Xuyên Qua Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Chương 84: Phản ứng của người ở thôn Thượng Cầu




Hơn phân nửa người của thôn Hạ Cầu đều nuôi cá trong ruộng nước, vốn năm nay người trong thôn nuôi heo nuôi thỏ rất nhiều, trong ruộng cũng không thiếu phân, hiện tại càng có đất dụng võ. Mọi người vì muốn nuôi cá cho tốt nên càng cố gắng chăm sóc hoa màu, cũng càng cố gắng nuôi heo nuôi thỏ, đều chỉ muốn năm nay kiếm được một mẻ lớn.

Trong thôn cũng có người không nuôi cá trong ruộng nước, đều cảm thấy không đáng tin cậy, thầm nghĩ nuôi cá sao có thể dễ dàng như vậy, nếu thực dễ dàng như vậy thì sao còn cần hồ nước để nuôi cá chứ. Chẳng qua thời gian đã trôi qua một ngày lại một ngày, mắt thấy những người nuôi cá kia tinh thần mười phần, trên mặt đều mang theo vẻ tươi cười thì những người không nuôi cá bắt đầu có chút bồn chồn trong lòng. Sau đó thỉnh thoảng sẽ thừa dịp đi thăm ruộng nhà mình để nhìn xem trong ruộng nước nhà người ta có cá hay không, phát hiện mấy con cá kia thật sự trưởng thành, lúc này trong lòng giống như bị mèo cào.

Thôn Thượng Cầu cách thôn Hạ Cầu cũng gần, tất nhiên là biết được chuyện này, hai thôn quanh năm suốt tháng đều có chút hiềm khích, sau đó lại xảy ra chuyện cây cầu, cũng náo loạn không vui, sau đó người của thôn Hạ Cầu bắt đầu nuôi heo, người của thôn Thượng Cầu cũng biết thôn Hạ Cầu chăn heo rồi sẽ có người chuyên môn đến thu mua, vẫn là mua với giá cao hơn người khác. Mắt thấy cuộc sống của người dân thôn Hạ Cầu ngày càng náo nhiệt thì người của thôn Thượng Cầu trước kia, luôn có suy nghĩ bản thân đứng trên mấy người thôn kia một cấp, cảm thấy hâm mộ ghét hận.

“Nuôi cá trong ruộng lúa? Thật sự nghĩ có bánh từ trên trời rơi xuống sao? Làm sao mà có loại chuyện tốt như vậy chứ?”

“Đúng vậy đó, nếu thực sự có chuyện tốt như vậy thì sao người trồng hoa màu cả đời như chúng ta lại không biết chứ?”

“Đợi đến khi đám cá kia nổi bụng trắng lên, tiền trôi theo dòng nước thì sẽ hối hận cho xem!”

“Rốt cục cũng là phụ nhân, làm nha hoàn cho người ta vài ngày mà ngay cả đất đai cũng không biết trồng rồi!”

“Nhìn xem là được rồi! Đến lúc đó có việc vui xem cũng tốt!”

Người của thôn Thượng Cầu đứng ở trên đất của mình nhìn xem người thôn Hạ Cầu bận rộn làm việc, bảy mồm tám lưỡi thảo luận, sau đó lại đi làm việc của mình. Chẳng qua thỉnh thoảng bọn họ cũng quan sát, chờ đến khi bọn họ phát hiện người của thôn Hạ Cầu đều vui tươi hớn hở thì cũng tự thấy không được bình thường. Đợi đến khi các cô nương trở về từ thôn Hạ Cầu nói số cá kia đều sống sót cả thì ai ai cũng trợn mắt. Lúc này bọn họ đều nhảy qua con mương rộng để nhìn xem, phát hiện thật sự có cá.

Người của thôn Hạ Cầu một nửa vui mừng một nửa hối tiếc, mà cả thôn Thượng Cầu thì đều buồn bã thở dài, trong lòng thầm nghĩ sao trong thôn bọn họ lại không có một người như Tiêu Lê Hoa chứ?

Mặc kệ là người sống tốt hay không tốt thì đều mong muốn kiếm tiền, không có tiền thì kiếm tiền, có tiền rồi thì kiếm nhiều tiền hơn. Trước kia người thôn Thượng Cầu đều thấy bọn họ sống tốt hơn thôn Hạ Cầu, nhưng bây giờ thì lại thấy không sánh bằng người ta, trong nội tâm cũng chua chát. Thời gian dần trôi qua, trong thôn bắt đầu truyền ra một phong trào, phong trào này đều chỉ vào nhà thôn trưởng.

