Sau đó, Lê Diệu Nam bắt đầu bàn giao công việc trong tay. Mặc kệ đồng nghiệp ở Hàn Lâm Viện là thật lòng hay giả ý, đối với chúc mừng của bọn họ Lê Diệu Nam đều tiếp nhận. Lê phủ còn bãi yến ăn mừng một lần.
Lý Minh Chương và Chu Tiềm nhận được tin tức, đặc biệt đến nói lời tạm biệt với hắn.
Chu Tiềm sau khi phân phủ cả người thoạt nhìn sáng sủa hơn hẳn, hiện đang quyết chí tự cường, trên mặt không còn một tia suy sút. Ngược lại Lý Minh Chương sắc mặt buồn bực, hiển nhiên làm Phò mã cũng không thích ý.
“Đông Lâm huynh, lần này từ biệt, không biết ngày nào mới có thể gặp lại, cầu chúc ngươi thuận buồm xuôi gió.” Chu Tiềm nâng chén chúc mừng.
“Đa tạ.” Lê Diệu Nam uống một hơi cạn sạch. Hắn ở kinh thành hai năm, bạn bè chân chính kết giao cũng chỉ có ba người mà thôi, phần tình nghĩa này hắn ghi tạc trong lòng.
“Biên cảnh Vân Nam không yên ổn, Đông Lâm lần này đến đó mong hãy tự bảo trọng.” Lý Minh Chương cười nói, lấy từ trong ngực ra một quyển sách nhỏ, đây là một ít chuyện về Vân Nam mà hắn ta biết.
“Đa tạ Văn Uyên huynh.” Lê Diệu Nam lần thứ hai chân tâm cảm tạ. Rồi mấy người nói chuyện trời đất, vô cùng thoải mái, giống như trở lại thời điểm ở Giang Nam.
Khi đó bọn họ khí phách phấn chấn, một đám chí khí ngẩng cao. Hiện giờ mới ngắn ngủi có hai năm, biến hoá lại nghiêng trời lệch đất, ngoại trừ Lê Diệu Nam, con đường của bọn họ hoàn toàn rời khỏi quỹ đạo. Nếu nói Chu Tiềm còn có cơ hội phấn đấu thì Lý Minh Chương sớm đã rời xa giấc mộng.
Lý Minh Chương uống đến say khướt, trên mặt như vui như buồn, còn nhớ lúc trước mình có tâm với triều chính, một bầu nhiệt huyết, không nghĩ tới hiện giờ lại thành vật còn người mất.
“Lý huynh tương lai có tính toán gì không?” Lê Diệu Nam cẩn thận suy tư một khắc, hắn cảm thấy bằng vào tài hoa của Lý huynh, ngay cả không ở trong triều làm quan, tất nhiên cũng sẽ không bị mai một.
“Còn có thể có tính toán gì?” Lý Minh Chương cười lạnh lẽo, trên mặt không buồn cũng không vui.
“Lý huynh tài học xuất chúng, hoang phế như vậy có chút đáng tiếc.” Lê Diệu Nam nhắc nhở, dừng một chút nói tiếp: “Thư viện Minh Vi nhìn lớn như thế nhưng kỳ thật đã sớm làm cho Hoàng Thượng kiêng kỵ. Nếu Lý huynh rảnh rỗi có thể lập một tòa thư trai, dạy học viết sách, ít ra cũng là chuyện có ý nghĩa, hà tất phải sa sút tinh thần.”
Lý Minh Chương thở dài một tiếng: “Ý tưởng của Đông Lâm, vi huynh làm sao không suy xét qua. Nhưng thân là Phò mã, quản lý học viện, Hoàng gia chắc chắn không chấp nhận, viết sách, ngươi cho là ta giống ngươi sao, đâu có dễ dàng như vậy. Huống hồ lấy thân phận của ta, nếu không phải là tiểu thuyết truyện ký, những loại sách còn lại muốn khắc bản thì nói dễ hơn làm.”
Làm tử tế Hoàng gia, từ xưa đến nay ai có thể chân chính xuất đầu, càng miễn bàn…
Nhớ tới người ngọc ở phủ Công chúa, Lý Minh Chương lắc đầu, hắn ta không ảo tưởng có thể như Lê huynh phu thê hoà thuận, nhưng cái dạng khúm núm thế này, không chỉ khiến người thấy sỉ nhục, còn làm người cảm thấy áp lực. Hắn ta không biết mình có thể nhẫn nại bao lâu, hắn ta chỉ sợ mình rốt cuộc không kiên trì nổi, sẽ có ngày giống như những Phò mã khác, sống không còn ý nghĩa.
