Nếu không phải bản thân còn việc bận thì nhất định mấy người bọn họ đã không rời mắt được.
Trương Lâm thị thì thật ra không có bận rộn như vậy, cho nên khi rảnh tay tầm mắt bà không tự chủ được mà dính lên người Lý Hà Hoa, chớp chớp mắt, trong mắt tràn đầy kinh ngạc còn kèm theo thán phục mà bản thân chưa nhận ra.
Khi món thứ nhất Lý Hà Hoa làm xong, một mùi thơm nồng đậm lập tức lan tỏa khắp phòng bếp, hướng đến mũi của mỗi người. Người ở đây đều nuốt nước miếnrg, cảm thấy thật đói, tầm mắt dính trên đĩa đồ ăn hấp dẫn, trong mắt phát ra ánh sáng.
"Lên món."
Lý Hà Hoa kêu một tiếng, phát hiện không có động tĩnh mới quay đầu nhìn lại, kết quả liền thấy mọi người đang nhìn chằm chằm món ăn trên tay nàng mà ngẩn người, lập tức cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
Lý Hà Hoa khẽ lắc đầu cảm thán rồi hô với Đại Hà bên ngoài cửa sổ: "Đại Hà, lại đây lên món."
Đại Hà nghe vậy vội vàng chạy đến phòng bếp bưng thức ăn, đến khi nhìn thấy đĩa tương hoàng long phụng cầu thì đôi mắt híp thành đường thẳng: "Hà Hoa di, món ăn này nhìn thật hấp dẫn nha, hương vị cũng quá thơm, nhìn là muốn ăn. Khách nhân nhất định hài lòng."
Lý Hà Hoa vỗ vỗ đầu hắn: "Được rồi, được rồi, nhanh mang lên đi đừng để khách chờ lâu, lúc lên lầu thì chậm một chút đừng làm đổ."
Đại Hà "dạ" một tiếng "yên tâm đi, ta nhất định cẩn thận." Nói xong bưng món ăn như là che chở trân.
Lý Hà Hoa tiếp tục nấu món tiếp theo, bởi vì cùng lúc nấu hai nồi, đồng thời có trợ thủ đắc lực, một lần làm ra hai loại món ăn, tốc độ kinh người, không đến nửa canh giờ tám món ăn đã hoàn thành.
-------------------------------------
Giờ này bên trong phòng bao, vốn một đám người tới bàn chuyện lúc này chỉ lo vùi đầu ăn, nghiễm nhiên đã quên bản thân chỉ là mượn việc ăn để bàn việc.
"Lão Nghiêm, ông được đấy. Từ đâu mà tìm được chỗ có món ngon như vậy? Tay nghề này có thể so với Thiên Hạ Cư đấy."
Trong đó có một vị lão gia tử đi theo cùng nói với ông lão, mà Thiên Hạ Cư trong miệng ông chính là tửu lâu lớn nhất trấn trên, huyện thái gia đều đến đó ăn cơm.
"Tất nhiên." Nghiêm lão gia tử rất tự đắc lên tiếng: "Các ngươi cũng biết ta mà, cả đời không có yêu thích gì khác, chỉ thích ăn. Ở trấn này những món nào có thể ăn ta đều đã ăn qua, ta dám cam đoan ai cũng không có tay nghề giỏi như nha đầu vừa rồi, nha đầu đó nấu món gì ta ăn liên tục mấy tháng cũng không ngán, mỗi ngày đều muốn ăn, nhưng mà trước kia ta cũng chưa từng ăn món này do nàng làm, không nghĩ lại ngon tới như vậy."
Trong đó có một lão gia tử khác nói: "Ta làm buôn bán, đại giang nam bắc đều đã đi qua, tửu lâu lớn nhỏ đều đã ăn thử, ngay cả Bách Vị Cư ở kinh thành ta cũng đã ăn qua rất nhiều lần, đừng nói Thiên Hạ Cư, ngay cả đầu bếp Bách Vị Cư làm ra món ăn cũng không bằng nha đầu này." Những người đang ngồi ở đây nghe vậy kinh ngạc, ăn ngon so với Thiên Hạ Cư còn có thể tiếp thu, nhưng so với Bách Vị Cư? Phải biết rằng Bách Vị Cư ở kinh thành kia đã nổi danh khắp thiên hạ, hương vị được khen ngợi nếm qua là khó quên, ngay cả con nít ba tuổi cũng biết, hiện tại cư nhiên bị nói không bằng nha đầu này? Vậy món nha đầu này nấu được xem là thiên hạ khó có được?
"Các ngươi còn chưa tin ta nói sao? Thật sự hương vị so với Bách Vị Cư ở kinh thành ngon hơn một chút."