Người của thôn Thượng Cầu đều cho rằng nếu không phải do nhà thôn trưởng lui việc hôn nhân của Tạ gia thì tiểu khuê nữ Như Ý kia của Tạ gia đã gả đến thôn Thượng Cầu rồi. Tiêu Lê Hoa nhất định sẽ vì cô em chồng mà giúp đỡ thôn Thượng Cầu, như vậy thì chuyện chăn nuôi heo tất nhiên sẽ có phần của thôn Thượng Cầu. Cũng bởi vì nhà thôn trưởng muốn cưới người khác, nên hiện tại Tạ gia không để mắt đến thôn Thượng Cầu, chuyện tốt gì cũng không có phần của họ.

Con dâu của thôn trưởng Cao cảm thấy ánh mắt người trong thôn nhìn mình đã thay đổi, trong lúc vô tình nghe được có người nhắc đến chuyện này thì mới hiểu là có chuyện gì xảy ra, trong nội tâm cảm thấy vô cùng ủy khuất, trở về gây gổ với nam nhân trong nhà.

Con trai của thôn trưởng cũng cảm thấy phiền, hắn vốn yêu thích Như Ý, chuyện từ hôn là do người trong nhà quyết định, vợ hiện tại mà so với Như Ý thì, tướng mạo không bằng Như Ý, tính tình cũng không ôn nhu như Như Ý, buổi tối ôm nàng ta ngủ giống như là ôm một khúc gỗ, hắn chỉ có nghĩ đến Như Ý mới có thể có chút nhiệt tình.

Như Ý trở thành thiếp thất của Cao gia, trong lòng Cao Đại Lang cảm thấy rất mâu thuẫn, lại cảm thấy là do mình đã hại Như Ý, hại nàng chỉ có thể đi làm thiếp cho người ta. Bởi vì nàng quá tốt mới có thể bị Cao thiếu gia nhìn trúng, hắn cũng nghe nói qua Như Ý sống rất tốt, nghĩ đến việc nàng sống tốt như vậy, trong lòng của hắn cũng thay nàng cao hứng, thế nhưng vẫn cảm thấy chua chát.

Hiện tại vợ lại gây gỗ với mình, mắng Như Ý là hồ ly tinh, Cao Đại Lang tất nhiên không vui, hắn thầm nghĩ nếu Như Ý thật sự là hồ ly tinh đến câu hồn của mình thì tốt rồi. Hắn nhìn nữ nhân trước mặt, thầm nghĩ nếu không phải nàng ta là con gái của thôn trưởng thôn Ngũ Cốc, mà thôn Ngũ Cốc lại có một cây cầu như vậy, để cho cha hắn động tâm tư thì cha hắn cũng không đến Tạ gia từ hôn, vậy bây giờ hắn đã cưới Như Ý rồi, tất cả đều do nàng ta làm hại.

Người của thôn Thượng Cầu cũng nghe được ồn ào truyền ra từ nhà thôn trưởng.

Đợi đến khi con trai và con dâu của thôn trưởng ra ngoài thì tất cả mọi người đều thấy được trên mặt bọn họ có tổn thương, con dâu của thôn trưởng bị sưng nửa bên mặt, mà trên mặt con trai của thôn trưởng cũng có vài vết vào như mèo cào.

Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền đi ngàn dặm.

Những lời này ở thời đại nào cũng đều có lý, chuyện của nhà thôn trưởng thôn Thượng Cầu nhanh chóng truyền đến thôn Hạ Cầu, tất cả mọi người nghe xong đều mắng một tiếng đáng đời.

Tiêu Lê Hoa cũng nghe nói, chỉ cười cười, thầm nghĩ lương tâm của những người này lúc nào cũng mê muội, tuy là cách làm lúc đó của Cao gia là lựa chọn có lợi nhất với họ, nhưng họ lại làm hại đến người vô tội. Hơn nữa nếu không phải bọn họ từ hôn thì làm sao lại khiến Như Ý có nhiều cách nghĩ như vậy chứ, lại dẫn đến nhiều chuyện xảy ra sau đó. Hiện tại chính mình ngược lại trở thành cái đinh trong mắt Như Ý, Như Ý hận nàng cũng hận người nhà mẹ đẻ nàng. Một nhân một quả này, có quan hệ trực tiếp với Cao gia, nhà bọn họ sống không tốt, nàng rất vui vẻ!

