Xuyên Qua Nông Phụ Làm Giàu Nuôi Con

Chương 59: Đại sự của Mai Hoa




Edit: Trang Nguyễn

Beta: Tiểu Tuyền

Cát Tường đuổi theo Tiêu Lê Hoa, thấy Tiêu Lê Hoa dừng lại trong lòng vui mừng, quanh co lòng vòng đi đến trước mặt Tiêu Lê Hoa.

“Tứ tẩu, ngươi cũng dừng lại rồi, ai cũng nói tính tình của ngươi bây giờ biến  hóa, nhưng ta xem tính tình này của ngươi khá lớn, như thế cũng không tốt lắm. Cẩn thận sau này trong lòng Tứ ca không vui lại đi tìm nữ nhân khác, vậy cũng khổ cho hai đứa cháu của ta. Ngươi vẫn nên dịu ngoan một chút, hiếu thuận cha mẹ yêu quý người nhà, lúc này mới có thể nhận được toàn tâm yêu thích của nam nhân mình, còn có thể có chỗ dựa từ nhà chồng, vậy mới tốt chứ.”

Cát Tường vừa nói, bây  giờ nàng ta biết trong nhà Tứ ca có nhiều tiền rồi, cho nên thái độ đối với Tiêu Lê Hoa cũng khá hơn trước, nhưng vẫn thích thuyết giáo, vừa muốn áp chế Tiêu Lê Hoa vừa làm cho nàng ta cảm thấy nàng làm như vậy là tốt cho nàng ta.

Tiêu Lê Hoa liếc nhìn nàng:  “Lời này từ miệng bất kỳ người nào cũng hữu dụng hơn so với ngươi, chính ngươi làm không tốt bổn phận người con dâu, còn mặt mũi mà nói ta sao? Ngươi không phải nói có đại sự muốn nói với ta à? Có lời cứ nói, không thì cách xa ta một chút, nói cho ngươi biết, đừng tưởng rằng ta bỏ qua chuyện lúc trước ngươi từng làm.”

Cát Tường mặt ủ mày ê nói:  “Tứ tẩu, tẩu vẫn còn trách ta sự kiện kia à? Chuyện đó cũng không phải chủ ý của ta, là chủ ý của Tam tẩu, ta bị nàng ta lừa gạt, sau đó lại không bỏ được mặt mũi nên mới nói những lời hồ đồ đó. Tẩu và Tứ ca cũng không thể mang thù cả đời. Huynh ấy chỉ có hai muội muội.”

“Ngươi có lời gì thì nói nhanh, nếu không nói thì ta đi.”

Tiêu Lê Hoa sẽ không tin tưởng lời nói của Cát Tường… người như thế thật vất vả không cho nàng ta tới cửa, cũng không thể dẫn vào cửa lần nữa, nàng quay người đi, nghĩ tới nàng ta chỉ nói những lời vô nghĩa nếu thật sự có đại sự nàng không tin Cát Tường đuổi theo không chịu nói. Quả nhiên nàng vừa mới xoay người Cát Tường lập tức nóng nảy.

Trong lòng Cát Tường thầm mắng Tiêu Lê Hoa, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, nói:  “Tứ tẩu, nói chánh sự nói chánh sự. Ta có đại sự nói cho tẩu biết, chẳng qua không thể nói không cho ngươi biết, ngươi phải cho ta mượn ít bạc.”

Tiêu Lê Hoa hừ lạnh một tiếng nói:  “Muốn mượn bạc? Không cho, đại sự kia của ngươi cứ để thối nát ở trong bụng, ta không tin có đại sự gì có thể làm khó được ta, cùng lắm đến lúc đó ta đi tốn bạc đi tìm hiểu chuyện này.”

Tiêu Lê Hoa nhấc chân đi về phía trước mấy bước, Cát Tường lập tức kéo nàng lại.

“Tứ tẩu, đừng đi, điều ta biết thật đúng là đại sự, khẳng định có chút giá trị, không cho bạc cũng được, ngươi cho mấy trăm văn ta cũng nói cho ngươi biết, ngươi nghe xong chắc chắn cảm thấy có giá trị. Tứ tẩu, ta thật đúng là thiếu tiền, không lừa ngươi, nếu như không có tiền tu sửa phòng ốc thì chúng ta thật không còn chỗ ở.”

