. Da mặt trắng noãn khẽ ửng hồng, môi anh đào không son nhưng vẫn đỏ hơi sưng tấy tố cáo tội ác hắn chà đạp lúc nãy, cánh mũi nhỏ xinh xinh ửng hồng liên tục hít thở những hơi thật sâu. Đặt biệt là đôi mắt hoa đào tinh ngịch lúc nào cũng khiến hắn không tự chủ bị nó cuốn hút, con ngươi màu nâu tỏ ra vô hạn ủy khuất, vô tội chọc cho hắn một trận hỏa khí. Bộ dáng bị ức hiếp của tiểu bạch thỏ làm cho Mặc Thần Dực cảm thấy hai mắt nóng lên, cả người khô khốc khó chịu, muốn đè nàng ra ăn sạch sẽ không chừa một móng nào.

Con ngươi tối tâm lóe lên tia dục hỏa, Mặc Thần Dực thở dài buông Nguyệt Tương Dao ra rồi trở về căn phòng lúc nãy.

Lúc tiếng nước ào ào truyền tới, môi Nguyệt Tương Dao cong lên một vòng cung nhỏ. Có người luôn vì mình suy nghĩ thì còn gì hơn.

_____________Truyện được đăng tải bởi QuyVoHon________

Cánh cửa đóng mấy ngày cuối cùng cũng mở, bạch y thiếu nữ tinh thần thoải mái bước ra, đi sau là hắc y nam tử sắc mặt không tốt, ẩn nhẫn còn thấy tia chịu đựng trong mắt hắn.

Nguyệt Tương Dao còn chưa kịp quan sát xung quanh thì một bóng dáng màu vàng đã nhào vào lòng khiến cho nàng chao đảo phải lùi về sau. Bên tai vang lên âm thanh non nớt nũng nịu của Nguyệt Tinh Bảo khiến cho nàng mềm lòng.

"Tỷ tỷ! Tiểu Nhật thật nhớ tỷ!"

"Được, được! Tỷ xin lỗi Tiểu Nhật nha!" Không nhìn thì thôi, vừa nhìn một chút mà Nguyệt Tương Dao đã muốn phì cười. Nam nhân kế bên mặt đen như đáy nồi, khí tràng phát ra như muốn ép người quỳ xuống, sắc mặt khó coi cực điểm như muốn giết người. Thầm nghĩ, nếu nàng ôm Nguyệt Tinh Bảo thêm mấy phút nữa thì chắc chắn nam nhân này sẽ không nể mặt tình cảm mà ném Nguyệt Tinh Bảo đi thật xa.

"Đại ca, mặt của ca thật thúi!" Mặc Ngọc Hân tuy kích động nhưng vẫn còn kiềm chế được, nhỏ giọng nói bên tai Mặc Thần Dực nhưng vừa nói xong thì đón lấy ánh mắt giết người của hắn, sau lưng mồ hôi lạnh chảy cuồn cuộn. Mặc Ngọc Hân mếu máo, nàng thân là muội muội lại không có tý phân lượng nào trong lòng đại ca, nếu có thì cũng bằng một phần chân ái của hắn mà thôi. Đôi lúc Mặc Ngọc Hân thật ghen tỵ, tại sao đại ca yêu thương nàng không bằng một góc của Tương Dao chứ. Nhưng nghĩ tới đối phương là Tương Dao, lòng ghen tỵ của nàng nhanh chóng hóa thành hư vô.

Dỗ Nguyệt Tinh Bảo một hồi hắn mới chịu nguôi ngoai, Nguyệt Tương Dao cũng thở một hơi mệt mỏi. Lại liếc nam nhân mặt than kế bên, trong lòng lại nổi giận. Hắn nhăn mặt cái gì? Tiểu Nhật là đệ đệ nàng hắn cũng ghen tỵ, lòng chiếm hữu của hắn cũng vừa vừa thôi chứ!

Không hiểu sao tự dưng nàng giận, Mặc Thần Dực lúng túng muốn dỗ dành nhưng lại không nói ra được chữ nào, cuối cùng im lặng thu hồi khí thế, ngoan ngoãn đưng bên cạnh nàng. Lâu lâu lại cùng với Nguyệt Tinh Bảo mắt to trừng mắt nhỏ.

"Mấy hôm nay có xảy ra chuyện gì lớn không?" Mặc kệ hai người trừng nhau, Nguyệt Tương Dao ôm Nguyệt Tinh Bảo đi xuống dưới đại sảnh ngồi.

"Thật ra thì nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Băng Ngọc Khiết sáng hôm nay đã được tìm thấy trong tình trạng hôn mê, bên cạnh còn có một thanh đao nhỏ khắc chữ "huyễn". À, sáng nay có người từ cảng biển tới nói băng trên biển có dấu hiệu tan, mấy ngày nữa có thể cho thuyền rời neo được rồi. Một đám người cũng lục tục huyên náo đòi rời khỏi đảo, xem chừng trong nhà đã xảy ra không ích chuyện a!" Mặc Ngọc Hân suy nghĩ một chút rồi nói tình hình mấy hôm nay.

Băng tan?

