Buổi tối sau khi đóng cửa quán, Lý Hà Hoa thắp hai ngọn đèn để trên bàn, đem giấy dầu đặt lên bàn sau đó đến phòng bếp lấy một khối than, dùng dao gọt thành hình đầu nhọn, bút chì phiên bản giản dị đã được ra lò.
Trương Thiết Sơn xong việc vẫn chưa đi, ôm Thư Lâm ngồi bên cạnh nhìn, lúc thấy nàng dùng dao gọt khối than, liền nghi hoặc hỏi: "Làm gì vậy? Đen hết tay rồi."
Lý Hà Hoa cười ha ha: "Ta làm để lát nữa kẻ đường lên giấy dầu, như vậy đường vẽ sẽ rất nhỏ, rất mảnh, cơ hồ nhìn không thấy." Trương Thiết Sơn nghe vậy liền hiểu rõ, yên lặng cười cười sau đó ôm Thư Lâm vào phòng, lúc trở ra trên tay còn cầm theo một miếng vải, đồng thời còn mang tới một chậu nước.
Trương Thiết Sơn dùng vải bao lại đầu kia của khối than, chỉ chừa lại đầu nhọn, như vậy thì sẽ không bị đen tay.
Trương Thiết Sơn vỗ vỗ đầu nàng, đem tay giống như than đen của nàng cầm lên nhúng vào nước sạch, giúp nàng tẩy rửa sạch sẽ, sau đó mới để nàng tiếp tục vẽ.
Lý Hà Hoa dứt khoát không khách khí với hắn, nói: "Trương Thiết Sơn, chàng giúp ta một chút, giúp ta quấy một chén bột nhão đi, để lát nữa dùng."
Trương Thiết Sơn ngoan ngoãn làm theo, đối với sự nhờ vả của nàng không cảm thấy phiền chút nào, ngược lại còn cao hứng.
Nàng nguyện ý mở miệng nhờ hắn có nghĩa là nàng đã thiệt tình bắt đầu ỷ lại vào hắn, càng thân mật với hắn hơn chút, hắn còn ước gì nàng thường xuyên làm như vậy nữa là.
Lý Hà Hoa dựa vào kích cỡ mình nghĩ, dùng bút than vẽ đường biên lên giấy, sau đó dùng dao rọc theo đường kẻ, chờ khi cắt xong thì lấy bột hồ Trương Thiết Sơn đã quấy dính lên các mép cần dính, chỉ chốc lát sau một túi giấy dầu đã làm xong.
Nữ nhân nhà hắn sao lại có nhiều chủ ý thông minh vậy chứ?
Lý Hà Hoa cười hì hì lấy mấy khối điểm tâm bỏ vào bên trong, sau đó ngón tay xuyên qua cái lỗ rỗng chừa lại bên trên, cầm lên giống như cầm giỏ vậy. "Thế nào? Không tồi chứ?" Lý Hà Hoa đung đưa túi giấy trong tay nói.
Trương Thiết Sơn gật đầu cổ vũ. Thư Lâm cũng gật đầu theo phụ thân nhóc, nương là nhất.
Một lớn một nhỏ nể tình như vậy, Lý Hà Hoa lấy điểm tâm trong túi giấy ra cho mỗi người một khối: "Khen thưởng cho các ngươi." Thư Lâm nhanh chóng nhận lấy vui vẻ rạo rực ăn, nhưng Trương Thiết Sơn thì dở khóc dở cười, nhưng mà dưới sự cổ vũ của Lý Hà Hoa vẫn nhận lấy, bắt chước nhi tử cùng nhau gặm.
Miệng nhỏ Thư Lâm bẹp một cái liền chạy tới trước mặt Lý Hà Hoa, lập tức ôm lấy chân nàng, thanh âm mềm mỏng gọi: "Nương _ " . Lý Hà Hoa hôn lên trán hắn một cái: "Thư Lâm à, bây giờ nương muốn nhờ con giúp một chuyện, có được không?"
Thư Lâm không chút do dự gật đầu lại gật đầu, đôi mắt sáng long lanh, đối với việc có thể giúp nương, tiểu hài tử này cực kỳ hung phấn.
Lý Hà Hoa chỉ vào túi giấy đã làm xong nói: "Thư Lâm à, bây giờ nương muốn nhờ con vẽ hình dạng điển tâm lên trên đây, bên dưới thì viết ba chữ "Mỹ Vị Cư", được không?"
Thư Lâm gật đầu, chân ngắn cộp cộp cộp chạy vào gian thư họa, chốc lát lại cộp cộp cộp chạy ra, trong tay cầm giấy bút mực của nhóc.
Lý Hà Hoa hoàn toàn yên tâm đối với bản tĩnh của Thư Lâm, đưa túi giấy cho nhóc tùy nhóc phát huy, nàng thì tiếp tục cắt giấy dầu định làm mấy cái kích cỡ khác nhau.
Chờ đến lúc Lý Hà Hoa làm xong một cái khác thì Thư Lâm cũng đã đại công cáo thành, đem thành phẩm nhóc họa được đưa cho Lý Hà Hoa xem.