Xuyên Qua Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Chương 97: Như Ý phát điên




Edit: Trang Nguyễn

Beta: Tiểu Tuyền

Từ nhà Ngọc Nương trở về, Tiêu Lê Hoa thấy sắc trời cũng không còn sớm, bắt đầu làm cơm tối, đến hậu viện nhìn nhìn, ở trong mảnh vườn nhìn trúng đậu giác, nghĩ đến làm món bánh hấp đậu giác.

Đi đến phía trước, sau đó cầm rổ đi hái đậu giác, hái xong ngồi gần đó lặt đậu giác vừa hái thành hai đoạn, sau đó đi vào nhà nấu cơm.

Chờ đem bột mì gói đậu giác xong, đậy lại nắp nồi, Tiêu Lê Hoa đi ra sân lấy đồ phơi bên ngoài vào, bày ở trên giường gạch giải nhiệt, thêm chút mùi hương đuổi muỗi, ngồi ở gian ngoài bắt đầu làm giày, sắp vào mùa thu, bọn nhỏ phải mang giày vải rồi, có điều trải qua một mùa hè này, giày mùa xuân không dùng được nữa, phải làm đôi mới.

“Vợ, ta đã trở về!” Tạ Hữu Thuận ở ngoài cửa gọi lớn, Tiêu Lê Hoa vội vàng đi ra mở cửa, nhìn trên mặt hắn đầy mồ hôi, nói: “Nhanh đi rửa mặt, rửa sạch mồ hôi trên mặt.”

“Biết rồi.” Tạ Hữu Thuận cười nói, nhìn gương mặt trắng noản của vợ, đi đến gần hôn một cái, nhìn Tiêu Lê Hoa nghiêng mắt trừng hắn, cười ra tiếng, “Vợ, hai tiểu tử kia còn chưa về nhà? Để cho ta hôn thêm mấy cái.”

Tiêu Lê Hoa nhẹ nhàng mà đánh lên cánh tay hắn hai cái, nói: “Trước tiên rửa sạch mồ hôi trên mặt chàng rồi hẳn nói! Vẫn còn đứng ở cửa đấy, khiến cho người ta thấy được thì sao!”

Tạ Hữu Thuận nói: “Không ai thấy, vóc dáng ta cao, dù phía sau có người cũng không nhìn được đến nàng.”

“Lại nói nhảm. Đi lau mặt đi, lập tức ăn cơm, hôm nay làm bánh hấp đậu giác, một lát nữa trộn với dưa non, cắt hai quả trứng gà muối, cũng đủ ăn.”

“Được! Rất tốt!” Tạ Hữu Thuận cười nói, vợ làm cái gì hắn cũng đều thích ăn.

“Hữu Thuận! Vợ Hữu Thuận! Nhanh đi ra ngoài này, dỗ dành hai đứa bé!” Một giọng nói có chút già nua ở ngoài cửa kêu lên, là giọng của Hàm bá, còn có tiếng khóc của trẻ con, là tiếng khóc của Mộc Đầu.

Tạ HữuThuận Tiêu Lê Hoa đều nghe được, hai người vội vàng chạy ra cửa, mở cửa ra, chỉ thấy trong ngực Hàm bá ôm Mộc Đầu, trong tay dắt Thạch Đầu đang đừng ngoài cửa.

Nước mắt Tiểu Mộc Đầu như hạt châu không ngừng rơi xuống, Hàm bá đang dụ dỗ, Tiểu Thạch Đầu cũng ở phía dưới lôi kéo chân Tiểu Mộc Đầu dỗ dành bé, nói đệ đệ không phải sợ, để cho phụ thân mắng cô cô đi. Hai đứa bé nhìn thấy cha mẹ lập tức một đứa nhào đầu về phía trước một đứa giương tay nhỏ bé muốn ôm, trong miệng kêu cha mẹ, hu hu mà khóc.

