Lý Hà Hoa vội nói: "Vậy chúng ta nhanh lên, tranh thủ thu sạp, vạn nhất trời mưa thì không hay."
Nghe vậy Đại Hà và Tiểu Viễn ăn càng nhanh, sau khi vội vàng ăn xong, ba người tập tức bắt tay vào thu quán, Lý Hà Hoa thu dọn nồi chén gáo bồn, Đại Hà cùng Tiểu Viễn nâng bàn ghế lên xe đẩy.
Lúc này bầu trời càng ngày càng tối đen, còn đột nhiên nổi gió, những sạp khác trên đường đều kêu to thu quán, vội vàng dọn đồ đạc của sạp mình, chỉ chốc lát sau các sạp trên đường đã vắng hơn phân nửa.
Đại Hà nâng bàn ghế rất nặng tên, muốn thu dọn nhanh một chút nhưng mà thân thể hắn quá gầy, sức lực không đủ, chỉ cố gắng hết sức, một lát sau mồ hôi đổ ra, nhìn sang Tiểu Viễn cũng giống như hắn.
Lúc này Đại Hà liền nhớ tới Trương Thiết Sơn, hắn nhớ rõ túc Trương Thiết Sơn ở đây, căn bản không cần người khác hỗ trợ, một mình hắn có thể nhanh chóng đem cả đống bàn ghế thu dọn ổn thỏa, nhẹ nhàng vô cùng. Nếu hắn ở đây nhất định dọn một chút là xong.
nay không xuất hiện, nghi hoặc hỏi: "Đúng rồi, sao mấy ngày nay Thiết Sơn thúc không đến? Trước kia không phải mỗi ngày thúc ấy đều đến hỗ trợ sao?"
Lý Hà Hoa nghe vậy động tác trên tay ngừng lại, mím môi nói: "Mỗi người đều có việc của mình, làm sao có thể mỗi ngày đều đến hỗ trợ, hai người các ngươi nhanh lên, trên đường đã không còn ai, mưa này không chừng nói đến là đến ngay đấy."
Đại Hà "vâng" một tiếng, không nói thêm gì, cùng Tiểu Viễn hợp sức dọn bàn lên xe đẩy.
Thấy hắn không hỏi nữa, Lý Hà Hoa thở phào tiếp tục thu dọn.
Đáng tiếc là hôm nay vận khí của bọn họ không tốt lắm, còn chưa thu dọn được bao nhiêu mưa to liền đổ xuống, thật là nói tới là tới, không cho người ta một chút thời gian để chuẩn bị.
Lý Hà Hoa nóng nảy hô lớn: "Đại Hà, Tiểu Viễn, chúng ta phải nhanh lên, trước hết đem những thứ không thể ướt dọn đi, còn những thứ khác không quản được."
Nói xong Lý Hà Hoa liếc thấy mảnh giấy ghi thông tin thuê cửa hàng, bấp chấp tất cả chạy lại lấy. Nếu nó ướt là phải viết lại lần hai, như vậy rất mất công, chưa kể còn hao tốn giấy và mực để viết nữa.
Nhưng mà giấy dán hơi cao, Lý Hà Hoa một lần không lấy xuống được, định thử lại lần nữa thì giấy đã bị một bàn tay to cầm đi, nhanh chóng gấp lại đưa qua. Lý Hà Hoa ngẩng đầu, lọt vào tầm mắt chính là thân hình to lớn của Trương Thiết Sơn.
Lý Hà Hoa hơi há miệng, không biết nên nói gì.
Thấy Đại Hà cùng Tiểu Viễn ngơ ngác nhìn mình, hắn cau mày nói: "Còn thất thần cái gì, nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc đi."
Đại Hà cùng Tiểu Viễn bị la lớn lập tức hoàn hồn, à à hai tiếng lại nhanh chóng tiếp tục việc đang làm.
Lý Hà Hoa nhìn một màn này, mím môi nuốt lời định nói xuống, hiện tại không phải lúc nói chuyện, thu dọn đồ đạc trước đã.
Vì có Trương Thiết Sơn hỗ trợ sạp rất nhanh đã thu dọn xong, một mình Trương Thiết Sơn đẩy xe đẩy, nhanh chóng đẩy vào ngõ, rất nhanh đã chuyển tất cả đồ vật về nhà.
Nhà Tiểu Viễn gần nên chạy về nhà trước, Đại Hà nhà xa thì ở lại chỗ Lý Hà Hoa đợi mưa tạnh rồi đi. Có Đại Hà ở đây nên Lý Hà Hoa cũng không tiện nói chuyện với Trương Thiết Sơn, chỉ đưa khăn lông sạch cho bọn họ lau, sau đó vào phòng bếp nấu hai chén canh gừng cho mọi người xua hàn khí.