Lê Thục Trân vô cùng tức giận, vừa rồi bị Lê Diệu Nam coi thường, nàng còn chưa nguôi giận đâu, lúc này lại thấy mẫu thân nhà mình bị chống đối, nàng làm sao còn có thể nhịn được: “Nếu biết mình vô năng thì đừng nói nhảm, mẫu thân là đương gia chủ mẫu, gia nghiệp tự nhiên là người xử lý, liền tính là giúp ngươi bảo quản thì thế nào, bây giờ còn chưa ở riêng, ngươi đã muốn có tài sản riêng?”
Lê Diệu Nam chỉ muốn ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, trên mặt lại lộ vẻ mất mát, vội vàng nói: “Lời này của muội muội thật nghiêm trọng, Diệu Nam trăm triệu không dám giữ sản nghiệp riêng, thôi! Nếu như thế, coi như con chưa bao giờ đề cập qua việc này, lát nữa con cho người đưa khế đất tới, thỉnh phu nhân thay con bảo quản.”
Lê Diệu Nam lấy lùi làm tiến, nhìn mặt Mã Ngọc Liên như đáy nồi, trong lòng đặc biệt thoải mái. Quả nhiên không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng bọn như heo, Mã Ngọc Liên sinh được một nữ nhi tốt.
“Không cần, đồ của tỷ tỷ thì con tự cầm, ba ngày sau ta sẽ bảo quản sự rời đi.” Mã Ngọc Liên oán hận nhìn nữ nhi nhà mình, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thị sao có thể sinh ra cái đồ ngu như vậy. Đồ cưới nguyên phối đích thê lưu lại, ấn quy củ thì toàn bộ đều do nhi tử kế thừa, lại không thể coi như tài sản riêng, thị mà thật sự cầm khế đất thì không phải là để người nói xấu sau lưng sao? Mỹ danh mấy năm nay của thị, toàn bộ cũng sẽ hoá thành hư ảo.
Mã Ngọc Liên thật đau lòng, Mã gia vốn là cửa nhỏ nhà nghèo, bằng không thị cũng sẽ không cúi đầu chui vào Lê phủ. Năm đó thị lấy thân phận thiếp thất vào cửa, nào có đồ cưới gì, về sau làm chính thê, tuy nói là đương gia chủ mẫu nhưng đại bộ phận gia sản vẫn nằm trong tay di mẫu, thị dễ dàng sao? Ngày thường chủ trì việc bếp núc mới có thể tồn ít tiền riêng, hiện giờ nữ nhi nói mấy câu lại phải bỏ ra hai cái thôn trang với ba cửa hàng, thị ngẫm lại thấy đau lòng.
Lê Diệu Nam đạt được mục đích cũng không tiếp tục chèn ép, hắn biết cái gọi là ba ngày chính là để các quản sự mang hàng hoá đi. Việc này kỳ thật mọi người đều rõ ràng trong lòng, chỉ có đồ ngốc nguyên chủ kia mới bị lừa gạt, cửa hàng nếu thật sự mấy năm liên tục lỗ, Mã Ngọc Liên cần gì phái người đi quản lý.
“Tạ phu nhân, Diệu Nam cáo lui.”
Mã Ngọc Liên tâm tình đang không tốt, nhu cầu cấp bách là tìm nơi trút giận để phát tiết, hiện tại không đi thì đợi đến khi nào, hắn cũng không muốn lưu lại làm pháo hôi.
Lê Diệu Nam ra khỏi chính viện, cả người cực kỳ vui mừng, có sản nghiệp trong tay, hắn cũng hết lo lắng. Tương lai vô luận như thế nào, trong tay có tiền, lòng không hoảng hốt. Dứt bỏ cái nguyện vọng muốn trở nên nổi bật nơi đáy lòng thường thường muốn trồi lên, chỉ bằng bản lĩnh của hắn, ngày sau sẽ có thể phát triển không ngừng.
