Xuyên Qua Nông Phụ Làm Trù Nương

Chương 141




Thư Lâm đối với lời Cố Chi Cẩn không đáp lại, sau một lúc lâu tự mình cầm lấy cái muỗng Lý Hà Hoa chuẩn bị cho hắn, múc một muỗng cơm cho vào miệng ăn, động tác tuy vụng về nhưng thập phần ổn định.

Cố Chi Cẩn nhìn Thư Lâm tự mình ăn thì không đút nữa, chỉ là thỉnh thoảng sẽ gắp món ăn vào chén của tiểu hài tử.

Ăn cơm Lý Hà Hoa nấu, Cố Cẩm Chiêu cảm thấy tiểu đệ Thư Lâm này cần phải nhận, sau khi ăn xong thế nhưng còn chủ động kéo Thư Lâm đi đến phòng hắn ngủ. Phải biết rằng ngày thường ngay cả Cố Chi Cẩn cũng không thể vào phòng ngủ của hắn, bởi vậy có thể thấy Cố Cẩm Chiếu đối với tiểu đệ Thư Lâm này chấp nhận rồi.

Cũng là từ lúc này hai người bắt đầu trở thành huynh đệ tốt, cho dù về sau từng người lớn tên, bận rộn với cuộc sống của riêng mình, nhưng cả hai vẫn là huynh đệ tốt của nhau chưa bao giờ thay đổi.


Sau khi Lý Hà Hoa lo lắng cả ngày, còn chưa tới thời gian tan học đã chờ ở ngoài học quán, đi cùng còn có Trương Thiết Sơn.

Lý Hà Hoa cũng không biết Trương Thiết Sơn đến đây lúc nào, dù sao nàng từ trong nhà ra tới đã thấy hắn đứng ở đầu ngõ.

Lý Hà Hoa nghi hoặc nhìn hắn.

Trương Thiết Sơn chủ động nói: "Ngày đầu tiên Thư Lâm đến học quán, ta đến xem hắn một chút."

Lý Hà Hoa hiểu được: "Vậy được, ngươi và ta cùng nhau đi đi, Thư Lâm cũng sắp tan học rồi."

Kỳ thật nàng rất ngượng ngùng, vốn dĩ Thư Lâm nên ở chung với Trương Thiết Sơn, nhưng hiện lại ở chỗ nàng, Trương Thiết Sơn ngược lại muốn gặp hài tử còn phải ngàn dặm xa xôi chạy đến trên trấn trên.

Nếu không phải Trương Thiết Sơn đồng ý cho Thư Lâm đến ở với nàng, nàng cũng không có khả năng mỗi ngày được ở cùng Thư Lâm, cho nên Lý Hà Hoa đối với hắn là cực kì cảm kích. Trương Thiết Sơn không nói gì, yên lặng theo sau Lý Hà Hoa hướng đến học quán, tới cửa học quán liền cùng Lý Hà Hoa ở bên ngoài chờ.


Chờ đến lúc tan học, Trương Thiết Sơn liền thấy nhi tử nhà mình như một cơn gió xoáy nhào vào trong lòng Lý Hà Hoa, ở trong ngực Lý Hà Hoa cọ cọ vài cái, người phụ thân này bỗng giống như vô hình.

Nội tâm Trương Thiết Sơn có chút u buồn.

Lý Hà Hoa ôm tiểu hài tử trong lòng, chỉ cảm thấy tâm rốt cuộc cũng buông xuống, hung hăng mà hôn hắn hai cái, lúc này mới lo lắng nói chuyện cùng Cố Chi Cẩn: "Cố phu tử, hôm nay Thư Lâm ngoan không? Để ngài lo lắng không ít phải không?"

Cố Chi Cẩn cười, từ tốn đáp: "Không có, Thư Lâm rất ngoan. Hơn nữa lúc viết chữ vẽ tranh đều rất dụng tâm, một chút cũng không cần ta nhọc lòng."

Nói xong Cố Chi Cẩn đem chữ hôm nay Thư Lâm viết cùng tranh vẽ đưa cho Lý Hà Hoa cùng Trương Thiết Sơn xem: "Đây là hôm nay Thư Lâm viết cùng vẽ, rất không tồi, một thời gian nữa nhất định sẽ trở nên bất phàm."


Lý Hà Hoa kinh hỉ nhận thi họa mở ra cùng Trương Thiết Sơn xem.

Chữ viết chỉ là những từ đơn giản nhất, tuy đơn giản nhưng đã có thể nhìn ra là thể chữ khải chứ không phải đơn giản mà vẽ một đường ngang.

Họa càng khó lường, một bức tiểu nhi phóng ngư đồ, nét bút tuy đơn giản, hình ảnh lại hình tượng, đường cong bên trên vẫn non nớt như cũ nhưng lại so với bức trước thoạt nhìn khá hơn nhiều, vừa thấy đã biết là được Cố Chi Cẩn chỉ đạo tận tình. Lý Hà Hoa thật cao hứng lại tự hào, nhịn không được lại hôn tiểu hài tử một ngụm: "Thư Lâm, con thật sự quá tuyệt vời."

Tiểu hài tử nâng đầu từ trên cổ Lý Hà Hoa lên, nhìn nàng chớp chớp đôi mắt, trông rất đáng yêu.

Cùng Cố Chi Cần nói một lúc về sự tình Thư Lâm ở học đường, Lý Hà Hoa liền ôm Thư Lâm về, Trương Thiết Sơn vẫn như cũ yên lặng đi theo phía sau, trong tay cầm rương nhỏ đựng sách và rổ của Thư Lâm. Lý Hà Hoa không hiểu sao lại có chút đồng tình với Trương Thiết Sơn, sao nàng cứ thấy người phụ thân này không có cảm giác tồn tại chứ?