Ngô Mai Tử mở to hai mắt: "Nương, người nói là tìm Lý Hà Hoa đòi tiền? Nhưng mà ..... nhưng mà lúc trước nàng đã bồi thường rồi mà."
Lúc trước Ngô Mai Tử bị Lý Hà Hoa Làm bị thương mặt, người Ngô gia tức giận, tụ tập tới cửa tìm Lý Hà Hoa, cho dù Lý Hà Hoa vô lại cũng trốn không thoát người Ngô gia truy cứu trách nhiệm, cuối cùng không còn cách nào Lý Hà Hoa chỉ có thể bỏ tiền bồi thường, lúc ấy bồi ba lượng bạc, nhiều hơn nữa thì không có. Nhưng mà ba tượng bạc cũng không phải con số nhỏ, cho nên lúc đó người Ngô gia mới buông tha Lý Hà Hoa.
Ngô Phương thị hừ lạnh một tiếng: "Ngươi chính là cả đời bị nàng hủy hoại, bồi ba tượng bạc là xong sao? Lúc ấy nàng không có tiền chúng ta cũng không thể đánh chết nàng, nhưng hiện tại không giống nhau, nàng không phải làm buôn bán sao, ta thấy việc kinh doanh rất tốt, khẳng định kiếm được không ít tiền. Bây giờ không phải tà thời điểm nàng nên bồi thường cho ngươi à?"
Khóe miệng Ngô Phương thị cong lên nói: "Nếu nữ nhân kia không chịu bồi thường chúng ta yêu cầu Trương Thiết Sơn cưới ngươi. Nếu Trương Thiết Sơn chịu cưới ngươi việc này chúng ta sẽ hoàn toàn chấm dứt, còn nếu Trương Thiết Sơn không chịu cưới ngươi và Lý Hà Hoa cũng không muốn bồi tiền, thì chúng ta sẽ đến quan phủ cáo trạng, xem nàng có sợ không."
Ngô Mai Tử cả kinh: "Nương, thật sự phải đến quan phủ cáo trạng sao? Ta sợ ......"
Ngô Phương thị vỗ vỗ tay nàng: "Đương nhiên là không rồi, chỉ là dọa nàng thôi, nàng nhất định sẽ sợ hãi, đến lúc đó nàng sẽ ngoan ngoãn bồi thường, nhưng bây giờ chúng ta muốn nhiều một chút, nàng không có thì chỉ có thể để Trương Thiết Sơn cưới ngươi."
"Nương, biện pháp này hay, chúng ta cứ làm như vậy đi, khi nào thì chúng ta hành động?"
Ngô Phương thị nghĩ nghĩ: "Đừng vội, chỉ hai chúng ta đi khẳng định không được, còn phải kêu hai ca ca ngươi, đến lúc đó thì cái gì cũng không sợ."
Ngô Mai Tử gật đầu, trong lòng cũng đã gấp không chờ nổi.
Bên này Lý Hà Hoa còn chưa biết mình lại sắp gặp phiền toái, bận rộn một khắc không ngừng. Hôm nay quá nhiều khách, nàng nhất thời không nghỉ ngơi được, mà người nàng không muốn gặp cố tình lúc này lại tới .
Lý Hà Hoa gật gật đầu, tay chân lanh lẹ lấy cho hắn, sau khi nhận tiền liền muốn hỏi vị khách tiếp theo có yêu cầu gì.
Cố Đại Phong nhận đồ ăn, đôi mắt lóe lóe, vẫn nhỏ giọng hỏi: "Cái đó ..... ngươi ngày hôm đó không sao chứ?"
Lý Hà Hoa lắc lắc đầu: "Ta không sao, cảm tạ đã quan tâm."
Cố Đại Phong nhấp nhấp môi, còn muốn nói gì đó nhưng rồi lại không biết nói gì, đứng một lúc cuối cùng thất bại tránh ra.
Hắn cũng không biết phải nói gì, hôm đó lúc xảy ra chuyện hắn vừa lúc ở đó, nhưng mà lúc mấy tên côn đồ kia tới quán, đem các khách nhân đuổi đi, hắn cũng cùng theo đi ra, lúc ấy hắn rất sợ sẽ bị đánh, còn chưa phản ứng lại thì đã đi theo đám người trốn ra ngoài. Lúc phản ứng lại hắn nghĩ muốn đi giúp nàng một tay, nhưng đám người kia quá hung hãn, hơn nữa còn cao to, hắn căn bản không phải đối thủ, hắn bước ra chỉ bị đánh mà thôi, cho nên hắn không nhúc nhích, thẳng đến khi nam nhân kia xuất hiện cứu nàng.