Không gọi người đến hầu hạ, nha hoàn bên người hắn sớm đã không biết chạy đến chỗ nào, theo con đường trong trí nhớ, lập tức đi về hướng Cảnh Lan viện, hắn cũng muốn đi xem tân phòng bố trí như thế nào?
Lạc Hà, Thuý Liễu còn đang nói chuyện phiếm với người khác, oán giận nhị thiếu gia tính tình kỳ quái, còn nói nhị thiếu gia nhiều chuyện, hâm mộ bọn tỷ tỷ muội muội thể diện tươm tất, nhị thiếu gia cỡ nào không có tiền đồ, lại không biết lúc này vừa có sét đánh giữa trời quang, nhị thiếu gia mà mấy nàng ghét bỏ đã không cần các nàng nữa.
Toàn bộ trong phủ, nói thật, không có ai có thể thanh nhàn ít việc như người hầu bên người nhị thiếu gia. Ai bảo nhị thiếu gia nhiều tiền lại ngu ngốc, đồ cưới Trương thị lưu lại trừ bỏ sản nghiệp cố định, riêng tiền bạc trang sức số lượng đã không ít. Mấy năm nay các nàng mò được không ít, rời khỏi nhị thiếu gia, liền tính là gả cho người khác, các nàng làm sao có thể đến được chỗ tốt, chỉ có thể ngồi xổm trong góc mà khóc.
Lại nói lúc này ở chính viện, cả người Mã Ngọc Liên tản ra áp suất thấp. Hạ nhân hầu hạ thị thở cũng không dám thở mạnh, người ngoài đều nói Lê gia kế phu nhân cỡ nào hiền lành nhưng các nàng làm người hầu đều biết, Mã Ngọc Liên làm việc thủ đoạn tàn nhẫn.
“Nương!” Lê Thục Trân sợ hãi nhìn mẫu thân nhà mình, hơi hơi rụt đầu lại, nàng biết nương đang tức giận.
Mã Ngọc Liên cũng không nhìn nàng, trong lòng có chút căm tức nhưng có giận cũng không thể nói với nữ nhi, liếc nhìn Lê Thục Vân bên cạnh, trách mắng: “Con cũng trở về đi, một cái hai cái đều không bớt lo, bảo di nương con thêu thêm mấy thiên kinh Phật, không có việc gì đừng ra ngoài lắc lư, đỡ phải va chạm khách nhân.”
Kỳ thật lúc này lấy đâu ra khách nhân, cách hôn lễ của Lê Diệu Nam còn những mười ngày, liền tính bắt đầu đãi khách cũng phải năm ngày sau, Mã Ngọc Liên thuần tuý là tìm cớ giận chó đánh mèo.
“Vâng, mẫu thân.” Lê Thục Vân cụp mắt, thân chậm rãi trở về, nếu xem nhẹ bàn tay đang nắm chặt tay áo, nhìn qua thật đúng là một nữ nhi nhu thuận nghe lời.
Mã Ngọc Liên vừa nhìn thấy cái bộ dáng này của nàng liền tức, giống hệt di nương của nàng, đều là kẻ thấp hèn, mặt ngoài thoạt nhìn trung thực, thực tế lại một bụng ý xấu. Rõ ràng thị cầm giữ hậu viện đến cẩn thận, Văn di nương vậy mà vẫn sinh được cái nữ nhi, cũng may mắn là một nữ nhi. Tính tình lão gia có mới nới cũ, đừng nhìn Văn di nương năm đó đắc ý, ngay cả thị cũng phải nhường nhịn, hiện giờ còn không phải thấy thị liền chạy như chuột.
Lê Thục Vân cúi người cáo lui, Mã Ngọc Liên liền đuổi hạ nhân trong phòng rời đi, lúc này mới có tâm tình giáo dục nữ nhi: “Biết sai chỗ nào sao?”
