Xuyên Qua Quyết Chí Làm Ma Nữ!

Chương 44: Phong Ly bị hành hạ




Lời Phong Ly còn chưa nói xong, ám khí nhanh như chớp cắt ngang tay áo lần nữa. Lần này thậm chí còn cắt đứt một mảnh vải lớn trên tay áo. Phong Ly tái mặt, tức giận muốn mắng người thì phải đón thêm mười mấy ám khí bay tới.

"Ni mã! Ngươi! Cái tên này! Có giỏi thì... Ngừng phóng xem! Bổn vương liền cắt ngươi!!! A!" Không thể diễn tả được dáng vẻ chật vật này của Phong Ly được nữa. Y phục khắp nơi bị cắt rách, lộ ra y phục bên trong, đầu tóc lộn xộn không chịu nổi, thân người liên tục tránh né ám khí làm thành một loạt động tác buồn cười. Nguyệt Tương Dao nhìn mà nhọn không được co rút khóe miệng. Nhớ năm đó Phong Ly cũng bị cái tên nam nhân này phóng đao đến không còn đường chạy a.

"Dừng! Mặc Thần Dực, ngươi không phải xem viện của ta thành bãi phóng đao chứ?" Thật không muốn nhìn Phong Ly thảm bại hơn, Nguyệt Tương Dao mở miệng giúp đỡ hắn. Nghe Nguyệt Tương Dao nói vậy, Mặc Thần Dực mới thu ám khí, sắt mặt như thường lệ, lạnh nhạt đi tới gốc cây.

Phong Ly nhìn Nguyệt Tương Dao, hai mắt long lanh như nhìn ân nhân cứu mạng, thu lại tư thế kỳ quặc, giọng nói uất ức xen lẫn cảm động.

"Ai nha nha~ Dao Nhi muội muội, nếu muội không nói ngừng hẳn là bổn vương sẽ trở thành con nhím mất! A ui~ Một nam nhân anh tuấn như bổn vương mà trở thành con nhím thì nữ tử trên thế gian này chắc sẽ trở thành ni cô mất! Dao Nhi muội muội à, muội nghĩ vậy có đúng không? Nào đến ôm bổn vương đi, bổn vương cho nàng xem... A!!!" Ngay khi Phong Ly còn ba hoa về bản thân thì bị một chiếc giày trắng đập thẳng mặt, lúc chiếc giày rơi xuống còn lưu lại trên mặt Phong Ly một dấu giày xinh đẹp.

Thu hồi chân, Nguyệt Tương Dao cố gắng đè gân xanh trên trán lại nếu không sẽ nhịn không được dùng chiếc dày còn lại ném chết cái tên nam nhân tự kỷ này. Gương mặt xinh đẹp chán nản, môi anh đào khẽ chép miệng, thái độ ghét bỏ kia làm cho người khác nhịn không được mà bật cười.

"Chậc, ta không nên ném nó đi bởi vì như vậy nó sẽ rất đáng thương!"

"..." Xoa xoa gương mặt tà mị của mình, Phong Ly khóc không ra nước mắt. Nữ nhân nhìn thấy hắn thì giống như nhìn thấy vàng, lao tới cướp giật. Còn nàng, chẳng những không thương tiếc ném giày vào mặt hắn mà còn có thái độ ghét bỏ, giống như là chiếc giày kia đập vào mặt hắn là uất cho nó. Ô ô, khi nào thì giá trị của Phong Ly hắn không bằng một chiếc giày?!!

Mặc Thần Dực nhặt chiếc giày trắng lên đem tới cho Nguyệt Tương Dao. Nhìn chiếc giày nhỏ nhẹ nhàng bao lấy bàn chân xinh đẹp, Mặc Thần Dực gật đầu hài lòng.

Không hề chú ý tới thái dộ kỳ lạ của Mặc Thần Dực, Nguyệt Tương Dao vui vẻ hưởng thụ sự chăm sóc hiếm hoi từ người khác. Nhẹ nhàng phóng xuống đất, Nguyệt Tương Dao mỉm cười dụ hoặc.

"Ly Nam Vương, hẳn vương gia đã chuẩn bị?" Nụ cười trên môi bao hàm ý trêu chọc còn có nồng đậm sự nguy hiểm chết người.

"Chuẩn bị? Chuẩn bị cái gì?" Phong Ly chớp hai mắt không hiểu. Bây giờ hắn còn có tâm trạng nào quan tâm đến nụ cười nguy hiểm của nàng, chỉ một lòng một dạ xem lại y phục của mình bây giờ như thế nào.

"Đương nhiên là hoàng kim a!" Nguyệt Tương Dao làm như kinh ngạc, hai mắt hồn nhiên chớp mắt. Trong lòng vui vẻ, một trăm vạn lượng hoàng kim kia đến giờ chỉ tới tay có hai vạn lượng ngân phiếu, còn chưa chiếm được bao nhiêu phần nữa là.