“Lý huynh đừng nản lòng, chân chính văn nhân đại Nho được mấy người đi làm quan, không làm được thư viện thì làm thư trai. Ta nhớ trong nhà Lý huynh có rất nhiều sách, sao không cung cấp cho chúng học sinh cùng đọc. Chỉ cần có một kế hoạch, Lý huynh có thể ngồi một chỗ kết giao với học sinh khắp thiên hạ, truyền ra chẳng phải là một đoạn giai thoại?”
Trong lòng Lý Minh Chương vừa động: “Mời Đông Lâm nói rõ hơn.”
Lê Diệu Nam cười cười: “Lý huynh cảm thấy Có gian trà lâu của ta như thế nào?”
Lý Minh Chương nghiêm mặt, gật đầu: “Có gian trà lâu là kỳ tư diệu tưởng, Lê huynh bố trí tất nhiên là rất tốt.”
Lê Diệu Nam cười khẽ một tiếng: “Nếu Lý huynh noi theo Có gian trà lâu thì thế nào?”
“Này…” Lý Minh Chương chần chừ.
Lê Diệu Nam tiếp tục nói: “Ngoại trừ Lý huynh, người ngoài ai dám làm như thế. Nếu bố trí thư trai thành nơi cho các học sinh giao lưu, lại có Lý huynh là Trạng nguyên ngồi trấn, như vậy chắc chắn danh mãn kinh thành, sau này cũng có thể vang danh thiên hạ, đây chính là làm việc thiện.”
Chu Tiềm suy nghĩ một chút, lập tức vỗ bàn tán dương. Dựa theo thuyết pháp của Lê Diệu Nam, thân phận Phò mã của Lý Minh Chương không chỉ không gây trở ngại, người lại thành một tấm chắn, dù sao ngoại trừ Phò mã, ai dám công khai kết giao với học sinh trong thiên hạ mà không làm cho Hoàng Thượng kiêng kỵ.
“Để ta nghĩ đã.” Trong lòng Lý Minh Chương rất không bình tĩnh, thật hận không thể mở đầu Lê Diệu Nam ra nhìn xem vì sao hắn có thể nói ra những lời kinh người như thế, dám nghĩ những thứ mà người thường không dám tưởng, dám làm những thứ người thường không dám làm, thường xuyên khiến người cảm giác như bị xối nước lên đầu.
Lê Diệu Nam cười cười không nói tiếp. Thân phận Lý Minh Chương rất xấu hổ, nói quý cũng được mà nói chẳng quan trọng cũng được, mình sắp rời khỏi kinh thành, vô luận là vì hữu nghị giữa bọn họ hay là vì tính toán cho tương lai, hắn đều hy vọng Lý Minh Chương có thể có một đường ra mà không phải suy sút như hiện nay.
Ba ngày sau, Lê Diệu Nam đưa cho Lý Minh Chương một bản kế hoạch. Giúp người giúp đến cùng, hắn chỉ hy vọng khi hắn hồi kinh, Lý huynh có thể dứt bỏ u buồn hôm nay, trở thành một học sĩ chân chính trong kinh.
Thanh danh đại Nho thanh lưu còn tốt hơn cả công huân quý tộc, Lý Minh Chương dù không thể làm quan nhưng nhi tử của hắn ta tuyệt đối là đối tượng đáng đầu tư.
Lê Diệu Nam lần này coi như thả cần dài câu cá lớn. Có nhi tử rồi, hắn liền không thể không suy xét cho nhi tử, không nói đến giao tình giữa hắn với Lý Minh Chương, nếu chỉ cần ra một chủ ý là có thể có thêm trợ lực cho tương lai, cớ sao hắn không làm.
* * *
Thời gian bay nhanh, đảo mắt đã đến cuối tháng, Lâm Dĩ Hiên xử lý chỉnh tề hết thảy, công việc của Lê Diệu Nam ở Hàn Lâm Viện cũng bàn giao xong.
Lần này tiến đến Vân Nam, ngoại trừ Lâm Dĩ Hiên và Tiểu Húc Nhi, Lâm mẫu và Dương Nghị cũng đi theo. Đại quân của Lâm Trí Viễn cách Vân Nam không xa, Lâm Dĩ Hiên đi rồi, Lâm mẫu ở lại kinh thành không có ý nghĩa, rõ ràng đồng hành cùng ca tế. Quan trọng nhất là Viễn Nhi tuổi không nhỏ, Nghị Nhi cũng đến tuổi thành hôn, lần này ra biên quan, bà là mẫu thân có thể làm chủ hôn sự cho bọn họ, miễn cho rơi vào tay Cảnh Dương hầu phủ lại xảy ra cái gì.
