Thời gian ba ngày chốc lát trôi qua, mang theo tâm tình thấp thỏm, các vị thí sinh bước vào cửa cung, ai cũng không dám nhìn đông nhìn tây, hồi hộp đến lòng bàn tay toàn mồ hôi.
Theo dẫn dắt của công công, nhóm thí sinh đi vào điện Thái Hoà, dựa theo thứ tự mà ngồi xuống, mặt hơi cúi, cung kính chờ đợi Hoàng Thượng tiến đến.
Điện Thái Hoà an tĩnh, ngoại trừ tiếng hô hấp thì không nghe được thanh âm nào khác. Đợi khoảng một khắc, ngoài điện thanh thế cuồn cuộn, cho dù Hoàng Thượng chưa tới, bọn họ đã có thể cảm nhận được khí thế kinh người.
“Hoàng Thượng giá lâm---”
Một bóng dáng minh hoàng xuất hiện trên điện, không người nào dám ngẩng đầu nhìn, nhóm thí sinh vội vàng quỳ xuống: “Ngô Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
“Bình thân.” Giọng nói của Hoàng Thượng thật bình thản nhưng cũng không thiếu uy nghiêm. Sau khi các vị Tiến sĩ đứng dậy, Hoàng Thượng liền ra lệnh phát đề thi, vài chữ vô cùng đơn giản: “Nước lấy gì làm gốc, quan ứng xử ra sao, thịnh thế thiên hạ là thế nào”, phạm vi có thể rất rộng, cũng có thể thực hẹp, còn xem ngươi trả lời như thế nào.
Mày Lê Diệu Nam giật giật, nước lấy dân làm gốc, trước kia phu lang đã từng khảo hắn, không nghĩ tới đề mục lần này lại bị phu lang đoán trúng, hắn thật đúng là cưới được một bảo vật.
Trương Khải Hiền vốn tâm thần thấp thỏm, thấy đề thi đình, trong lòng nhất thời vui như hoa nở, đối với biểu đệ phu nhà mình càng thêm bội phục sát đất. Vốn hắn ta cho rằng thi hội khảo quá tốt, thi đình nếu không được vậy mặt hắn ta biết để đâu, ai biết trong lòng đang sầu lại có gối đầu đưa tới.
Trương Khải Hiền tràn đầy tin tưởng, chí khí ngẩng cao, quyết định lúc này cũng phải hạ gục biểu đệ, vừa nghĩ tới thành tích thi đình của mình tốt hơn biểu đệ, trong lòng liền sảng khoái, tốt nhất là có thể khảo được nhất giáp, vậy lão tử còn không cúng hắn ta luôn.
Trương Khải Hiền sung sướng làm mộng, Lê Diệu Nam đã bắt đầu giải đề, thi đình chỉ có hai canh giờ, viết xong còn phải kiểm tra, còn phải sửa chữa, hắn không có nhiều thời gian miên man suy nghĩ, lúc này hắn nhất định phải vào được nhất giáp.
-Nước lấy dân làm gốc, phàm là đạo trị quốc, tất phải trước tiên làm dân giàu, thi hành phải nhân chính. Anh hùng là cốt cán của quốc gia, dân chúng là gốc rễ của nước nhà…
Lê Diệu Nam hết sức chuyên chú, che lại hết thảy cảm quan đối với bên ngoài, toàn bộ tinh thần đặt trên bài thi.
Hoàng đế ngồi cao trên ngự toà, ánh mắt bình tĩnh đảo qua các vị thí sinh đang đáp đề, những người này tương lai có lẽ chính là rường cột triều đình của ông. Thời điểm thấy Lê Diệu Nam, ánh mắt Hoàng Thượng dừng lại một chút, đây là làn đầu tiên ông nhìn thấy tiểu tử nổi danh đã lâu này, không nghĩ tới lại trẻ tuổi như vậy, quả nhiên là thiếu niên đắc chí.
Thời gian từng giọt từng giọt trôi qua, theo tiếng chuông nhắc nhở, quan giám khảo bắt đầu thu bài, thí sinh còn chưa đáp xong gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, mắt mở trừng trừng nhìn giám khảo lấy đi bài thi, ngực phập phồng kịch liệt, khoé mắt như muốn nứt ra, nhưng hắn không dám gọi, cũng không dám kêu, bởi vì nơi này là điện Thái Hoà, Hoàng Thượng còn đang ngồi ở trên.