Vẻ mặt Cát Tường đáng thương, nàng nghĩ nhà Tứ ca thật có tiền, thật đủ khí khái nha, Tứ tẩu cũng có thể nói ra dùng bạc giải quyết đại sự, nàng ta nghe đã cảm thấy ghen tỵ, cho nên thái độ cũng thấp hơn một chút.

Tiêu Lê Hoa không tin lắm, nói:  “Các ngươi không có bạc? Ba mươi lượng bạc kia nói cho đệ muội ngươi bồi bổ thân thể, ta căn bản không tin.”

Tiêu Lê Hoa từ lời nói và ánh mắt của Bạch Đại đều có thể nhìn ra đây không phải lời nói thật.

Cát Tường vừa nghe chỉ có thể nói:  “Bạc kia thật sự không còn, là ta để cho nam nhân kia thua sạch. Hắn bị dụ dỗ đi bài bạc, kết quả thua sạch sẽ.”

Tiêu Lê Hoa không nghĩ Bạch Đại sẽ đi đánh bạc, còn tưởng rằng hắn cưới Cát Tường là do bị hãm hại, bây giờ nhìn lại cũng là hắn hãm hại Cát Tường, ít nhất Cát Tường luôn tìm cách moi tiền từ nhà bọn họ, kết quả không ngăn được hắn một lần đánh cuộc hết tiền.

Cát Tường nói:  “Tứ tẩu, hiện tại ngươi cùng Tứ ca có ít nhất ba trăm lượng bạc, cho chúng ta mượn một chút tiền quả thật rất dễ dàng nha. Ngươi đừng nhẫn tâm như vậy.”

Tiêu Lê Hoa vừa trừng mắt nói:  “Ít nói những lời vô dụng, đừng tưởng rằng ngươi nói mấy câu đáng thương thì chuyện trước kia coi như xong, bây giờ ta nói với ngươi, cho dù ngươi có tốt, nếu đứng ở trước cửa nhà, ta vẫn trực tiếp đuổi ngươi đi. Muốn mượn bạc không có cửa đâu. Rốt cuộc ngươi có nói đại sự kia hay không? Nếu nói sau này chúng ta gặp nhau còn có thể nói vài lời, còn ngươi không nói sau này các ngươi chính là tảng đá cây cỏ ven đường..”

Cát Tường vừa nghe muốn lập tức xoay người đi ngay, thầm nghĩ Tiêu Lê Hoa này thật muốn nghe không công đại sự của nàng ta, một đồng tiền cũng không muốn cho mình, thật quá keo kiệt mà. Có điều nàng ta nhịn xuống, nghĩ bây giờ Tứ ca có tiền rồi, sau này không chừng còn có nhiều tiền hơn nữa, nếu mình cứ quấn quít nói không chừng sau này còn có thể lay động. Nếu bây giờ xoay người bỏ đi, chỉ có thể được cái nhỏ thôi. Thế thì không bằng báo tin cho nàng, nói không chừng nàng cảm kích liền tha thứ cho mình.

“Tứ tẩu, không phải ta muốn đòi tiền của ngươi, ta đây cũng bị buộc không còn cách nào mới phải làm thế, trong đầu cũng chỉ có tiền, ngươi đại nhân đại lượng đừng trách ta. Ta cho ngươi biết, thật đúng là đại sự, liên quan đến muội tử của ngươi Mai Hoa.”

“Mai Hoa?”

Tiêu Lê Hoa vừa nghe liên quan đến muội muội của mình thì khẽ nhíu mày, nàng làm sao cũng không nghĩ đến đại sự này lại liên quan đến Mai Hoa. Nếu như liên quan đến nàng, nàng cũng không để ý nhiều, cùng lắm thì binh đến tướng chặn rồi nàng lại nghĩ biện pháp giải quyết. Nhưng chuyện này lại liên quan đến người thân, nàng liền coi trọng. Mặc dù nàng tiếp xúc với Mai Hoa không nhiều lắm, nhưng nàng rất thích cô muội muội này, không muốn nàng ấy xảy ra chuyện gì.

Cát Tường thấy vẻ mặt Tiêu Lê Hoa biến hóa cũng biết nàng để ý rồi, lập tức lại bắt đầu dùng tới cân não, có điều con ngươi nàng ta vừa động đã bị Tiêu Lê Hoa thấy được, nàng chỉ nói một câu khiến nàng ta từ bỏ ý định kiếm một khoản tiền trong đầu.