Lê Diệu Nam và Lâm Dĩ Hiên đều rất tán thành, dù sao Lâm mẫu cũng đã hoà ly, Dương Nghị lại là song nhi, nếu ca tế cũng không tại, trong nhà không có nam nhân chống đỡ, bị bắt nạt thì làm thế nào, làm sao bọn họ có thể an tâm.
Trước khi đi, Lâm Dĩ Hiên còn dặn dò Đông Tuyết liên lạc với Thất muội một lần, hai người hẹp gặp ở Phúc Vận Lai.
Sáng sớm Lâm Dĩ Hiên đã chuẩn bị chỉnh tề, mặc một bộ xiêm y màu vàng, mái tóc buông xuống chỉ cài một cây trâm ngọc trắng. Trên người ngoại trừ một miếng ngọc bội, không còn phụ kiện nào khác, thoạt nhìn càng thêm thanh lệ, thoát tục. Mày mặt vui vẻ mềm mại, không chỗ nào không tỏ rõ y hạnh phúc.
Lê Diệu Nam kinh ngạc một phen, tò mò đánh giá phu lang: “Ăn diện xinh đẹp như vậy là muốn đi đâu?”
Lâm Dĩ Hiên cao hứng nhìn hắn, dạo qua một vòng trước gương: “Đẹp thật sao?”
Lê Diệu Nam không còn gì để nói, đây không phải là trọng điểm được không, chua chua nói: “Phải, mê chết người, ngươi đây là muốn đi đâu?”
Lâm Dĩ Hiên cười híp mắt, hưởng thụ chút ghen tuông của phu quân, hơi giương cằm lên, nói: “Đi gặp Thất muội.”
Lê Diệu Nam bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng cũng không ăn dấm nữa, chỉ cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười, phu lang đây là muốn đi ra vẻ.
Tiểu phu lang lại soi gương, làm cho mình thật hoàn mỹ, y hiện tại rất hạnh phúc, đây chính là trả thù tốt nhất đối với người đã từng coi thường y.
Lâm Dĩ Hiên bẹp một phát lên mặt phu quân, tạm biệt Lê Diệu Nam, ngồi kiệu đến Phúc Vận Lai.
Lê Diệu Nam tỏ vẻ lý giải loại hành động này, dù sao sắp rời khỏi kinh thành, tiểu phu lang thích làm gì thì làm!
* * *
Lâm Dĩ Hiên vào phòng, Thất muội còn chưa tới, tuỳ ý chọn vài món điểm tâm, mở ra cửa sổ, nhợt nhạt nở nụ cười, y sẽ giúp Thất muội đạt được sủng ái của Thái tử, sẽ làm Thất muội đứng vững gót chân trong Thái tử phủ. Y sẽ dốc hết khả năng, nói cho Thất muội tất cả những gì mình biết, tốt nhất có thể làm cho Thất muội sớm sinh hạ Lân Nhi. Tứ tỷ hiện giờ chưa có nhi tử, y thật chờ mong, khi Thất muội có nhi tử, giữa Thái tử và Lục hoàng tử, Cảnh Dương hầu phủ đến tột cùng sẽ đứng ở bên nào.
Lâm Dĩ Hiên cho tới bây giờ đều không có lòng tốt, Thất muội cũng không phải dễ đối phó, làm cho bọn họ chó cắn chó, liền xem ai giỏi hơn! Về phần thuốc tuyệt dục của Nhị bá mẫu, chỉ có thể trách mình quá ngu ngốc. Lâm Dĩ Hiên không chút nghi ngờ Thất muội tuyệt đối sẽ không trúng chiêu. Có Hương di nương dạy dỗ, Thất muội nếu không phải là một người ngoan lệ, kiếp trước sao có thể nhi nữ thành đàn, hạnh phúc cả đời.
Đương nhiên, liền tính Thất muội trúng chiêu thì cũng chẳng sao, thuốc tuyệt dục là Nhị bá mẫu hạ, không thể coi khinh tâm trả thù của Thất muội, cũng đồng dạng là Cảnh Dương hầu phủ chó cắn chó, để cho Thất muội thêm lợi thế, mình là thân ca ca đương nhiên phải giúp đỡ.