Nhìn loại bên ngoài trời đầy nắng, Nguyệt Tương Dao không suy nghĩ nhiều. Có thể vấn đề của đảo đã được giải quyết rồi sau khi nàng thu phục Thanh Long Vương. Vậy Đại hội Võ lâm cũng không cần chờ lâu nữa. Sớm ngày thực hiện để kịp trở về đại lục để ăn Tết a.

Bên này Mặc Thần Dực không chú ý tới Nguyệt Tương Dao, bản thân đang suy nghĩ xoay quanh chữ "huyễn". "Huyễn sao?" Hắn thấp giọng nói thầm nhưng vẫn bị Nguyệt Tương Dao nghe thấy.

"Huyễn? Là ai?"

Lắc đầu không biết, hắn chỉ cảm thấy quen tai một chút.

"Có cần điều tra không?" Mặc Ngọc Hân dò hỏi.

"Không cần, những đại môn phái đã sớm cho người đi thăm dò rồi. Chúng ta cứ ngồi hưởng lợi là được." Nguyệt Tương Dao lắc đầu. Bây giờ nơi này tập trung phần lớn những thế lực trên lục địa, tuy không đưa hết người đến đây nhưng người thăm dò vẫn có. Nếu ai cũng đi điều tra dễ bị kẻ sau lưng thao túng tin tức, càng tìm sau càng dễ rơi vào bẫy của hắn. Quay lại vấn đề lúc nãy, Băng Ngọc Khiết đã tìm được trong tình trạng hôn mê?

"Mẫu thân cùng phụ thân đâu?"

"Hai người cùng với Ân di lén đi gặp Chiến thúc thúc rồi." Nguyệt Tinh Bảo bĩu môi nói.

"Cảm giác hôm nay hơi thiếu thứ gì đó, một thứ rất ồn ào?" Nguyệt Tương Dao nhìn xung quanh, xoa cằm nói. Mơ hồ nhớ ra một bóng dáng màu đỏ nhưng mãi không nhớ nỗi đó là thứ gì.

Yên lặng bao trùm, mọi người ai cũng cố gắng nhớ ra đang thiếu thứ gì.

"Là thiếu ta." Giọng nói uất nghẹn vang lên từ phía sau, Phong Ly gần như không muốn trả lời khi nhìn thấy bốn người suy tư. Hắn tự hỏi chẳng lẽ hắn mờ nhạt như vậy sao? Chỉ đi có một ngày mà đã bị lãng quên? Không nói hai người Nguyệt Tương Dao và Mặc Thần Dực, chỉ riêng Mặc Ngọc Hân thôi, hôm qua mới cướp nụ hôn đầu của hắn hôm nay đã quên mất tiêu. Trong lòng Phong Ly một cổ ủy khuất không nói nên lời.

Nhưng mà lời nói của Phong Ly giống như chìm sâu dưới đáy biển không một ai quan tâm không một ai để ý. Bốn người vẫn tập trung suy nghĩ thiếu thứ gì đó.

"Ừm, một thứ màu đỏ lòe loẹt?" Mặc Ngọc Hân không chắc chắn nói. Phong Ly phía sau nghe được chỉ thiếu chút nữa đập bàn đứng dậy. Hắn ở phía sau, là ở phía sau đó có được hay không hả? Còn nữa hắn không lòe loẹt, là diễm lệ. Diễm trong kiều diễm, lệ trong hoa lệ! Chẳng lẽ bình thường hắn mặc y phục rất chói mắt sao?

"Hình như thứ đó nói rất nhiều vậy?" Nguyệt Tinh Bảo cẩn thận nói.

"Con gà?" Ngay lập tức Nguyệt Tương Dao nói một câu khiến cho ba người còn lại kinh ngạc. Còn Phong Ly sau lưng đã tức muốn phun máu. Gà? Gà! Nàng dám nói hắn là gà! Nếu không phải lão gia hỏa Lưu Hải Ưu gác đao kề cổ cùng với lão Dược Y Vương gì gì đó uy hiếp hắn từ mọi phía thì hắn đã nhào lên dạy nàng một bài học cho ra trò rồi! Hai mắt Phong Ly trợn ngược trong lòng thầm mắng Nguyệt Tương Dao mấy trăm lần cũng không hả giận, gương mặt tà mỵ thoát chốc xanh rờn. Nhưng hắn cũng có chút khó hiểu, nói nhiều và màu đỏ thì có liên quan gì tới con gà?

Nguyệt Tương Dao cười hắc hắc, chắc có lẽ nghe Vĩ Hồ thường gọi Tiểu Yên là gà nên khi nghĩ tới màu đỏ lòe loẹt và nói nhiều, nàng sẽ tự nghĩ tới con gà.

Bên cạnh Mặc Thần Dực cũng thầm gật đầu. "Có chút giống." Hắn cũng thấy qua Tiểu Yên, đúng là màu đỏ lại nói nhiều.