Thi đình không trúng, ít nhất hắn còn là Tiến sĩ, nhưng nếu thất lễ trước mặt rồng, kia chính là trọng tội.
Lê Diệu Nam không chút hoang mang, vẫn luôn biểu hiện thực trầm ổn, loại khí độ này của hắn để lại thêm một ấn tượng tốt cho Hoàng Thượng.
Thời gian chấm bài thi rất dài, lúc chờ đợi càng thêm gian nan, trong lòng Lê Diệu Nam hiếm có khi sốt ruột. Cho dù hắn ra vẻ không thèm để ý, làm người bên gối của hắn, Lâm Dĩ Hiên sao lại không phát hiện, nhưng chỉ có thể bất đắc dĩ ôm nhi tử đùa hắn vui vẻ.
Tiểu Húc Nhi đúng là một tiểu vô liêm sỉ, tay thì túm, miệng thì khóc, Lê Diệu Nam nào còn tâm tình gì để sốt ruột, đầu đều bị nhi tử mình nháo đau, càng cảm thấy loại sinh vật tiểu hài tử này quả thực rất không đáng yêu.
Chỉ có Trương Khải Hiền vô tư tới vô tâm, thứ tự của hắn ta vốn chính là nhặt được, kết quả có xấu thì cũng chẳng kém lắm, cho nên người này rất sảng khoái, thi tốt là vận khí, thi không tốt là tuyệt không có khả năng, nhiều lắm là tên gần cuối một chút, vô luận thế nào cũng đủ để hắn ta báo cáo kết quả với lão tử. Thế nên, người ta là ăn ngon ngủ ngon, không có việc gì thì ra ngoài tụ hội, căn bản không chút lo lắng.
Lâm Dĩ Hiên hận đến nghiến răng, sớm biết thế liền không cho người này tiện nghi, hung hăng đâm hắn ta vài dao mắt. Chỉ tiếc Trương Khải Hiền thần kinh thô, hiện nay đối với Lâm Dĩ Hiên là cực độ sùng bái, người ta nói gì cũng là tốt, về phần xem thường, ngại ngùng, hắn ta không phát hiện được chút nào.
Thời gian ba ngày vừa qua, chỗ hoàng bảng khua chiêng gõ trống, tuyên đọc thành tích chính là Ngự tiền Thị độc*, cũng là người bên cạnh Hoàng Thượng. Tên được đọc từ dưới lên trên, thi đình chỉ lấy một trăm người đầu tiên, nhất giáp có Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa, nhị giáp là trước mười, tam giáp là tiến sĩ, thi đình không trúng thì là đồng tiền sĩ, cấp bậc so với tiến sĩ thì thấp hơn không chỉ một bậc.
(*Ngự tiền Thị độc: Người chuyên đọc sách cho vua.)
Người nghe được Thị độc đại nhân đọc tên vui quá mà khóc, lúc ấy đã có người khóc tu tu.
Cũng có người mất mát vạn phần, đầu không ngừng quay nhìn xung quanh, vểnh tai dùng sức nghe, chỉ hy vọng kế tiếp có thể gọi tên mình.
Có người vui vẻ khóc, cũng có người thương tâm khóc, càng về sau, người hụt hẫng càng nhiều.
Lộ Chí An đứng thứ hai mươi ba, tâm tình rất tốt cong lên khoé môi, thở phào thật sâu, hy vọng lớn nhất của Lộ gia bọn họ liền đặt trên người hắn ta.
Sắc mặt Lê Diệu Tổ khó coi, không chút nào có kinh hỉ khi trúng, thứ mười tám, ngay cả nhị giáp cũng không vào được, trong lòng hắn ta khó chịu thế nào có thể hiểu.
Ngay sau đó, Phạm Bằng Dực đứng thứ mười một, cả khuôn mặt đều phát xanh, Lê Diệu Nam chỉ muốn cười ha ha, không trúng nhị giáp không vào được Hàn Lâm, thứ mười một đúng là một con số hay.
Kỳ thật Lê Diệu Nam không biết, lần khoa cử này nếu không có hắn và Trương Khải Hiền, Phạm Bằng Dực sẽ trúng nhị giáp, mà còn đứng thứ chín, hai người bọn họ vừa vặn đẩy người ta xuống.