Tiêu Lê Hoa vô cùng đau lòng, vuốt đầu Tiểu Thạch Đầu hỏi sao thế, lại nhìn Tạ Hữu Thuận ôm Tiểu Mộc đầu, thấy bàn tay nhỏ bé của Tiểu Mộc Đầu ôm Tạ Hữu Thuận đang chảy máu, hết sức đau lòng, vừa muốn nói chuyện, lại nghe Tiểu Thạch Đầu kêu nhỏ một tiếng, lập tức cúi đầu xem phía sau cổ bé, thấy một đường vết máu, ánh mắt cũng muốn đỏ, Tiểu Mộc Đầu bị thương ở tay còn có thể nói tự mình té ngã, Tiểu Thạch Đầu bị thương là chuyện gì xảy ra?

Tạ Hữu Thuận cũng nhìn thấy, hỏi Hàm bá từ đâu đưa hai đứa bé về đây, bọn nó không phải đánh nhau cùng người ta, trong lòng hắn cũng có chút tức giận, hai đứa con trai đều ngoan ngoãn nghe lời, chưa bao giờ gây sự đánh nhau, cùng bọn nó đánh nhau nhất định là có việc. Hắn nghĩ đến hài tử trong lúc đùa giỡn, mặc dù hắn không thể cùng hài tử so đo cái gì, nhưng dù sao cũng phải biết chân tướng.

Hàm bá rất tức giận, nói: “Ta cũng không gạt hai người, chuyện này thật sự không thể dấu diếm! Người gây tổn thương cho hai đứa bé là Như Ý! Như Ý kia cũng không biết có phải bị điên rồi không, cầm cành cây đánh hai đứa, còn muốn ném hai đứa bé xuống sông! Đúng là điên rồi! Đây là cháu nàng ta! Các người đối xử tốt với nàng ta quá tốt, tại sao nàng ta có thể làm như vậy chứ! Nhất định là điên rồi!”

Tạ Hữu Thuận nghe có chút không dám tin tưởng, muội muội của hắn tại sao có thể làm ra loại chuyện thương thiên hại lý này?

Hàm bá thấy bộ dáng Tạ Hữu Thuận như vậy, cũng không tức giận, nói: “Ta biết các người không tin, ta không tận mắt thấy ta cũng không tin như vậy, có cô cô ruột nào đối xử với hai cháu như vậy, các người cũng không làm chuyện có lỗi với nàng ta. Nhưng chỉ có nàng, nàng ta vừa thấy ta đến đã bỏ chạy. Ta lo chú ý hai đứa nhỏ cũng không cách nào đuổi theo được. Ngươi hỏi hai đứa xem có phải Như Ý hại bọn họ hay không.”

Lập tức Tiêu Lê Hoa hỏi hai đứa bé, Tiểu Mộc Đầu khóc nấc lên, nhưng vẫn gật đầu, Tiểu Thạch Đầu nói: “Chính là cô cô, nàng chửi chúng con, nói chúng con là Tiểu – tiện – chủng, nói chúng con là do Nương sinh, nàng nói Nương thương yêu chúng con, chúng con chết sẽ khiến cho Nương khó chịu, nói là Nương làm hại nàng.”

Tiểu Thạch Đầu nói đứt quãng, lại nói rõ ràng, hai người Tạ Hữu Thuận Tiêu Lê Hoa đều tức giân.

Tạ Hữu Thuận nói với Hàm bá nói: “Hàm bá, hôm nay đa tạ bá, hôm nào đó ta nhất định đến cửa cám ơn! Hiện tại ta có việc đi trước không tiễn bá.” Tạ Hữu Thuận nói xong ôm Tiểu Mộc Đầu đi về hướng nhà cũ Tạ gia, hắn muốn đi chất vấn Như Ý, hắn tự hỏi bản thân đã làm tròn trách nhiệm huynh trưởng đối với Như Ý, vợ mình cũng làm vô cùng tốt, tại sao Như Ý còn hận đến nỗi đả thương hai đứa con trai của hắn!

Tiêu Lê Hoa cũng tức giận, nói với Hàm bá: “Hàm bá, cám ơn bá! Ta cũng phải đi gặpNhư Ý.”

Hàm bá liên tục xua tay, nếu không có hai vợ chồng Tạ Hữu Thuận thì bây giờ cả nhà bọn họ sao có thể trôi qua tốt như vậy, ông đoán chừng đều chết hết rồi, bây giờ có thể hồi báo hai vợ chồng bọn họ một chút, trong lòng ông cũng thoải mái.

