Trương Thiết Sơn vỗ vỗ đầu Hắc Tử, nhìn về phía Lý Hà Hoa nói: "Không sao đâu, sau này nếu họ đến gây phiền toái nữa ngươi hãy kêu Hắc Tử ra."
Lý Hà Hoa cao hứng gật gật đầu, ngồi xổm xuống ôm Hắc Tử, dùng sức xoa đầu Hắc Tử nói: "Hắc Tử, cảm ơn ngươi nha, ngươi làm sao mà lợi hại vậy!" Hắc Tử giống như đáp lại "ô ô" hai tiếng, chọc Lý Hà Hoa lại ôm nó thân thiết một hồi, nên không nhìn thấy sắc mặt Trương Thiết Sơn biến thành màu đen.
Trương Thiết Sơn thấy Lý Hà Hoa nhanh chóng cùng Hắc Tử thân thiết, nhấp nhấp môi, mở miệng: "Về sau người Ngô gia có đến nữa, ngươi chuyện gì cũng đừng để ý chỉ cưỡng chế đuổi đi là được. Nếu các nàng dám nháo thì trực tiếp báo quan, ta có quen biết bộ đầu trong nha môn, đến lúc đó chào hỏi một cái là được."
Trương Thiết Sơn nắm tay che miệng khẽ "Ừm" một tiếng.
Lại nói về Ngô gia, một nhà bị Hắc Tử Hoạ sợ hồn vía lên mây, một đường chạy như điên, quần áo đầu tóc đều tán loạn, miễn bàn có bao nhiêu chật vật, chạy cho đến khi cách trấn một đoạn xa mới dám dừng lại.
Người một nhà đứng bên đường liều mạng thở dốc.
"Nương, nữ nhân Lý Hà Hoa kia thật sự quá đáng! Thế nhưng đối với mấy người chúng ta như vậy" Ngô Mai Tử vừa sửa sang quần áo vừa cả giận nói.
Vốn cho rằng Trương Thiết Sơn nể mặt bọn họ cùng lớn lên mà đối với bọn họ khách khách khí khí, ai ngờ hắn một chút tình cảm cũng không nói, trực tiếp thả chó cắn bọn họ.
Nhưng hắn biết tâm tư muội tử nhà mình đối với Trương Thiết Sơn, lời oán hận với Trương Thiết Sơn mới không nói ra.
Ngô Phương thì quả thật tức muốn nổ phổi, xoa eo, hướng về trấn trên cuồng loạn mắng một hồi, mãi đến lúc lâu sau mới ngừng.
Sau đó oán hận phun nước miếng trên mặt đất, cả giận nói: "Đi, về nhà. Ta muốn đi tìm Trương Lâm thị hảo hảo nói chuyện, để bà ấy biết hảo nhi tử nhà bà ấy đã làm gì."
Bà ta cũng không tin, Turương Lâm thị chán ghét Lý Hà Hoa sẽ cho phép Trương Thiết Sơn làm như vậy.
Chờ đến lúc Trương Thiết Sơn về đến nhà, người Ngô gia vừa đi một úc cho nên sắc mặt Trương Lâm thị quả thật không được tốt.
Trương Thiết Sơn vừa thấy sắc mặt Trương Lâm thị, trong lòng đại khái đã rõ chuyện gì xảy ra, nhưng hắn cũng không vội vã mở miệng, chỉ lo để đồ vật xuống sau đó múc nước trong bồn rửa tay.
Trương Lâm thị thấy hắn không có một chút ý tứ mở miệng với bà, không nhịn nổi nên mở miệng hỏi trước: "Ngô thẩm ngươi bà ấy vừa đi một úc, ngươi không có gì muốn nói với ta sao?"
Trương Thiết Sơn đang rửa tay, không chút để ý: "Nói cái gì?"
Thấy bộ dáng này của hắn, Trương Lâm thị vỗ lên bàn cả giận nói: "Nghe nói hiện tại ngươi mỗi ngày đều đến hỗ trợ nữ nhân Lý Hà Hoa kia buôn bán, còn khắp nơi che chở nàng, vì nàng mà còn thả chó cắn một nhà Ngô thẩm ngươi. Có phải có việc này không?"
Trương Thiết Sơn lau khô nước, gật gật đầu: "Đúng vậy, là có việc này."
Trương Lâm thị thấy hắn thản nhiên thừa nhận như vậy, ngực tức giận đến khó chịu: "Ngươi vẫn không nghe ta, vẫn muốn đi tìm nữ nhân kia đúng không? Ngươi làm ta quá đau lòng! Ngươi như vậy không sợ làm ta cùng đệ đệ ngươi thất vọng sao, còn có Thư Lâm nhiều năm chịu khổ như vậy? Chẳng lẽ ngươi đã quên chúng ta bị nàng khi dễ như thế nào sao? Ô ô...".
Mắt thấy nương hắn lại muốn khóc lên, Trương Thiết Sơn mở miệng cắt ngang: "Nương, những gì nên nói lần trước ta đã nói, ta không muốn nói lại lần hai. Nương, ta đã nói thì tuyệt đối nói được làm được, nếu người thật sự không đồng ý ta đây cũng chỉ có thể để các ngươi tách ra ở riêng."