Tiêu Lê Hoa nói:  “Ngươi đừng nghĩ dùng chuyện Mai Hoa uy hiếp ta. Cùng lắm ta để tâm chuyện Mai Hoa kỹ càng, không để nàng xảy ra chuyện gì, ai cùng đừng nghĩ dưới mắt ta tính toán lên nàng ấy. Đến lúc đó ta sẽ nhớ kỹ lòng dạ của ngươi! Sau này ngươi sẽ hối hận!”

Tiêu Lê Hoa đối với loại người này thật không thể khách khí, loại người chỉ cần nắm một chút chỗ trống đã muốn mò được chỗ tốt, thật là đáng ghét.

Cát Tường nói:  “Tứ tẩu, Tứ tẩu, ta không có nghĩ như vậy, ta liền nói với ngươi, là có người muốn kết hôn với Mai Hoa, có điều là muốn lừa gạt cưới Mai Hoa.”

Cát Tường mồm miệng lanh lợi, mấy câu nói đã đem chuyện này nói rõ.

Thì ra trong lúc vô tình Cát Tường đã nghe được chuyện này, ở thôn Ngũ Cốc có một gia đình họ Lưu, trong nhà có một nhi tử đầu óc có chút ngu si đã đến tuổi thành thân nhưng lại không tìm được cô nương nào nguyện ý gả. Nương của người này đặc biệt yêu thương đứa con trai này, muốn tìm cho nhi tử môt người vợ vừa đẹp mắt vừa biết nghe lời, còn không có chỗ thiếu hụt nào. Cô nương như vậy thật không dễ tìm, cuối cùng không biết làm sao lại coi trọng Mai Hoa. Đã nghĩ muốn tìm bà mối giúp đỡ mối hôn sự này, biết Tiêu gia không đồng ý nên nghĩ cách lừa gạt.

Lưu gia có hai đứa con trai, một người tên Lưu Thụ, một người tên Lưu Mộc, tính toán đến lúc đó nói với Mai Hoa là Lưu Thụ nhưng thật ra gả chính là Lưu Mộc. Dù sao đến lúc đó người đã gả đi rồi, vào cửa Lưu gia, muốn đổi ý cũng không được.

Tiêu Lê Hoa nghe sắc mặt rất khó coi, lúc trước nàng xem tiểu thuyết hay phim ảnh cũng thấy qua tình tiết này, lúc ấy cũng rất tức giận, không nghĩ đến bây giờ lại để cho nàng gặp phải, muội tử Mai Hoa của nàng tốt như vậy lại muốn lừa gạt gả cho kẻ ngu, đây là bọn họ xem Tiêu gia thành người chết cả rồi sao?

Cát Tường nói:  “Tứ tẩu, ngươi nói đây có phải đại sự hay không? Mai Hoa là một cô nương tốt, cũng không thể để bọn họ làm hại, nữ sợ nhất gả sai chồng, đây chính là chuyện cả đời.”

Tiêu Lê Hoa liếc nhìn nàng một cái, lạnh giọng nói:  “Nếu như không phải trận tuyết này khiến nhà của các ngươi sụp đổ thì ngươi không trở về nhà mẹ đẻ, có phải tính không nói chuyện này ra đúng không? Có phải định để yên xem muội tử ta gả cho kẻ ngu?”

“Ta không phải không về nhà nha, Tứ tẩu ngươi đừng trách lầm ta.”

Cát Tường dưới ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Lê Hoa đành cúi đầu hạ tầm mắt, trong lòng kêu khổ, nghĩ rằng đã làm chuyện tốt, làm sao Tứ tẩu này còn thay đổi thái độ? Hiện tại Tứ tẩu này thật khó dây dưa hơn trước, nhưng nàng ta cũng không thể ầm ĩ cùng nàng, dù sao đây cũng là một cơ hội tốt, nàng ta còn muốn sửa chữa mối quan hệ đây.

Tiêu Lê Hoa bỏ lại Cát Tường bước đi.

Cát Tường đứng yên tại chỗ, đôi mắt đầy trông mong nhìn theo, muốn đuổi theo cũng không dám, trong lòng nghĩ hiện tại Tứ tẩu không để ý đến nàng ta, chờ qua vài ngày nữa nàng lại dây dưa quấn lấy, nói không chừng mối quan hệ của bọn họ khá hơn một chút, ít nhất sau này Tứ ca Tứ tẩu có kiếm tiền cũng nghĩ đến cho nàng ta môt chân cũng không phải là chuyện không thể nào.