Đứng thứ mười là Cát Hồng Minh, thi hội thứ mười ba.
Thứ chín là Thẩm Hoàng Chí, thi hội thứ tư, trong lòng hơi có chút thất lạc, nhưng có thể vào nhị giáp, Thẩm Hoàng Chí vẫn rất cao hứng, rất nhanh đã dứt bỏ chút cảm xúc thất vọng này, cười tiếp thu chúc mừng của người khác.
….
“Ha ha, trúng, trúng, ta trúng, ta biết sẽ trúng mà.” Trương Khải Hiền cười như điên, không nghĩ tới hắn ta thế mà đứng thứ sáu.
Lê Diệu Nam cong lên khoé môi, trong lòng cũng thật cao hứng, chỉ vì vị trí thứ năm vẫn không phải là hắn mà là Liễu Lập Dương. Nếu người kế tiếp trúng Tiến sĩ không phải mình, như vậy hắn liền tin tưởng mình nắm chắc, lúc này khẳng định mình sẽ đứng ở ba vị trí đầu, chỉ cần là nhất giáp, thứ mấy cũng được, hắn tranh chính là một cái danh khí.
Quả nhiên, đứng thứ tư chính là Tề Vân Sơn, vị lão tiên sinh này quả thật có vài phần tài học, lúc này tuy ngã xuống nhị giáp nhưng thành tích như vậy dĩ nhiên đã rất tốt.
Tiếp, quan sai phóng pháo, mắt Lê Diệu Nam sáng như đuốc, nhìn chằm chằm phía trước.
“Lê Diệu Nam ở chỗ nào? Thám hoa lang ở chỗ nào?” Ngự tiền Thị độc lớn tiếng nói, ánh mắt quét một vòng giữa đám người.
“Ở đây.” Lê Diệu Nam cao giọng cười to, yên tâm bỏ xuống tảng đá trong lòng, Thám hoa lang, cái tên này hắn thích.
“Chúc mừng Thám hoa lang, chúc mừng Thám hoa lang, thỉnh Thám hoa lang thay quần áo.” Một vị quan sai khác mang xiêm y lại đây, cười đến nịnh nọt.
Lê Diệu Nam cũng rất hào phóng, vừa ra tay là hai mươi lượng, quan sai ước ước phân lượng, trong lòng cực kỳ vui sướng.
Ngay sau đó, phía trước đã đọc đến kim khoa Bảng nhãn, thật bất ngờ, cư nhiên là Thường Hoà Huy, Lê Diệu Nam vốn tưởng Thường Hoà Huy sẽ trở thành kim khoa Trạng nguyên.
“Lý Minh Chương ở chỗ nào? Trạng nguyên lang ở chỗ nào?” Ngự tiền Thị độc lớn tiếng kêu.
Tất cả mọi người lắp bắp kinh hãi, ai cũng thật không ngờ, Lý Minh Chương sẽ nhảy lên thành Trạng nguyên lang, mọi người sôi nổi thầm thì. Nhưng thành tích của Lý Minh Chương đặt ở kia, thi hội là thứ sáu, lúc này trở thành Trạng nguyên, người ngoài cũng không nói được gì.
Lê Diệu Nam rất bất ngờ, vừa rồi hắn còn có chút lo lắng cho Lý Minh Chương, phát hiện hắn ta hôm nay hình như không tới, Thị độc đại nhân cũng không gọi tên hắn ta, vốn tưởng hắn ta thi không tốt cho nên mới lười đến, xem ra tình huống không phải như vậy.
Một vị quan sai vội vàng trả lời: “Hồi bẩm đại nhân, Trạng nguyên lang hôm nay hình như chưa đến.”
Ngự tiền Thị độc nhíu mày, sau đó giống như nhớ ra cái gì, giây lát đã giãn mày ra, thản nhiên nói: “Nhanh đến nhà hắn gọi đi, hôm nay còn phải dạo phố, ngày mai còn diện Thánh.”
“Vâng.” Quan sai lên tiếng, kêu vài người, một đường khua chiêng gõ trống, nhắm thẳng đến Bắc Uy hầu phủ.