Đợi không bao lâu, ngoài rèm phất động một làn gió hương, một thiếu phụ mỹ mạo bước vào. Ấn tượng đầu tiên là đẹp, thứ hai vẫn là đẹp, một nụ cười hé mở phong tình vô hạn, ánh mắt ngập nước như muốn nói lại thôi, khó trách kiếp trước có thể làm An Nam hầu mê đến đầu óc choáng váng.
“Cửu ca!” Thiếu phụ chu môi khẽ nói, giọng nói kiều mỵ làm người tê dại tận xương.
“Thu hồi cái bộ dạng kia đi.” Lâm Dĩ Hiên không chút rung động, thản nhiên liếc nhìn nàng. So sánh với Lâm Tĩnh Như ra vẻ kiều nhu, Lâm Dĩ Hiên khuôn mặt hồng nhuận, tươi cười thanh thiển bên môi, thản nhiên tự đắc ngồi đó càng có vẻ khiến người ghen tỵ,
Lâm Tĩnh Như không giả vờ nữa, ánh mắt trở nên lạnh lùng. Quan hệ giữa nàng và vị cửu ca này cũng không tốt, hôm nay đến đây là vì tò mò, vị hôn phu của cửu ca những ngày gần đây nháo đến ồn ào huyên náo, ngay cả nàng cũng nghe được. Thật không hiểu là bọn họ tự cho mình thông minh hay là ngu xuẩn, thế mà dám can đảm nói ẩu nói tả, thoát ly quan hệ với hầu phủ. Nàng vốn tưởng hôm nay cửu ca sẽ có việc muốn nhờ, nhưng từ thần thái của y tựa hồ mình nghĩ sai.
Lâm Dĩ Hiên liếc mắt nhìn xung quanh: “Các ngươi lui ra.”
Đám hạ nhân không động, Lâm Dĩ Hiên cười nhạt, cũng không thèm để ý. Đối với vị Thất muội này, giúp nàng là mình thuần tuý có ý xấu, không giúp cũng không sao, dù sao cũng không có tổn thất gì.
Lâm Tĩnh Như phất phất tay, để hạ nhân bên người lui ra ngoài. Mấy năm không gặp, cửu ca thay đổi rất nhiều, hoặc là nói từ thời khắc y bỏ trốn, vị cửu ca ngây thơ ấu trĩ, khiến nàng cảm thấy buồn cười đã không còn tồn tại.
Lâm Dĩ Hiên cũng không nói nhiều, giao tình giữa y và vị Thất muội này không sâu, cứ việc cùng phụ sinh ra nhưng giữa đích thứ sao có thể hài hòa, đẩy một quyển sách nhỏ về phía nàng, đây là y dùng cả đêm để viết ra.
Lâm Tĩnh Như đầu tiên là không chút để ý, tuỳ ý mở ra xem, ngay sau đó đồng tử co rút lại, ngón tay mảnh khảnh nắm thật chặt, thận trọng hỏi: “Cửu ca đây là có ý gì?”
Lâm Dĩ Hiên cười nhẹ: “Ngươi là muội muội huyết thống gần của ta.”
Lâm Tĩnh Như không chút khách khí chỉ ra: “Ngươi liền phụ thân cũng không nhận.” Sao có thể nhận muội muội.
Lâm Dĩ Hiên hơi kinh ngạc, trong mắt toát lên một tia tán thưởng, Thất muội quả thật thông minh lanh lợi: “Xem xong thì thiêu huỷ, vi huynh chờ mong biểu hiện của Thất muội.”
Lâm Tĩnh Như cắn chặt răng, thấy Cửu ca khí định thần nhàn, thực không cam lòng thừa nhận nàng ghen tị. Mọi người đều biết Thám hoa lang si tình, Cửu ca sao có thể mệnh tốt như vậy, rõ ràng đã bị trục xuất khỏi cửa nhà, lại có thể gả đến một vị lang quân như ý.
Mặc kệ Lâm Tĩnh Như nghĩ như thế nào, nỗi lòng phức tạo ra sao, thời gian một khắc cũng không dám chậm trễ. Nàng biết nếu trước khi Cửu ca rời đi mà mình còn chưa xem xong, Cửu ca nói thiêu huỷ khẳng định sẽ thiêu huỷ, mặc dù không biết những thứ này làm sao Cửu ca biết được nhưng phần nhân tình này nàng nhớ kỹ.