Xuyên Qua Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Chương 85: Nhặt được nhẫn vàng




Edit: Hong Van

Beta: Tiểu Tuyền

Lúc Tiêu Lê Hoa bố trí nhà mới thì đã tốn rất nhiều tâm tư, nàng cũng không phải là phụ nhân nông thôn không có kiến thức, mà là một người đến từ hiện đại, cho dù không đi đến được những danh thắng di tích cổ, thì lúc xem tivi cũng thấy được cách bố trí của rất nhiều nhà ở cổ đại, hơn nữa lại dung hợp với cách bố trí nhà ở hiện đại, trong tay nàng có tiền, tất nhiên là phải trang trí nhà mới hợp ý rồi.

Không chỉ Tiêu Tử Y nhìn thấy thì vô cùng tán thưởng, ngay cả trong mắt Hoa Hằng cũng toát ra thưởng thức.

Tiêu Lê Hoa cười cười, thuận miệng khiêm tốn vài câu, sau đó lại để cho Tạ Hữu Thuận nói chuyện với bọn họ, nàng đi pha trà, trong nhà có nước ấm, nhanh chóng mang trà lên, nàng cũng ngồi xuống.

Tạ Hữu Thuận đang nói chuyện với hai người Hoa Hằng, đang nói đến chuyện buôn bán, Tiêu Lê Hoa ngồi ở một bên chỉ nghe vài câu đã có thể tiếp được câu chuyện, biết rõ Hoa Hằng đang nói gần đây buôn bán làm được như thế nào. Thấy Tiêu Lê Hoa đến, Hoa Hằng nói ra mục đích của chuyến đi này, bọn họ là hướng về mấy con cá trong ruộng lúa mà đến. Trước đó hai người Tạ Hữu Thuận có nói đến chuyện phải nuôi cá cho bọn họ, còn nói muốn bán cá cho hắn, chỉ cần bọn họ mua số cá này thì sẽ đưa một ít công thức làm món ăn có cá.

Hoa Hằng và Tiêu Tử Y tất nhiên tin tưởng công thức nấu ăn trong tay Tiêu Lê Hoa nhất định là tốt, chỉ cần có mấy công thức kia, bao nhiêu cá cũng không sợ buôn bán không được. Cho nên không chút do dự đáp ứng thu mua số cá đó. Mà lần này bọn họ đến không phải vì xem cá cũng không phải để nói chuyện mua cá, mà là đến để xem chuyện nuôi cá trong ruộng lúa là thế nào.

Tiêu Tử Y nói: “Không dối gạt Tạ đại ca các ngươi, nếu như việc nuôi cá trong ruộng nước có thể thực hiện được thì chúng ta còn phải yêu cầu các ngươi một chuyện.”

Tạ Hữu Thuận và Tiêu Lê Hoa liếc nhìn nhau, thầm nghĩ hai phu thê này quả nhiên đến đây không chỉ là vì thưởng thức lúa nước và cá, còn có chuyện khác nữa, chẳng qua bọn họ thẳng thắn thành khẩn như vậy, chỉ cần có thể giúp thì bọn họ vẫn sẽ giúp, rốt cục cũng là đồng bọn hợp tác mà!

Tiêu Lê Hoa cười nói: “Nuôi cá trong ruộng nước nhất định có thể được, hiện tại số cá bột kia đã lớn thêm không ít so với lúc mới thả vào, cây lúa cũng phát triển rất tốt, nói rõ biện pháp này nhất định có thể thực hiện được. Không biết chúng ta có thể giúp gì cho hai người, hiện tại nếu có thể thì cứ nói đi, chúng ta cũng sớm có chuẩn bị. Yên tâm,chỉ cần ở trong khả năng giúp đỡ thì chúng ta nhất định giúp, chúng ta cũng là người quen rồi, tính tình chúng ta như thế nào hai người phải biết chứ?”

Tạ Hữu Thuận ở bên cạnh cũng gật đầu theo.

