Lý Hà Hoa lắc đầu: "Không được. Chàng đã mua tửu lâu cho ta rồi, tiền này ta không thể nhận, tự chàng giữ đi." Nói xong liền nhét túi tiền vào ngực Trương Thiết Sơn.
Trương Thiết Sơn lại giữ lấy tay Lý Hà Hoa, mắt mang ý cười: "Cao Cao, tiền nam nhân kiếm được đều giao cho thê tử giữ, thê tử của nhà người ta đều chủ động muốn giữ, còn nàng ngược lại đưa nàng nàng còn không cần, có phải ngốc không? Không sợ nam nhân mình giữ tiền tiêu loạn sao?"
Lý Hà Hoa vừa buồn cười vừa tức giận, nhéo lỗ tai hắn, nói: "Ta mới không phải là thê tử của chàng nhé. Ai quản chàng tiêu tiền lung tung chứ." Trương Thiết Sơn để nàng nhéo, ý cười trong mắt càng sâu, thanh âm khàn khàn trầm thấp: "Miệng nhỏ cũng đã để ta hôn rồi, còn không chịu nhận là thê tử của ta sao?"
Mặt Lý Hà Hoa đỏ lên, bị nam nhân không biết xấu hổ này chọc tức rồi. Nam nhân này ngày thường trầm mặc ít nói, không ngờ lại vô sỉ như vậy.
Trương Thiết Sơn nhếch nhóe miệng, mặt chậm rãi cúi xuống, môi áp đến gần môi Lý Hà Hoa từng chút: "Ta đây đã không biết xấu hổ thì lần nữa nếm thử miệng nhỏ thê tử ta xem như thế nào."
Lý Hà Hoa hoảng sợ ngã ra sau, nhưng nào phải đối thủ của Trương Thiết Sơn, đôi môi vẫn bị hắn ngậm ấy, trên môi khẽ cắи ʍút̼, cảm giác tê dại lần nữa ập tới.
"Thùng thùng thùng..."
Ngay lúc Trương Thiết Sơn cạy răng nàng định thâm nhập vào, thì tiếng đập cửa đột nhiên vang lên.
Động tác tiến công của Trương Thiết Sơn đột ngột dừng lại, Lý Hà Hoa nhân cơ hội từ trên đùi hắn tuột xuống, mím mím môi tê rần.
Ánh mắt Trương Thiết Sơn sâu thẳm nhìn Lý Hà Hoa đã nhảy ra thật xa, vươn tay nói: "Cao Cao, lại đây." Lý Hà Hoa trừng mắt liếc hắn một cái, không qua đấy, đi qua không phải đâm đầu vào chỗ chết sao.
Phụ thân xấu xa, bảo nhóc ra ngoài lâu như vậy mà cũng không gọi nhóc vào.
Thấy bộ dáng tiểu hài tử ủy khuất như vậy, Lý Hà Hoa vội vàng hôn trấn an nhóc: "Được rồi, được rồi, không ủy khuất nha, là nương không tốt, sau này sẽ không bắt Thư Lâm ra ngoài nữa."
Thư Lâm cũng hôn lên trán Lý Hà Hoa một cái, tỏ vẻ không giận Lý Hà Hoa, đều tại phụ thân cả. Nhìn hai mẫu tử trước mặt trình diễn một màn tình cảm, Trương Thiết Sơn cắn chặt răng cảm thấy địa vị của mình kém xa nhi tử hơn vạn dặm.
Nếu Lý Hà Hoa biết Trương Thiết Sơn lại có suy nghĩ không biết xấu hổ, nhất định sẽ nhéo lỗ tai hắn, nhéo chết hắn thì mới thôi.
Buổi tối lúc ăn cơm, cả nhà cùng ngồi trên bàn, biểu tình của Trương Lâm thị có chút không tự nhiên, vài lần muốn nói gì đó lại thôi.
Trương Thiết Sơn nhìn vào mắt bà, nói thẳng: "Nương, hai ngày tới người thu dọn một chút. Chúng ta dọn lên trên trấn."
Trương Lâm thị kinh ngạc dừng đũa: "Cái gì? Dọn lên trấn trên? Tại sao lại muốn dọn lên trấn?"
Trương Thanh Sơn cũng khó hiểu nhìn ca hắn.
Trương Thiết Sơn nói: "Thanh Sơn cũng không còn nhỏ nữa, sau này không thể cứ ở lại thôn làm ruộng mãi được, ta dẫn đệ ấy lên trên trấn học một nghề nào đó để sau này cũng có thể nuôi sống gia đình. Còn nương cũng đi theo chiếu cố đệ ấy."
Trương Lâm thị vừa nghe cảm thấy rất có lý vội vàng gật đầu nói: "Đúng đúng đúng, nên là như vậy, làm ruộng quanh năm suốt tháng cực khổ cũng chỉ có thể no bụng."