Phong Ly đã khóc không ra nước mắt, bốn người này thật quá đáng! Nếu nói xấu thì nên lựa chỗ kín mà nói, nơi này đông người qua lại bộ bọn họ không sợ người khác nghe thấy sao? Lúc này ai cũng nhìn hắn mà bịt miệng nhịn cười, hiếm khi có dịp ma vương đày đọa bọn họ lâu nay mất mặt, không cười lúc này thì cười lúc nào, nhưng ngại thân phận ma vương cao quý nên ai cũng cố nén cười nhưng khổ nổi không ngăn được nước mắt, chứng tỏ bọn họ bị chọc cười không nhẹ, cười ra nước mắt cơ mà. Dù da mặt Phong Ly có dày như tường thành thì cũng phải xấu hổ trừng mắt, quyết định gây sự chú ý để bốn người còn chụm đầu nói xấu hắn biết hắn ở đây.

"Khụ khụ! Tiểu Nhật, tỷ tỷ đệ ra khỏi phòng rồi..."

"A! Đúng rồi! Đệ biết thiếu ai rồi! Là Phong Ly đại ca!" Không biết có phải do câu nói của Phong Ly làm thức tình hay không, Nguyệt Tinh Bảo nhãn tình sáng lên vui vẻ nói. Bị câu này của Nguyệt Tinh Bảo, kết hợp với câu nói gây chú ý của Phong Ly vừa hay tạo ra tình huống Nguyệt Tinh Bảo cố ý phớt lờ Phong Ly ra một bên vui mừng nói khiến cho ai nấy không thể nhịn được cười, cả khách điềm phút chốc tiếng cười rơm rả.

Phong Ly lần này chảy ra huyết lệ. Được rồi, hắn thừa nhận mình không có khả năng cùng bốn người này sánh vai. Cố tình phớt lờ hắn, cố tình xem hắn là một thứ đồ vật! Quá đáng hơn là so sánh hắn với con gà cục ta cục tác! Rốt cuộc hắn đắc tội với bọn họ điểm nào vậy hả?!! Có cần trả thù nặng vậy không? Lần này thì mặt mũi của hắn đều bị quét sạch cả rồi! Lão thiên gia! Chắc chắc kiếp trước ta lấy mất cái quần đùi của ông nên bây giờ ông phạt ta, đúng không? Nhưng ông phạt cũng quá nặng đi, cử một người thôi cũng đã đủ hành hắn chết đi sống lại rồi, đằng này lão thiên ông cử lận bốn âm binh này xuống cùng nhau hiệp lực hành hạ hắn, còn ngại hắn chưa đủ mệt sao? Nếu có cơ hội, kiếp này ta không chỉ lấy cái quần đùi không thôi, ta nhất định sẽ bắt cóc luôn bà vợ của ông cho xem, lão thiên chờ đó!

_______Truyện được đăng tải bởi QuyVoHon_________

_______Tiểu kịch trường: Vụ án trộm cái quần đùi (hồi 1) ______

Phiên tòa: Bị cáo có gì biện hộ?

Bị cáo (Phong Ly) *cắn răng*: Tôi vô tội!

Phiên tòa: Bị cáo có bằng chứng chứng minh mình vô tội không? Luật sư bên bị cáo có gì xin mời nói.

Luật sư (Sự phụ bất nhân còn đang là ẩn số) *ngoáy mũi*: Ta chỉ muốn hỏi chừng nào kết thúc ta cùng ông uống vài chén rượu, thế nào?

Phiên tòa tức giận đến vểnh râu liên tục gõ búa: Nơi này là công đường, Luật sư không được vô lễ!

(Người qua đường: Công đường? Lại rơi vào thời nào đây? Bao Thanh Thiên hả trời?!)

Phiên tòa: Bên nguyên cáo có chuyện gì nói.

Nguyên cáo (Thiên gia): Ta kiện hắn vì hắn dám trộm cái quần đùi yêu thích của ta!

Luật sư (Sự phụ bất nhân còn đang là ẩn số) *thuận tay đánh vào đầu Phong Ly một cái*: Hỗn đản! Lão tử dạy ngươi thế nào? Có trộm cũng phải trộm vàng trộm bạc, đá quý kim cương chất đầy ra đó không trộm, lại đi lén trộm cái quần đùi hồng chấm bi của hắn làm gì! Ngươi không biết lão tử đã rình lén hắn tắm bao lâu không hả? Lão tử còn đang lên kế hoạch trộm thì đã bị ngươi hất tay trên! Dẹp! Dẹp hết! Sau này không làm thầy trò gì hết! Uổng công cho lão tử còn tới đây giúp ngươi ra mặt, có đồ tốt lại không nhớ đến lão tử! Đi hết đi!

Bị cáo (Phong Ly):... Rõ ràng hắn tìm người đến giúp mình biện hộ, lại không ngờ người đến còn hơn hắn, tự thừa nhận chính mình rình lén một lão già tắm để tìm thời cơ trộm đi chiếc quần đùi màu hồng chấm bi! Mất mặt! Quá mất mặt!

Phiên tòa:...

Nguyên cáo (Thiên gia):...

Người qua đường:...

Kịch trường còn kéo dài, hãy chờ xem hồi 2 Phong Ly sẽ đối mặt như thế nào khi có các nhân chứng chứng minh hắn thật sự có tội! Dự tính chương 67 ra vào ngày 1/9.