Lý Hà Hoa cùng Thư Lâm và Tạ tẩu tử ăn một phần ma lạt năng chung với cơm gạo tẻ, quả thật ngon đến nỗi muốn ngừng cũng không được.
Chính Lý Hà Hoa cũng rất hưởng thụ, Thư Lâm một hơi ăn hai chén cơm, bụng nhỏ căng lên như cái trống.
Cuối cùng ba người đem nồi ma lạt năng ăn hết toàn bộ, đến giọt nước sốt cũng không chừa.
Thư Lâm không khống chế được mà ợ một cái, thân hình nho nhỏ khi ợ run lên, suýt nữa ngồi không vững, nhìn mà nhịn cười không được. Lý Hà Hoa duỗi tay ôm hắn từ trên ghế vào lòng, xoa bụng nhỏ cho tiêu hóa: "Con tiểu tử ngốc này, làm gì mà ăn nhiều như vậy, đâu phải nương không nấu cho con ăn nữa."
Thư Lâm bị xoa lại ợ một cái nữa, sau đó híp híp mắt, dáng vẻ rất và hưởng thụ.
Tạ tẩu tử cũng ở một bên vừa xoa bụng mình vừa nói: "Đừng nói Thư Lâm, ngay cả tẩu cũng khống chế không được mà ăn nhiều như vậy, muội làm món này thật sự ăn quá ngon, không nghĩ tới vài loại đồ ăn còn có thể trực tiếp trộn chung với nhau như vậy, hơn nữa hương vị ngon như thế. Muội tử, tại sao mỗi lần ngươi làm cái gì cũng đều ăn ngon như vậy chứ."
Tạ tẩu tử cảm khái: "Ngươi nói thì đơn giản chứ nấu ăn ngon nào dễ dàng như vậy. Nếu thật giống muội nói thì người người đều có thể mở cửa hàng rồi, dù sao thì nếu là ta cũng làm không được, ta cũng thấy muội làm món ăn nhiều ngày như vậy rồi, về nhà cũng thử tàm, đáng tiếc hương vị quả thật kém xa, thật là, khi không tại lãng phí thức ăn."
Lý Hà Hoa bị Tạ tẩu tử chọc cười.
Ngày mai tiểu hài tử phải đi thư viện, Lý Hà Hoa nhớ tới cơm trưa ngày mai của tiểu hài tử, cúi đầu hỏi nhóc con trong ngực: "Thư Lâm, ma lạt năng này ăn ngon không?"
Món này ăn rất ngon.
Lý Hà Hoa niết niết mũi nhỏ của hắn: "Vậy ngày mai nương nấu cho con một nồi nữa, con mang đến học quán ăn, thuận tiện cho Cẩm Chiêu cùng phu tử nếm thử món mới của nhà chúng ta được không?"
Tiểu hài tử không chút nghĩ ngợi liền gật đầu.
"Vậy được, ngày mai nương làm cho con một phần ma lạt năng, sau đó lại cho con cùng Cẩm Chiêu mỗi người một khối bánh đậu đỏ cùng bánh trứng, lại cho hai đứa mỗi đứa một quả táo được không?"
Đôi mắt tiểu hài tử sáng như sao trời, hiển nhiên là nhóc con rất thích thú.
Hôm sau, Lý Hà Hoa rời giường sớm, chuyện thứ nhất chính là làm ma lạt năng cho Thư Lâm cùng Cẩm Chiêu.
Thư Lâm không đến học quán ba ngày, lão phu nhân nhà Cố phu tử mỗi ngày đều tới sạp nàng mua thức ăn mang về.
Sau đó còn muốn ăn món Lý Hà Hoa làm, cho nên bà mỗi ngày không thể không đến đây mua cơm cho tiểu hài tử kia.
Lý Hà Hoa ngẫm lại liền thấy buồn cười, chắc tiểu hài tử Cố Cẩm Chiêu kia hiện tại đã mong ngóng gặp lại Thư Lâm nhà bọn họ lắm rồi. Hôm nay nàng cần phải làm nhiều một chút, hiện tại hai tiểu hài tử cùng nhau ăn cơm, lượng cơm ăn rất nhiều. Hơn nữa Cố phu tử là sức ăn của nam nhân trưởng thành, cuối cùng Lý Hà Hoa làm một nồi to, lại chuẩn bị một thố cơm đủ no bụng cho ba người.
Cơm chuẩn bị xong, Lý Hà Hoa đưa Thư Lâm đến học quán trước, kết quả vừa ra cửa thì thấy một thân ảnh cao lớn ở bên ngoài.