Tiểu Tử Y cười nói: “Chúng ta tất nhiên biết rõ Tạ đại ca và ngươi là người tốt, các ngươi đã nói như vậy rồi thì chúng ta cũng an tâm, việc này hai người nhất định có thể làm được, hơn nữa cũng có lợi rất lớn cho các ngươi.”

Tiêu Tử Y nhìn qua Hoa Hằng, Hoa Hằng tiếp lời, hóa ra hắn muốn chờ đến khi chuyện nuôi cá trong ruộng nước này thành công thì sẽ đem chuyện này nói cho quan viên mà hắn nhận thức để báo cáo lên triều đình. Hoa Hằng đã sớm nói qua tình huống trong nhà hắn với Tiêu Lê Hoa và Tạ Hữu Thuận rồi, cho nên chuyện này hắn cũng không lừa gạt.

Tiêu Tử Y nói: “Tạ đại ca, Lê Hoa, hai người yên tâm đi, chuyện này là do hai người nghĩ ra được, công lao thuộc về hai người là lớn nhất.”

Tiêu Lê Hoa cười nói: “Tử Y, chúng ta tất nhiên là tin tưởng hai ngườicác ngươi, đây là chuyện tốt, chúng ta vốn cũng nghĩ đến nếu như chuyện này thành công thì sẽ thông qua huyện lý để tuyên truyền ra ngoài, có thể để cho mọi người cùng nuôi cá trong ruộng, coi như là giúp mọi người có thêm một con đường kiếm tiền. Cuộc sống vất vả a, thu hoạch nhiều hơn chút thì cũng nhiều thêm chút đường sống! Chúng ta vốn cũng không có ý định tàng tư biện pháp này, hiện tại các ngươi có khả năng giúp đỡ tìm được một con đường truyền lưu phương pháp này rồi, đây chính là chuyện tốt. Không nói đến chuyện có công lao, cho dù không có công lao thì chúng ta cũng nguyện ý.”

Nếu Hoa Hằng nói chuyện này cho quan viên mà hắn quen biết, quan viên kia lại bẩm lên Hoàng Thượng, đến lúc đó Hoàng Thượng long nhan vui mừng, bọn họ tất nhiên cũng có công lao rất lớn.

Mà Tạ Hữu Thuận và Tiêu Lê Hoa là người hành động sớm nhất, khẳng định có công lao rất lớn, nhưng công lao này lớn nhỏ thế nào còn phụ thuộc vào người dâng sổ con, nói cho cùng thì bình dân cũng cách triều đình quá xa, khoảng cách giống như là bùn trong đất với mây trên trời vậy. Nếu trong đó không có người đề cập đến Tạ Hữu Thuận và Tiêu Lê Hoa, hoặc là cố ý giấu diếm thì đoán chừng Hoàng Thượng cũng không biết đến sự hiện hữu của bọn họ, không chừng công lao kia lại rơi xuống người người khác.

Cho nên việc này là ai dính ánh sáng của ai cũng không thể nói chính xác được.

Tiêu Tử Y nói ra lời này, coi như cũng là chân tâm thật ý đối đãi với bọn họ, bằng không bọn họ có thể tìm một mảnh đất khác rồi đi nuôi cá báo cáo, ai biết được biện pháp này là do ai nghĩ ra trước chứ?

Tiêu Lê Hoa thầm nghĩ chính mình cuối cùng cũng không nhận lầm Hoa Hằng và Tiêu Tử Y, bọn họ đã thông báo chi tiết, không tính toán chơi tâm nhãn với phu thê hai người, cho dù là thiên đại công lao không có quan hệ với phu thê bọn họ thì nàng cũng không để ý.

“Tướng công, chàng nói có đúng không?” Tiêu Lê Hoa nhìn Tạ Hữu Thuận, tuy là trong nhà này chuyện lớn chuyện nhỏ gì Tạ Hữu Thuận đều giao cho nàng quyết định, nhưng ở trước mặt người ngoài thì nàng cũng vô cùng cho hắn mặt mũi, giữa phu thê thì cần phải tôn trọng lẫn nhau như thế thì mới bền chặt được.

