Trương Thiết Sơn nhìn về phía người này, ánh mắt giống như hung thú đi từng bước một về phía hắn, một bàn tay đem hắn từ từ nhấc lên, hai chân rời khỏi mặt đất.
Người này bị siết cổ nên hô hấp khó khăn, sợ tới mức quên mất vừa rồi còn uy phong mà oa oa kêu to: "Hảo hán tha mạng! Ta không dám nữa, không dám nữa. Tha cho ta đi."
Trương Thiết Sơn tại đem hắn nâng lên cao hơn, tựa như muốn đem hắn quăng xuống làm hắn sợ tới mức tiếng xin tha càng lớn hơn.
Thấy người này không thể kiên trì được lâu, Trương Thiết Sơn mới mở miệng thanh âm lạnh lùng: "Muốn ta tha cho ngươi?"
Nam nhân dùng sức gật đầu: "Tha ta đi.... tha ta đi..."
Trương Thiết Sơn nói: "Tha các ngươi cũng được, nhưng quán là do các ngươi đập, tổn thất này các ngươi cần phải bồi thường. Nếu không ......"
Mấy người đồng thời sợ tới mức co rúm lại, thân hình không ngừng run rẩy, người trong tay Trương Thiết Sơn dẫn đầu hô: "Bồi thường! Chúng ta sẽ bồi thường ngay!"
Mấy người kia nghe nói muốn ba lượng bạc, tất cả đều muốn nói đây là lừa đảo, nay họ không bồi thường tiền này, phỏng chừng mạng cũng không còn. Mấy người nhìn nhau vài lần, cuối cùng đều quyết định trả. Dù sao tiền này cũng phải tìm người thuê họ đòi, không thể tính cho bọn họ được.
Vài người run run rẩy rẩy móc tiền ra đếm, đếm đủ ba lượng bạc thì đặt trên đất: "Hảo hán, bạc ở đây, ngươi thả chúng ta đi." Trương Thiết Sơn nhìn bạc trước mắt, đem người trong tay ném, lạnh lùng nói: "Cút! Về sau còn dám tới đây dương oai diễu võ thì sẽ không phải đơn giản như vậy."
Những người đó một câu cũng không dám nói, chịu đau bò dậy chạy đi, trong nháy mắt đã không còn bóng dáng.
Thấy hắn hiện tại còn lo nàng bị đập quán mà khổ sở, trong lòng Lý Hà Hoa chua xót khó chịu, nhịn không được nói: "Đã lúc nào rồi mà người còn lo lắng cái này, ngươi sao rồi? Vừa rồi vị cái chén đập trúng không nhẹ đâu."
Cái chén vừa rồi từ xa như vậy bay lại sao có thể không có việc gì? Nếu không phải Trương Thiết Sơn chắn giúp nàng, không chừng hiện tại nàng đã máu chảy thành sông.
Trương Thiết Sơn thấy nàng lo lắng cho mình như thế, cảm giác nóng rát trên lung nháy mắt cũng biến mất, chỉ cảm thấy thoả mãn vô cùng: "Ta không có việc gì, ta da dày thịt béo thật sự không sao."
Lý Hà Hoa không tin lời hắn nói, tập tức quyết định dọn quán trở về, đến lúc đó thỉnh đại phu cho hắn.
Tào tứ muội hỏi: "Muội tử, ngươi không sao chứ?"
Lý Hà Hoa lắc đầu: "Ta không việc gì."
Tào tứ muội cắn cắn môi dưới, trong mắt hiện lên khổ sở.
Vừa rồi có người tới phá quán, một đám cao to thật sự hung hãn, Tào tứ muội rất sợ hãi, không dám tiến lên đồng thời cũng theo bản năng lôi kéo Đại Hà muốn tiến lên hỗ trợ. Nhóm người này hung dữ như vậy, Đại Hà vẫn là một hài tử, thân thể gầy như vậy đi lên cũng không làm được chuyện gì, ngược lại có khả năng bị trọng thương. Nếu Đại Hà xảy ra chuyện, nàng ấy cũng không có cách nào trả lời với liệt tổ liệt tông.
Nhưng mà Hà Hoa muội tử đối với nhà bạn họ tốt như vậy, nàng ấy lại.....
"Muội tử, vừa rồi ta..." Lý Hà Hoa biết Tào tứ muội muốn nói cái gì, trước tiên đánh gãy lời nàng ấy: "Đại tỷ, không nói nữa, Trương Thiết Sơn bị thương, trước hết dọn quán đi, ta phải mời đại phu cho hắn."
Lời Tào tứ muội muốn nói cũng không nói ra được, đành phải cúi đầu giúp Lý Hà Hoa thu dọn quán.