Sắc mặt Phong Ly khẽ cứng lại, lưng đổ mồ hôi lạnh, trong lòng căng thẳng. Còn nhớ năm đó chỉ ăn một xâu thịt nướng liền bị một món nợ to đùng đeo theo mông tới bây giờ không trả. Vốn nghĩ qua mười năm thì nàng hẳn phải quên nó, ai ngờ ba ngày trước nhận được mảnh giấy làm hắn tức đến hộc máu. Thì ra gấp rút mấy ngày chạy đến đây ngoài trả nợ thì không còn một chút nào quan hệ nào!

"Dao Nhi muội muội..."

"Cắt! Chúng ta chưa thân đến như vậy!" Nguyệt Tương Dao không quan tâm gương mặt méo mó của Phong Ly, lạnh lùng cắt ngang lời nói dang dở.

"Làm sao mà chưa thân! Chẳng lẽ muội không biết lão già Lệ Tùng có ý làm mai cho chúng ta hay sao? Nói không chừng trong tương lại, chúng ta có thể là phu... A!!!" Hai từ "phu thê" chưa nói hoàn chỉ, Phong Ly đã lãnh trọn một cú đá trời giáng khiến hắn bay xa hơn năm thước, gương mặt hoa hoa lệ lệ đập vào thân cây anh đào.

Mặc Thần Dực đen mặt thu chân, trong lòng âm thâm cắn răng. Hoa đào đi theo nàng đã nhiều, vậy mà đám lão gia hỏa kia còn dám làm bậy, mơ ước cướp nàng từ tay hắn! Mặc Thần Dực không hay biết bản thân đã tự đem Nguyệt Tương Dao trở thành nữ nhân của mình rồi.

Nguyệt Tương Dao kì dị nhìn Mặc Thần Dực, trong lòng tự dưng có khúc mắc. Người nam nhân này thật kỳ lạ, hành động của hắn vô ý hay cố ý đều vì bảo vệ nàng, đây là lý do vì sao? Nàng tự nhận trong mười một năm ở thế giới này, nàng và hắn gặp nhau chỉ có bốn lần, còn ít hơn số đầu ngón tay trên một bàn tay. Vậy mà thái độ của hắn, giống như là có tình cảm đăc biệt gì đó với nàng. Nguyệt Tương Dao chợt giật mình vì suy nghĩ của bản thân. Tình cảm sao? Cần suy nghĩ lại. Ánh mắt thâm thúy nhìn thân ảnh hắc bào cuồng ngạo đứng trong gió. Nam nhân này, lúc nào cũng thu hút ánh nhìn của nàng.

"Ngươi! Ngươi!" Phong Ly run run chỉ tay vào hai kẻ vô tâm vô phế bỏ mặt hắn, thậm chí còn đá vào mông thân yêu của hắn nữa chứ. Hai ngươi này, trời sinh ra là để khắc hắn phải không? Phong Ly hắn tự nhận trên đời này không ai vô tâm bằng mình nhưng đến khi gặp hai người này, hắn có cảm giác bản thân như một con sông nhỏ so với cả một đại dương mênh mông không bờ bến! Lão thiên gia, có phải kiếp trước bổn vương lấy mất quần của ông hay sao mà kiếp này đày hai người này xuống khắc ta! Aaaaaa!

"Ôi! Ly Nam Vương, mũi vương gia..." Nguyệt Tương Dao ngạc nhiên nhìn dòng nước đỏ chảy từ mũi Phong Ly xuống. Bờ môi méo xệch, kéo kéo tay áo của nam nhân bên cạnh. "Mặc Thần Dực, ngươi gây họa rồi. Ngươi chịu đi há, ta không có liên quan!"

Mặc Thần Dực liếc nàng nhưng trong tâm lại vui vẻ với hành động thân mật của nàng. "Nếu ta sợ thì đã không đá hắn!" Tử mâu tự tin kiêu ngạo không ai bì được làm cho Nguyệt Tương Dao phì cười còn Phong Ly thì đen mặt.

"Ngươi! Cái nam nhân này! Đừng ỷ là Thiếu chủ Ma Cung thì khinh thường bổn vương nha! Bổn vương nhất định có ngày đá bay ngươi!" Phong Ly ôm cái lỗ mũi chảy máu chạy đi còn không quên câu hăm dọa không có hiệu lực "Nhớ! Chờ đó cho bổn vương!" nhưng cũng nhờ mấy lời hăm dọa đó, Phong Ly lần nữa đập mặt vào thân cây.

Trông thấy thân ảnh Phong Ly mất hút sau vửa viện, Nguyệt Tương Dao quay lại trừng mắt với Mặc Thần Dực. "Tại ngươi đó, dọa hắn chạy mất thì ai trả tiền cho ta hả?" Nguyệt Tương Dao tức đến dậm chân.