Tạ Hữu Thuận gật đầu nói: “Nếu như biện pháp này có thể giúp cho nhiều người kiếm được tiền có cơm ăn thì thật là quá tốt rồi, cho dù không đề cập đến tên chúng ta thì chúng ta cũng rất vui vẻ.”

Hoa Hằng và Tiêu Tử Y lại càng bội phục hai người họ hơn, thầm nghĩ đây chính là chuyện tốt có thể bẩm báo lên triều đình, nhưng bọn họ lại chỉ muốn để cho càng nhiều người có cuộc sống tốt hơn, cũng không để ý đến chỗ tốt mà bọn họ có thể đạt được, thật sự là nhân nghĩa. Hai người họ lại cam đoan với phu thê Tạ gia thêm một lần, nếu như việc này thành công thì nhất định không bạc đãi bọn họ.

Việc này nói xong rồi, trà cũng uống đủ, một đoàn người liền đi về phía ruộng lúa.

Đầu mùa hạ chính là thời điểm thực vật sinh trưởng tốt nhất trong năm, đi ở bên bờ ruộng liếc nhìn qua thì trước mắt không phải xanh cũng là vàng, thật sự là khiến người sảng khoái tinh thần, dù cho thời tiết có chút nóng thì cũng nhịn được.

Tiêu Tử Y và Tiêu Lê Hoa đi cùng một chỗ, hai người che một cây dù, cả hai đều có dáng người duyên dáng yêu kiều, kề sát vào nhau, đưa tay chỉ về phía xa xa, thỉnh thoảng lại truyền ra một trận âm thanh cười khẽ. Những người ở cách đó không xa nghe thấy được thì đầu hâm mộ, hâm mộ bọn họ nam tuấn nữ tiếu, hâm mộ bọn họ có tiền lại vô ưu vô tư, không giống bọn hắn, thời tiết nắng nóng còn phải bôn ba lao lực trên đồng ruộng.

Tiêu Lê Hoa mang theo Tiêu Tử Y chậm rãi đi theo sau, Tạ Hữu Thuận dẫn Hoa Hằng đi xem cá bên trong các ruộng lúa, hắn muốn dẫn Hoa Hằng đi xem nhiều mấy mẫu, trong đất cũng có người, nên dẫn Hoa Hằng đi tâm sự với những người đó, thuận tiện cho Hoa Hằng hiểu rõ tình huống. Tuy là Hoa Hằng tin tưởng bọn họ nhưng bọn họ vẫn phải để Hoa Hằng hiểu rõ thêm…, không thể chỉ nghe mình nhà bọn họ nói được.

Hoa Hằng lại vì sự trung thực của Tạ Hữu Thuận mà càng thêm thưởng thức hắn, thầm nghĩ Tiêu Lê Hoa thật sự có vận khí tốt, hiện tại trở thành người tự nhiên hào phóng, là một nông phụ không giống bình thường. Vốn là trong nội tâm bọn họ còn cảm thấy nếu nàng chưa lập gia đình thì có thể giúp nàng tìm một nam tử ưu tú giống như muội muội Tiêu Mai Hoa của nàng, ít nhất là phải mạnh hơn nông phu Tạ Hữu Thuận này. Tuy Tạ Hữu Thuận cũng khá tốt, nhưng tính tình lại không phải tốt nhất, nhưng người này lại nhiệt tình phúc hậu, càng ở chung thì càng thêm thưởng thức, nhìn tới nhìn lui ngược lại thấy hắn là xứng với Tiêu Lê Hoa nhất.

“Nương! Nương!”

Mộc Đầu ở cách khá xa đã kêu lên, xông lại như một khỏa đạn pháo nhỏ, một đầu đâm về phia Tiêu Lê Hoa, Tiêu Lê Hoa đã sớm cúi người vươn tay, cậu bé vừa vặn nhào vào trong ngực nàng.

“Nương, người xem con tìm được cái gì nè!”

Mộc Đầu được Tiêu Lê Hoa ôm, trước tiên hôn lên mặt nàng một cái, sau đó đưa nắm tay nhỏ ra trước mặt nàng, trong bàn tay béo mập là một chiếc nhẫn vàng rực rỡ.

