Lý Hà Hoa nhanh chóng trả lời: "Nếu là phu thê nam gọi nữ là lão bà, nữ gọi lại nam là lão công."
Lão công? Lão bà?
"Lão bà?" Trương Thiết Sơn thử gọi một tiếng.
"Ơi" Lúc này đầu óc Lý Hà Hoa choáng váng, mắt không có tiêu cự, chỉ theo bản năng đáp lại, sau khi trả lời xong còn ha ha cười, quả thật rất ngốc.
Ý cười trong mắt Trương Thiết Sơn sắp tràn ra, chỉ cảm thấy nàng lúc này rất đáng yêu, hận không thể đem người ôm vào trong lòng xoa xoa.
Đúng lúc này vừa hay nước sôi, Trương Thiết Sơn sờ sờ đầu Lý Hà Hoa nói: "Cao Cao, nàng ngoan nha, nàng cùng Thư Lâm ngồi đây đừng nhúc nhích, ta đi chuẩn bị nước tắm cho mẫu tử nàng, xong rồi ta gọi nàng được không?" Trương Thiết Sơn sợ nàng choáng đầu đi không vững, làm hai mẫu tử té ngã thì không hay.
Lý Hà Hoa nghe lời gật đầu, thật sự ngoan ngoãn ôm Thư Lâm ngồi bất động. Chờ đến lúc Trương Thiết Sơn chuẩn bị xong nước, quay lại thì thấy hai mẫu tử ôm nhau thiếu chút nữa ngủ luôn.
Trương Thiết Sơn trấn an vỗ vỗ đầu tiểu hài tử: "Không sao không sao, phụ thân ôm con đi tắm rồi ngủ, hôm nay nương mệt, không được quấn lấy nương."
Thư Lâm nghe thấy liền không giãy giụa, ngoan ngoãn chuyển qua ôm cổ Trương Thiết Sơn, để hắn mang đi tắm.
Động tác của Trương Thiết Sơn rất nhanh, chưa đến một khắc đã tắm xong cho Thư Lâm, hơn nữa trời bây giờ đã không còn sớm, Thư Lâm được đặt lên giường liền ngủ.
Trong phòng bếp Lý Hà Hoa dựa vào bệ bếp ngủ mất, gương mặt ngủ đến đỏ bừng trông rất xinh đẹp.
Trương Thiết Sơn lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu mới vươn tay bế ngang nàng lên, ôm nàng hướng đến phòng tắm, chẳng qua lúc bế lên Lý Hà Hoa đã tỉnh, nhưng nàng không muốn xuống, duỗi tay ôm lấy cổ Trương Thiết Sơn thân mật cọ cọ lên bên mặt hắn, giống như đúc động tác của Thư Lâm.
Đột nhiên Trương Thiết Sơn cảm thấy uống say cũng không tồi, nói không chừng sau này còn có thể gia tăng tình thú của phu thê bọn họ, nhưng mà sau này có muốn uống thì cũng chỉ là hai người bọn họ uống chứ không thể để nàng uống rượu bên ngoài được.
Trương Thiết Sơn ôm Lý Hà Hoa đặt nàng ngồi lên băng ghế ở phòng tắm, sau đó ngồi xổm trước mặt nàng nói: "Cao Cao, nước tắm ta đã chuẩn bị xong cho nàng rồi, nàng có thể tự tắm không?"
Lý Hà Hoa mơ mơ hồ hồ nghe được chữ tắm, gật gật đầu, sau đó liền muốn thoát y, căn bản không nghĩ đến việc Trương Thiết Sơn còn ở đây, lập tức bắt đầu thoát y phục. Đầu tiên là đai lưng, sau đó là áo trên, sau nữa là váy. Trong lúc Trương Thiết Sơn còn chưa kịp phản ứng thì đã chỉ còn áo trong, nhưng áo trong quá mỏng không thể nào che được dáng người.
Hô hấp lập tức dồn dập.
Nhưng Lý Hà Hoa cái gì cũng không biết, đầu óc bị còn ảnh hưởng, thoát xong áo ngoài rồi phải đến áo trong, y phục rớt xuống đầu vai lộ ra yếm màu đỏ bên trong, nổi bật trên nền da trắng tuyết phá lệ mê hồn. Máu toàn thân Trương Thiết Sơn đều đồn về một chỗ, giờ khắc này rất muốn không màng gì cả mà nhào lên, nhưng lý trí nói với hắn là không thể, việc nên làm nhất của hắn bây giờ là lập tức rời đi, bằng không hậu quả không thể tưởng tượng được.
Trương Thiết Sơn nắm chặt tay, ở trong lòng hết lần này đến lần khác tự nói với mình không thể, cuối cùng khi Lý Hà Hoa cởi chỉ còn lại cái yếm mới có thể xoay người chật vật chạy ra ngoài, "rầm" một tiếng đóng cửa lại.