Xuyên Qua Nông Phụ Làm Trù Nương

Chương 282




Sau khi Lý Hà Hoa phân phó Đại Hà mang trà và điểm tâm lên thì liền vào phòng bếp nấu ăn, lúc này người ở phòng bao bắt đầu trò chuyện.

Trong đó có một nam nhân trung niên bụng phệ nói với Nghiêm lão gia tử: "Nghiêm lão à, nha đầu vừa rồi chính là bà chủ tửu lâu mà ông nói nấu ăn rất ngon đó sao? Ta thấy tuổi nàng vẫn còn nhỏ mà, tay nghề có thật như ông nói không vậy?" Nghiêm lão gia tử vuốt râu nói: "Ta có bao giờ lừa ông chưa? Ông cứ chờ xem, nếu ăn không ngon thì bữa cơm này ta mời, không lấy của ông một xu."

Nam tử trung niên này là viên ngoại trên trấn, họ Hà, là một tài chủ nổi danh địa phương.

Vốn dĩ hôm nay Hà viên ngoại có việc muốn thương lượng với Nghiêm lão gia tử, Hà viên ngoại định mời ông đến Thiên Hạ Cư ăn cơm, nhưng Nghiêm lão gia tử lại nhớ tới mỹ vị ngày hôm qua, sâu tham ăn trong bụng lập tức trỗi dậy, hận không thể lập tức đến ăn một bàn nữa nên nói: "Lão Hà à, hôm nay chúng ta đừng đến Thiên Hạ Cư, ta dẫn ông đến tửu lâu mới khai trương, hương vị quả thật rất tuyệt, có thể so với Bách Vị Cư ở kinh thành đấy."


Hà viên ngoại là một tài chủ ở địa phương, yêu thích nhất là mỹ thực, các loại mỹ thực ở đại giang nam bắc đều đã ăn qua, cũng vì sở thích là ăn uống nên ông và Nghiêm lão gia tử mới trở thành bằng hữu.

Tất nhiên Hà viên ngoại đã từng ăn ở Bách Vị Cư kinh thành, theo ông thấy Bách Vị Cư chính là tửu lâu ăn ngon nhất thiên hạ.

Đầu bếp ở đó đều từng làm ngự trù, không nghĩ tới Nghiêm lão gia tử lại nói còn ăn ngon hơn so với Bách Vị Cư nên lập tức không tin, cho là Nghiêm lão gia tử chỉ mạnh miệng.

Nghiêm lão gia tử thấy ông không tin liền đánh cược với ông, nếu Hà viên ngoại cảm thấy không ngon vậy ông thanh toán, còn nếu ngon thì Hà viên ngoại trả, vậy nên hai người đã đến đây, đi cùng còn có hai bằng hữu khác của Hà viên ngoại.

Vốn Hà viên ngoại cũng không tin một tửu lâu nho nhỏ có thể qua được Bách Vị Cư ở kinh thành, khi nhìn thấy Lý Hà Hoa thì cảm giác không tin tưởng càng mạnh hơn.


Một phụ nhân còn trẻ như vậy tay nghề sao có thể giỏi được, đại sư phụ có tay nghề cao đều cần phải có nhiều năm kinh nghiệm, tuổi còn trẻ như vậy cũng không có bao năm kinh nghiệm.

Lúc này ông cảm thấy ông nhất định thắng. Nhưng lúc Lý Hà Hoa mang món ăn lên là lúc Hà viên ngoại bị vả mặt đôm đốp.

Món đầu tiên mang lên chính là cá chua Tây Hồ, món này hương vị cực thơm, ăn vào hương vị càng ngon, còn chưa mang đến phòng bao mà hương thơm đã truyền tới.

Người ở phòng bao đều hít hít mũi, mắt Nghiêm lão gia tử sáng rực lên nói: "Món ăn đến, hình như là cá."

Hà viên ngoại có chút kinh ngạc, cũng bị mùi thơm làm hoảng sợ, nhịn không được bắt đầu chờ mong, chờ đến khi cá được mang lên thì bị cách bày làm ấn tượng trước tiên, nhịn không được duỗi tay gắp một đũa cá trước, lúc thịt cá vừa vào miệng mắt lập tức trợn to, sau đó cong lên, bộ dạng hưởng thụ không cần nói cũng biết. Ngon, thật sự rất ngon!


Nghiêm lão gia tử thấy thế hừ lạnh một tiếng: "Thế nào? Ta không lừa ông chứ?"

Nói xong cũng gắp một đũa cá đưa vào miệng, ông phải nhanh lên nếu không sẽ bị lão già này ăn hết.

Hà viên ngoại dựng thẳng ngón cái lên, nhưng vẫn không nói chuyện mà chỉ lo gắp cá, chỉ là đã chịu thua rồi. Lúc đĩa cá còn chưa ăn hết một nửa, món tiếp theo đã đến, là món thịt Đông Pha, đây là một món trứ danh có lịch sử lâu đời không ai không biết, nhưng cách làm không đơn giản, muốn nấu ngon mà không ngấy lại càng khó.

Hà viên ngoại là một con Thao Thiết* danh xứng với thực, thịt Đông Pha ở các nơi ông đều đã ăn qua, nhưng lúc gắp một đũa thịt Đông Pha do Lý Hà Hoa nấu cho vào miệng thì không thể không thừa nhận đây là món thịt Đông Pha ngon nhất ông từng ăn, vào miệng là tan, béo mà không ngấy, thật khiến người ta bị nghiện.
*Thao Thiết là một thần thú có khả năng cắn nuốt rất kinh khủng, sống từ thời hồng hoang, có đôi mắt to, miệng rộng, dáng vẻ kỳ lạ, bản tính hung hãn, tham ăn. Một số ý kiến cho rằng Thao Thiết thân dê, mắt dưới nách, răng hổ vuốt người, có đầu to cùng miệng lớn. Thao Thiết có tuổi thọ đến 10 vạn năm. Sự tham ăn của Thao Thiết có khi được miêu tả rằng sau khi cắn nuốt tất cả vạn vật, Thao Thiết tự nuốt chính mình rồi hóa thành hư vô, vì thế nó đại diện cho sự tham lam vô độ.