“Bảo bối, con có nó từ chỗ nào vậy? Là con nhặt được hay sao?” Tiêu Lê Hoa vốn cho rằng tiểu Mộc Đầu muốn cho nàng xem quả dại con hái được hay là côn trùng nhỏ mà con bắt. Nàng đã chuẩn bị tinh thần sẵn là sẽ bị giật mình, lại không nghĩ rằng con lại cho nàng xem một chiếc nhẫn vàng, hơn nữa trên mặt nhẫn còn khảm một viên ngọc thạch màu xanh lá, vàng khảm ngọc, vàng óng ánh kết hợp với xanh biếc vô cùng rõ ràng, rất đẹp mắt, xem xét tỷ lệ này chính là thượng giai.

Ở nơi hương chi dã địa này sao có thể xuất hiện một chiếc nhẫn vàng đẹp như vậy chứ?

Tiêu Lê Hoa trước tiên là nhìn về phía Tiêu Tử Y, hỏi: “Tử Y, đây là của ngươi làm rơi sao?”

Sở dĩ Tiêu Lê Hoa hỏi Tiêu Tử Y là vì chất lượng của chiếc nhẫn vàng này rất tốt, hơn nữa được chế tác tỉ mỉ, cho dù nông dân có mua nổi các loại vòng vàng nhẫn vàng thì chất lượng có thể đạt đến trình độ này nhưng chế tác khó mà đạt đến, một chiếc nhẫn vàng như vậy không rẻ, thoạt nhìn còn nhiều tiền hơn cả thúy ngọc vốn quý hơn vàng. Nông dân có ai sẽ nguyện ý tốn nhiều tiền như vậy để mua một chiếc chứ, một chiếc nhẫn thế này là có thể mua được mốt chiếc vòng tay vàng rồi.

Chỉ cần nghĩ như vậy thì khả năng đây là đồ của người thôn Hạ Cầu tương đối thấp, hơn nữa hai người Tiêu Tử Y vừa vặn đến đây, thật sự rất trùng hợp, nên Tiêu Lê Hoa mới hỏi nàng trước.

Tiêu Tử Y nhìn chiếc nhẫn vàng kia, lắc đầu nói: “Không phải, nhìn xem thật sự là không tệ, không nghĩ đến tiểu Mộc Đầu còn có tài vận như vậy a. Tiểu Mộc Đầu, vừa nãy con không ở trong nhà, con cũng không quay về nhìn xem dì. Dì rất nhớ con đó, tới hôn dì nào.”

Tiêu Tử Y đặc biệt yêu thích hai đứa con trai của Tiêu Lê Hoa, hiện tại hai đứa nhỏ này đã được Tiêu Lê Hoa nuôi đến vừa trắng vừa mềm, giống như một em bé nhân sâm trong veo như nước, một bé mặc quần áo thủy lam, một bé mặc quần áo xanh nhạt, trên đầu đều chải chỏm tóc chỉa lên trời, nhìn từ trên thì vô cùng đánh yêu, xem chỉ nhìn thôi là đã thấy muốn ôm một cái rồi.

Bây giờ tiểu Mộc Đầu có chút hướng nội, nhưng mà đã tốt hơn trước nhiều, nhìn thấy Tiêu Tử Y cười với mình thì cậu bé cũng cười tủm tỉm, ở trong ngực của Tiêu Lê Hoa duỗi cổ ra, hôn một cái lên mặt của Tiêu Tử Y đang đưa lại gần, sau đó nhanh chóng quay đầu lại ôm Tiêu Lê Hoa, cười khanh khách.

Tiêu Tử Y nói chuyện với Thạch Đầu, sờ sờ lên đầu cậu bé, trong lòng nghĩ nếu nàng cũng có thể sinh được hai bé trai như vậy thì tốt rồi.