Cát Tường nghĩ tới đến chuyện tốt xoay người đi trở về, hôm nay thật lạnh, nàng ta nghĩ mới vừa rồi Nương đề nghị thật hợp với lòng nàng ta, không cho bạc nàng ta thì nàng ta liền mang nam nhân nhà mình đến ở nhà mẹ đẻ, vốn ở nhà thoải mái hơn so với ở nhà chồng. Hơn nữa sắp đến lễ mừng năm mới rồi, đến lúc đó khẳng định mỗi ngày đều được ăn ngon nha, trước đó còn có thể tham gia Như Ý xuất giá, chuyện kia lại càng là đại hỷ sự, nói không chừng còn có thể mò được chỗ tốt hơn, đến lúc đó cũng không tin lão bà tử Bạch gia kia không cầu nàng ta trở về!

Sau khi Cát Tường trở về Như Ý hỏi nàng ta đi cùng nói với Tiêu Lê Hoa những gì, Cát Tường cũng kể cho nàng ấy nghe, Như Ý nghe xong trợn mắt nhìn Cát Tường. Cát Tường thấy vậy trong lòng mất hứng, nghĩ mình dù sao cũng là tỷ tỷ của nàng, Như Ý trừng mình như vậy làm cái gì. Nhưng sau này Như Ý đến Cao gia hưởng phúc, coi như làm di nương cũng trôi qua trôi chảy hơn nàng, cho nên nàng cũng không muốn đắc tội nàng ấy.

“Như Ý, muội không muốn tỷ nói cho Tứ tẩu biết sao? Muội còn hận Tứ tẩu sao? Chẳng lẽ do tẩu ấy không chịu làm mối cho muội cùng Triệu công tử? Thật ra thì chỉ bằng Tứ ca hai người bọn họ sao có thể nói Triệu công tử cưới muội được? Bọn họ không giúp muội cũng chỉ là cảm thấy không thể giúp, nói muội không xứng với người ta cũng chỉ là bọn họ sĩ diện, muội cũng đừng ghi hận. Nói về cuộc sống của Tứ ca bây giờ trôi qua thật là tốt, sau này muội vào Cao gia, hầu hết có thể giúp cho muội chỉ có bọn họ.”

Cát Tường khuyên Như Ý, nàng ta cũng chỉ hy vọng Như Ý có thể sống tốt, nàng ấy trôi qua tốt thì mình cũng được thơm lây.

Như Ý hừ lạnh một tiếng nói:  “Bọn họ giúp ta? Bọn họ không gây thêm phiền cho ta đã tốt lắm rồi, năm đó khiến cho Cao gia đuổi đánh hạ nhân, sau lại hại Tô thị, ta vào Cao gia cũng không có ngày tốt. Chuyện đó còn liên quan tới Mai Hoa”

Cát Tường nói:  “Ai da, nếu không phải do nàng ta, bây giờ không chừng Tô thị đã sinh được một tiểu tử mập mạp, bây giờ muội làm gì sinh hạ được con trai trưởng? Rồi còn Tô thị oán hận muội, đến lúc đó muội chỉ có một chút không tốt nàng ta cũng đã giận chó đánh mèo, như vậy còn không lo Cao công tử hướng đến muội sao? Như vậy suy nghĩ,có thể là chuyện tốt lẫn chuyện xấu.”

“Làm sao tỷ lại nói tốt thay Tiêu Lê Hoa? Nàng ta cho tỷ bạc rồi?”

“Không có, tẩu ấy cũng không cho ta, cũng là muội muội bây giờ có tiền, có phải sẽ cho tỷ tỷ chút tiền bạc chi tiêu không? Tỷ tỷ từ nhỏ đến lớn vẫn luôn thương muội đấy.”

Cát Tường bị Như Ý trừng lập tức nói, nàng ta cũng không phải cố ý nói tốt cho Tiêu Lê Hoa, chỉ là muốn bọn họ trôi qua tốt nàng ta cũng có thể thơm lây, ở trong mắt nàng ta không có ân oán lâu dài, chỉ có thật nhiều tiền tài mà thôi.

Như Ý nói:  “Không có.”

Cát Tường chưa từ bỏ ý định nói tiếp:  “Vậy muội trả tiền học phí cho Tử Văn và Xuyên Tử Khóa Tử để bọn chúng đến học đường, muội cũng không thể chỉ đối xử tốt với bọn chúng, không nhìn lại tỷ.”