Tiêu Lê Hoa khóa cửa, mang theo Tiểu Thạch Đầu cùng đi đến nhà cũ, hôm nay chuyện này không nói rõ ràng thì không xong đâu! Con trai của nàng nàng thương yêu trên đầu quả tim, suýt chút nữa bị em gái của chồng hại chết, này coi là chuyện gì a!

Người Tạ gia thấy hai vợ chồng nổi giận đùng đùng đến cửa, nói Như Ý làm ra chuyện này, tất cả đều không tin, Uông thị nói thẳng Hàm bá nói láo, nói hai đứa bé bị người lừa gạt nên mới nói Như Ý làm. Nhưng sắc mặt Tạ Sinh Tài âm trầm, ông ta cảm thấy tiểu nữ nhi làm, hôm nay Như Ý đi ra ngoài, vội vàng trở lại, trở lại rồi vào nhà, cũng không cho ai đi vào, vừa nhìn chính là làm việc trái với lương tâm a!

“Như ý! Ngươi mất hết lương tâm rồi hả! Lại muốn hại cháu ngươi, ngươi nói một chút tại sao lại làm như vậy, nếu không nói được nguyên nhân thì nhà này không dung được ngươi!” Tuy Tạ SinhTài thương yêu khuê nữ nhưng ông ta càng xem trọng nhi tử cùng tôn tử, hơn nữa bây giờ Như Ý là sự sỉ nhục của cái nhà này, mà Tạ Hữu Thuận bọn họ là vinh quang của nhà này.

Tạ Hữu Khang chờ những người này cũng đều bị dọa rồi, hối thúc muốn Như Ý giải thích.

Trên mặt Như Ý mang tấm khăn che mặt, nhưng vẫn có thể nhìn thầy vết thương, ánh mắt âm tàn nhìn Tiêu Lê Hoa nói: “Ta hận Tiêu Lê Hoa! Nếu không phải tại nàng ta, ta sẽ không bị biến thành bộ dạng như bây giờ! Ta sẽ gả cho Triệu công tử làm chính thất phu nhân mỗi ngày trôi qua thật tốt, nàng ta lại đem muội muội của mình gả cho Triệu công tử! Ta chỉ có thể làm thiếp cho Cao Chính Bình! Nếu không phải nàng ta, làm sao tiện nhân Tô Nguyên Xuân kia có thể hận ta như vậy? Tại sao có thể hại ta như vậy? Cũng bởi vì Tiêu Lê Hoa ngươi cùng với muội muội tiện nhân của ngươi hại nàng ta, nàng ta không có cách nào tìm hại ngươi nên mới tìm đến ta! Ta hận ngươi! Ta không có hài tử, ta cũng khiến ngươi cũng không có hài tử như vậy!”

Tạ Hữu Thuận nghe đi đến cho Như Ý hai bạt tai, đánh đến nổi rớt khăn che mặt trên mặt Như Ý, lộ ra gương mặt đáng sợ, nàng ta thét hai tiếng chói tai, vội vàng đem khăn che lên mặt. Lại vẫn như cũ không biết hối cải, phẫn hận nhìn chằm chằm Tạ Hữu Thuận, nói: “Tứ ca! Ngươi cưới nữ nhân này không phải là thứ tốt! Nàng chính làsao chổi, nàng là quỷ nhập vào người! Nàng hại ta, sau này còn có thể hại ngươi, ngươi hưu nàng, mau hưu nàng!”

Tạ Hữu Thuận nhấc chân đạp Như Ý một cước, đạp nàng ta đến trên giường gạch, tức giận nói: “Từ nay về sau ngươi không phải là muội muội của ta! Ngươi là kẻ thù của ta! Tất cả là do bản thân mình làm, lại dám trách Tứ tẩu ngươi, ngươi điên rồi! Nếu ngươi còn dám nói lung tung, ta đưa ngươi vào trong núi sâu nhốt ngươi cả đời trong đó! Cha, Nương, sau này ta không có người muội muội này, Mộc Đầu Thạch Đầu cũng không còn cô cô này! Nếu các ngươi không muốn nàng chết thảm thì nên trông chừng nàng cho tốt vào!”