"Hắn không trả thì ta trả cho nàng trăm vạn hoàng kim. Thế nào?" Mặc Thần Dực như có như không nhướng mi quan sát gương mặt xinh đẹp gần trong gan tất của nàng.

"Thật! Tốt lắm!" Nguyệt Tương Dao vui vẻ bước đi. Trong lòng âm thầm tính toán tìm cách đòi tiền từ tay Phong Ly mà Mặc Thần Dực không biết để bản thân được hưởng trọn cả hai.

Nhưng đời có câu tham thì thâm và Nguyệt Tương Dao cảm nhận được sâu sắc vấn đề này. Chuyện là ngày hôm sau Phong Ly ôm lỗ mũi đỏ dẫn đầu đoàn người đưa gương hoàng kim tới mà vừa lúc đó Mặc Thần Dực cũng lấy ra ấn ký của Thiếu chủ lệnh cho Cửu Ảnh đi lấy tiền từ tiền trang (ngân hàng) đến. Xui xẻo là hai người đụng mặt nhau rồi xảy ra loạn chiến, hai bên lao vào trận đánh, đánh cho hoàng kim văng khắp nơi. Mà người Nguyệt Phủ sẽ không ngu ngốc bỏ mặc hoàng kim bay trước mặt mình đâu. Vì thế đứng giữa cuộc chiến, trán Nguyệt Tương Dao hiện đầy gân xanh mà không phát tác được gì.

___________Truyện được đăng tải bởi QuyVoHon__________

Nguyệt Tương Dao tức giận ném cho mỗi người một ánh mắt lạnh, đùng đùng trở về phòng.

Mặc Thần Dực nhếch mày, cười lạnh rồi xoay người rời đi để lại Phong Ly với đống hổn độn và vàng rơi tứ lung tung.

Phong Ly ngước mặt nhìn trời, tâm lý tự sát cũng đã có. Đống hoàng kim rơi vào tay người Nguyệt Phủ thì đừng mơ lấy lại, chỉ có thể cắn răng thu gom lại từng đồng từ trong túi hắn. Nhưng... Hắn nào có chịu việc uất ức lớn như vậy chứ a!!! Tiền của hắn! Hoàng kim của hắn!

Từ xa một thân ảnh màu đen đi tới. Tiểu Hắc còn có Vĩ Hồ ngồi trên đầu cao ngạo đi tới. Phong Ly nheo mắt nhìn hai bóng dáng thân quen, trong lòng run lên. Sẽ không phải là nha đầu đó... đi?

Mắt hồ to tròn nhìn Phong Ly đến khi hắn cảm thấy lạnh sống lưng thì nó khẽ động. Bộ vuốt sắt bén ẩn ẩn dưới đệm thịt, Vĩ Hồ còn tỏ ra vẻ nguy hiểm bằng cách liếm móng vuốt một cách chậm rãi làm cho Phong Ly như rơi vào hầm băng.

Tiểu Hắc liếc con ngươi vàng kim qua, ánh sáng lạnh trong mắt không hề thua kém Nguyệt Tương Dao. Răng nanh không e dè lộ ra, âm thanh hầm hừ phát ra từ trong cổ họng khiến Phong Ly lùi về sau mấy bước.

Quả thật năm đó Nguyệt Tương Dao để lại bóng ma cho Phong Ly không hề nhẹ, suốt cả mười năm, Phong Ly không dám ôm hay đến gần một con mèo đen hay con chồn nào. Bóng ma khiến cho tâm lý Phong Ly luôn không thể giữ bình tĩnh được trước Vĩ Hồ và Tiểu Hắc. Nội tâm run rẩy kịch liệt, cho hắn đối mặt với hai con thú hung tàn (theo nghĩa bóng) này còn ác độc hơn chuyện hắn năm xưa bị khỏa thân treo trong rừng nữa!

Vĩ Hồ gật đầu một cái, thân hình như tia chớp chụp đến Phong Ly. Cũng đồng thời, Tiểu Hắc lao đến, móng vuốt sáng loáng chụp ngay.

Người Nguyệt Phủ chỉ thấy hai tia sáng đen trắng chớp nhoáng thì Phong Ly đã vô lực ngã xuống. Vĩ Hồ và Tiểu Hắc nở nụ cười đạt thành tựu, kéo lê Phong Ly đi ra một nơi hẻo lánh trong ánh mắt trợn to của đám người Nguyệt Phủ.

Sau ngày hôm ấy, chuyện Ly Nam Vương gia - Đệ nhất mỹ nam Lăng Thiên Quốc khỏa thân treo trong rừng truyền ra ngoài. Đám nữ tử đỏ mặt nhưng lại cố tình nghe tin hóng hớt hay các phụ tử lấy chuyện này ra răn dạy lũ trẻ, vv... Tất cả đều không liên quan đến nhân vật chính vì giờ đây vẫn còn bị treo tòn ten giữa khu rừng âm u.