“Chờ ta vào Cao gia có bạc rồi hãy nói, hiện tại bạc còn chưa đủ dùng đâu, tỷ cho rằng loại nhà cao cửa rộng như thế ta không cần chuẩn bị bạc dự phòng cho chính mình sao? Ta không hướng tỷ mượn bạc thì tỷ nên cảm tạ trời đất rồi!”

Như Ý nghĩ đến sắp phải đến Cao gia, chân mày thoáng nhíu lại, nếu như nàng gả cho người khác làm chính thất, nàng có thể trông coi tiền tài trong nhà, đến lúc đó cũng không thiếu tiền chuẩn bị cho hạ nhân, đồ cưới ít một chút cũng không có sao. Nhưng bây giờ nàng lại đi làm thiếp cho người ta, nàng càng cần phải chuẩn bị tiền để thu mua hạ nhân, nhưng nàng ngay cả một chút tin tức của Cao gia cũng không thăm dò được. Trừ phi nàng phải dụ dỗ Cao Chính Bình cho thật tốt, để cho hắn cho mình tiền xài, có điều hiển nhiên Cao Chính Bình đối với việc đáp ứng hôn sự bị buộc này cũng không hài lòng lắm, bảo hắn cho mình tiền xài hiển nhiên cần tốn nhiều công phu. Nàng cũng vì đồ cưới mà rầu rỉ.

Như Ý vốn hận Tứ ca Tứ tẩu không giúp nàng từ chuyện Triệu Lâm Đình, hại cả đời nàng, hiện tại càng hận bọn họ không chịu cho mình thêm chút đồ cưới, nghĩ trong tay bọn họ có thể có ba trăm lượng, rõ ràng trước đó bên thôn Thượng cầu đến đây, bọn họ có thể đòi cho mình thêm lợi ích, nhưng bọn họ lại chỉ nghĩ đến bản thân, căn bản không nghĩ đến nàng. Đây không phải ca ca ruột cùng tẩu tử, căn bản không đem nàng để ở trong lòng. Như Ý càng nghĩ càng hận bọn hắn. Nhưng đúng như Cát Tường nói, cuộc sống của bọn họ càng ngày càng tốt, sau này trong đám người nhà mẹ đẻ có lẽ chỉ có bọn họ là khá nhất, vẫn không thể cùng bọn họ triệt để cứng rắn.

Cát Tường nhìn Như Ý nhíu mày, nếu trong lòng vẫn không vui thì nàng cũng không còn gì để nói nữa. Có điều vẫn nói thầm, nghĩ mình đúng là mệnh khổ, ca ca chị dâu muội muội tất cả đều vắt cổ chày ra nước, muốn nhổ một cọng lông từ trên người bọn họ thật khó, rõ ràng một người đã có trong tay mấy trăm lượng bạc, một người sẽ đến nhà người có tiền hưởng phúc.

“Chờ xem, sau này bọn họ ai khá hơn một chút, đến lúc đó phải dựa vào người đó gần hơn một chút, bọn họ trôi qua ngày tháng tốt, cũng đừng bỏ ta ở phía sau!” Cát Tường trong lòng thầm suy nghĩ.

Bạch Đại cùng Cát Tường đến mượn bạc, Tạ gia không cho, bọn họ cũng không có bạc cho, cuối cùng giống như Uông thị nói, để cho hai người ở lại. Trong lòng Tạ Hữu Khang mất hứng nhưng lại không thể nói cái gì, chỉ muốn nghĩ cách làm sao có thể đem bọn họ mau chóng đuổi đi cho rồi, còn phải không để cha mẹ mất hứng nữa. Vợ chồng Tạ Hữu Thái không thèm để ý. Tạ Hữu Hòa bọn họ thì chỉ cười híp mắt, dù sao cũng không phải ăn của bọn họ, không tốn của bọn họ đồng nào, có thể nhìn đại ca đại tẩu mất hứng, trong lòng bọn họ cũng có chút hứng trí.

Bạch Đại cùng Cát Tường đi về nhà cầm lễ vật, người của Bạch gia căn bản không lộ diện.

Người trong thôn đối với việc Cát Tường trở lại cũng chỉ chỏ một chút, có điều rất nhanh bởi vì Như Ý xuất giá mà chuyển sang đề tài khác.

Vừa rơi xuống một trận bão tuyết, trên đường tuyết vẫn còn chưa bằng phẳng, gió thổi lạnh lẽo khiến mặt người bị đông lạnh đến đỏ bừng, dưới cuộc sống như vậy Tạ gia làm tiệc rượu.