“Thạch Đầu, Mộc Đầu, các ngươi chạy nhanh như vậy làm gì chứ? Mệt chết chúng ta rồi!” Ở cách đó khoảng sáu bảy mét có một bé trai và một bé gái đang đứng, là Đồng Tiền và Tiểu Nguyệt, hai đứa nhỏ đàn nhìn Tiêu Tử Y, có chút sợ nên không dám đến.

Tiêu Lê Hoa buông tiểu Mộc Đầu xuống, vẫy vẫy tay với bọn nhỏ, lúc này hai đứa bé mới đi đến, nhìn thấy Tiêu Tử Y, đôi mắt mở to ra, bọn chúng biết Tiêu Tử Y là phu nhân của người nhà có tiền, cho nên không dám đến gần, chẳng qua là trên mặt Tiêu Tử Y mang theo vẻ tươi cười nên chúng cũng không quá sợ, lòng hiếu kỳ lại nhiều thêm một chút.

Tiêu Lê Hoa hỏi chúng có biết chuyện chiếc nhẫn vàng không?

Đồng Tiền gật đầu nói: “Biết ạ, là tiểu Mộc Đầu thấy nó trước ạ, chúng con nhặt được ở dưới đại thụ.”

Tiểu Nguyệt nói: “Nó thật là đẹp mắt, nhẫn vàng của nương con cũng không đẹp như cái đó đâu. Hình như con đã từng thấy có người đeo chiếc nhẫn đó rồi, nhưng con không biết rõ là người nào.”

Tiêu Lê Hoa hỏi: “Sao lại không thấy rõ vậy?”

Tiểu Nguyệt nói: “Lần đó con cùng nương đi chợ, người nhiều lắm, cho nên không thấy rõ mặt của người đó, nhưng đúng là chiếc nhẫn vàng này đó. Hoa văn bên trên chiếc nhẫn cũng giống y chang luôn, con nghe người ta nói đây là độc nhất vô nhị đó.”

“Trí nhớ của tiểu nha đầu này thật là tốt.” Tiêu Tử Y khen ngợi, rất yêu thích Tiểu Nguyệt, lấy ra hai thỏi bạc nhỏ làm lễ gặp mặt cho Tiểu Nguyệt và Đồng Tiền. Hai đứa nhỏ vốn không muốn nhận, nhưng sau đó vẫn không ngại mà nhận lấy.

Tiêu Tử Y nói: “Ta thấy chiếc nhẫn này rất tinh xảo, nói là độc nhất vô nhị cũng rất có khả năng, hơn nữa là thấy được ở thị trấn, vậy tại sao lại xuất hiện ở đây? Còn bị ném đi.”

“Có lẽ là bị rơi mất.” Tiêu Lê Hoa nói, trong lòng nghĩ chắc là bị rơi mất, rồi người trong thôn lại nhặt được. Nếu thật là như vậy thì người nhặt được chiếc nhẫn này cũng không phải chủ nhân chân chính, nhưng bọn họ vẫn phải trả lại. Dù sao đây chỉ là suy đoán của bọn họ, có lẽ lai lịch của chiếc nhẫn này là đúng đắn, người đó giữ lại cũng không có vấn đề gì.

Tiêu Lê Hoa thầm nghĩ làm rơi mất một món đồ quý như vậy, nhất định sẽ có người đến tìm, không cần bọn họ phải đi tìm người làm rơi đồ thì người có cũng tự tìm đến được, đến lúc đó trả lại là được.

Tiêu Lê Hoa nói bốn đứa bé đừng kể cho người khác chuyện nhặt được nhẫn vàng, nếu có người tìm nhẫn thì sẽ đến nói cho người đó biết, nàng sợ một khi nói ra việc này thì sẽ trả sai người, nàng cũng không muốn làm ra loại chuyện này.

Bốn đứa bé ngoan ngoãn đồng ý.

Hai người Tiêu Lê Hoa và Tiêu Tử Y đứng ở bên bờ ruộng nói chuyện với bốn đứa bé, chờ hai người Tạ Hữu Thuận trở về, cũng chờ người đến tìm nhẫn, đợi đến lúc Tạ Hữu Thuận chậm rãi đi về thì lại nghe thấy một hồi âm thanh khóc kêu.