Người của Tạ gia càng cao hứng, tâm tình của Uông thị đã không tốt từ lúc con gái lớn mất em bé, hiện tại khuôn mặt cuối cùng cũng có chút tươi cười rồi, chẳng qua sau khi cao hứng xong thì bà ta lại oán hận Tiêu Lê Hoa không sớm hiện ra bản lĩnh, cũng không đem bản lĩnh đó giúp đỡ cho Như Ý, nếu không hiện tại Như Ý cũng không cần làm thiếp cho người ta.

Uông thị phàn nàn với Tạ Sinh Tài, lại khiến Tạ Sinh Tài quở trách một trận.

Tạ Sinh Tài nói: “Hữu Thuận cũng là con của chúng ta, từ nhỏ đến lớn bà luôn bất công với nó, cưới cho nó một người con dâu thanh danh không tốt, hiện tại vất vả lắm trời cao mới mở mắt khiến con dâu thay đổi tốt hơn. Như vậy thì bà càng phải niệm phật thay bọn họ, đừng thêm phiền nữa. Mọi người đều có duyên phận, Hữu Thuận tâm tính tốt có thể sống ngày càng tốt, nếu Như Ý chịu yên phận thì cũng có thể sống tốt, bà cứ sống yên ổn hưởng phúc là được rồi. Tay chân của bà cũng không tốt nữa, đừng để ngã tiếp.”

“Tôi bất công sao? Tôi không phải là để bọn họ giúp đỡ nhau sao? Chỉ có ông mới không bất công, chỉ ông là tốt.”

Uông thị lẩm bẩm, chẳng qua cũng không trách móc nữa, hiện tại Tạ Hữu Thuận sống càng ngày càng tốt, nhưng số lần ghé thăm nhà cũ cũng ít đi. Bà ta biết con trai đã quá thất vọng, lại nghĩ đến con trai càng ngày càng kiếm được nhiều tiền, nếu mình không có quan hệ tốt với nó thì vạn nhất không hưởng được phúc, như vậy thật không ổn, cho nên bà cũng không giày vò như lúc trước nữa.

Tạ Sinh Tài liếc nhìn bạn già, cầm tẩu thuốc đi ra cửa, hôm nay thời tiết tốt, ông muốn đi ra ruộng nhìn xem, thuận tiện đi dạo qua chỗ của con trai.

Hoa Hằng nghe nói nhà Tạ Hữu Thuận nuôi cá, cũng rất có hứng thú, đặc biệt dẫn Tiêu Tử Y đến xem, hai người ngồi xe ngựa đi vào thôn đã bị người khác thấy được. Đây không phải lần đầu tiên bọn họ đến đây, cho nên mọi người trong thôn không cảm thấy quá kỳ lạ, đều nghĩ nhà Tạ Hữu Thuận thật sự là phát đạt, luôn có người có tiền đến thăm.

Hoa Hằng và Tiêu Tử Y cũng thành hôn rồi, Tiêu Tử Y mang giày thêu cao gót, đứng ở bên người Hoa Hằng, đúng là một đôi trai tài gái sắc.

“Lê Hoa, nhà của ngươi được bố trí thật là khác biệt.”

Thời điểm nhà của Tạ Hữu Thuận được xây dựng thì Tiêu Tử Y đã đến một lần, khi đó còn chưa được trang trí tốt. Hiện tại Tiêu Lê Hoa đã thu dọn trong nhà ngoài nhà, phòng trước phòng sau cả rồi, đang là đầu hạ, hoa phồn thảo thịnh (hoa đua nở, cỏ thì lớn nhanh tươi tốt), bố trí trong nhà hoàn toàn không giống như nhà nông. Tuy không được bài trí hoa lệ như nhà bọn họ, nhưng lại có một vẻ lịch sự tao nhã ấm áp khác. Tiêu Tử Y thầm nghĩ không hổ là Tiêu Lê Hoa, thật là có sáng tạo.