Lê Diệu Nam cùng Thường Hoà Huy xem như người quen cũ, chắp tay làm lễ, an tĩnh ngồi ở nha môn chờ đợi, câu có câu không trò chuyện.
Thường Hoà Huy năm nay ngoài bốn mươi, chỉ nghe cách nói năng nhìn không ra được nhân phẩm thế nào, nhưng nhìn ánh mắt cơ trí kia, Lê Diệu Nam liền hiểu, người này khẳng định không dễ lừa gạt. Hai người đánh thái cực, không hề nhắc đến chính sự, cũng nói chuyện thật vui vẻ.
Không bao lâu, Lý Minh Chương đến, mặc một thân cát phục đỏ thẫm, đầu đội mũ miện lông công, thật ứng với cách ngôn của cổ nhân, đúng là phong độ nhẹ nhàng Trạng nguyên lang, nếu xem nhẹ cỗ u buồn trong ánh mắt thì càng tốt.
Thời gian không nhiều lắm, Lê Diệu Nam không hỏi nhiều, dàn nhạc phía trước khua chiêng gõ trống, ba người cưỡi ngựa cao to, một đường dạo phố.
Lần đầu tiên ở cổ đại, Lê Diệu Nam hưởng thụ cảm giác được vây xem một phen.
Về đến nhà đã là lúc trăng lên, cưỡi ngựa tuy thật thích nhưng cưỡi cả ngày thì hắn chưa chịu nổi, may mà hiện giờ thời tiết lạnh, nếu trời nóng nực, hắn nghĩ trên đùi mình chắc chắn sẽ nổi mụn nước.
Ngày hôm sau vào cung diện Thánh, ba mươi người đứng đầu khoa cử đều phải vào cung tạ ơn.
Lần đầu tham gia triều hội, đối với các vị Tiến sĩ cũng là lần duy nhất tham gia triều hội, Lê Diệu Nam quan sát thật cẩn thận, theo văn võ bá quan quỳ xuống hô to vạn tuế. Loại khung cảnh này, loại khí thế này, loại rung động này, khó trách có nhiều người thích làm Hoàng đế như vậy.
Mà đây là ở ngoài điện Kim Loan, còn chưa được Hoàng đế cho truyền, kim khoa Tiến sĩ bọn họ tạm thời chưa được vào. Trong lòng mới nghĩ đến đây, liền nghe thấy một thanh âm lanh lảnh từ trong điện truyền ra: “Tuyên kim khoa Tiến sĩ yết kiến---”
Ngay sau đó, một vị thái giám ngoài điện hô to: “Tuyên kim khoa tiến sĩ yết kiến---”
Sau đó lại một thanh âm từ xa xa truyền đến: “Tuyên kim khoa tiến sĩ yết kiến---”
Lê Diệu Nam lau một trận mồ hôi lạnh, đây là loa cổ đại sao? Rất cao minh. Không kịp tự hỏi nhiều, theo sát phía sau Thường Hoà Huy, đoàn người cẩn tuân lễ nghi được học lúc trước, đầu hơi cúi, không thể nhìn thẳng, hai tay đặt trước ngực, chậm rãi bước vào điện Kim Loan, lại một lần nữa quỳ xuống hành lễ: “Tham kiến Ngô Hoàng, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Hoàng Thượng vuốt cằm, thái giám phía sau hô: “Bình thân ---”
“Tạ Hoàng Thượng.”
Hoàng Thượng gật đầu, thản nhiên nhìn bọn họ, nói: “Các vị khanh gia đều là rường cột của Đại Tấn ta, mong các ngươi về sau cần cù phấn đấu đi lên, tạo phúc một phương.”
Vì thế, mọi người lại quỳ xuống, đồng thanh nói: “Vi thần nhất định không cô phụ kỳ vọng của Hoàng Thượng.”
“Tốt!” Hoàng Thượng lại nói mấy câu rồi để mọi người lui ra, lúc này triều bái quy củ một cách máy móc, không có ai đặc biệt nổi bật, cũng không có ai thất vọng trong lòng, bởi bọn họ đều biết, trò hay là ở Quỳnh Lâm yến, nơi đó mới là nơi bọn họ đại triển thân thủ, vận khí tốt, nói không chừng còn có thế được Hoàng Thượng ưu ái.