Lê Thục Trân sửng sốt, nàng đúng là không biết mình làm sai chỗ nào, nhỏ giọng phản bác: “Nữ nhi cũng là ăn ngay nói thật, vốn chính là như vậy, đại hộ hài tử như chúng ta, ai dám giữ tài sản trước khi ở riêng. Ngay cả đại ca, toàn bộ chi phí đều xuất từ công trung, nương vì nhị ca lao tâm lao lực, bên ngoài ai không khen ngài một chữ tốt. Hắn dựa vào cái gì mà chiếm tiện nghi, còn một bộ uỷ khuất. Nương chính là đối với hắn tốt quá, vẫn là tổ mẫu nói đúng, hắn chính là một bạch nhãn lang.”
Mã Ngọc Liên buồn, nữ nhi của thị mọi thứ đều tốt, bộ dáng cũng xinh đẹp, chính là khuyết thiếu tâm nhãn, đều do thị ngày thường rất sủng mới dưỡng thành nữ nhi một bộ tuỳ hứng, nhưng trong lòng thị cuối cùng vẫn rất đồng ý, lời nữ nhi quả thật nói đến tâm khảm thị, không phải sao? Mấy năm nay ai dám nói thị đối với Lê Diệu Nam không tốt, chi phí cho hắn ăn mặc, thỉnh phu tử cho hắn đọc sách, chuẩn bị hỉ yến cho hắn thành thân, còn cả mấy sản nghiệp của hắn, bên nào thị không quan tâm, kết quả thế nhưng còn bị oán giận, ai bảo thị là kế mẫu, thị cũng chỉ có thể nhận.
Mã Ngọc Liên lúc này thế nhưng quên, chi phí ăn mặc của Lê Diệu Nam cơ hồ đều bị ma ma chiếm đi, tiêu dùng hằng ngày của hắn tất cả đều là đồ cưới Trương thị lưu lại, có thể nói Lê Diệu Nam là được đồ cưới của Trương thị nuôi lớn.
Về phần thỉnh phu tử, đó là một lão học cứu* nổi tiếng, cả đời khảo khoa cử vẫn chỉ là Tú tài, không có bản lĩnh, làm người vừa cổ hủ lại cứng nhắc, tính tình nổi danh nghiêm khắc. Lê Diệu Nam trước mười tuổi vốn thông minh lanh lợi lại bị lão học cứu dạy thành thư sinh cổ hủ, liên tục thi rớt hai lần khoa cử không thể không có công lao của vị lão học cứu này.
(*Học cứu: nghiên cứu sâu về học thuật.)
Nhớ năm đó, Mã Ngọc Liên vì giúp Lê Diệu Nam tìm một phu tử như vậy chính là phí không ít công phu.
Còn chuẩn bị hỷ yến, cửa hôn sự này cũng không phải Lê Diệu Nam nguyện ý, Mã Ngọc Liên vì tiền đồ của nhi tử vội trước vội sau, liên quan gì đến hắn.
Sản nghiệp liền càng không cần nói, Mã Ngọc Liên quả thật phái người xử lý nhưng tiền bạc đều vào túi của thị.
“Con nha, mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, con phải nhớ lấy, có những chuyện có thể làm lại không thể nói, con mà nói ra, ta chính là có lý cũng trở nên vô lý, hôm nay con nói những lời kia không phải là đưa nhược điểm của mình cho người ta sao? Không biết còn thật sự sẽ cho rằng ta tham lam mấy cái gia sản kia của hắn, phải biết lời người đáng sợ, mấy năm nay nương bởi vì xuất thân đã chịu nhiều ít oán giận, cho nên con nhất định phải ghi nhớ, về sau nói chuyện phải động não nhiều hơn.”
Vẻ mặt Lê Thục Trân giật mình, suy tư gật đầu, qua một lúc mới lên tiếng: "Con hiểu được.”
Mã Ngọc Liên nhìn nàng một cái, hỏi: “Con hiểu được cái gì?”
Lê Thục Trân do dự trong chốc lát, chần chờ nói: “Hôm nay nói chuyện không nên gây sự, tuy rằng con nói chính là sự thật nhưng người ngoài cũng không hiểu, truyền ra sẽ gặp phải hiềm nghi không kính trọng huynh trưởng. Hơn nữa, sản nghiệp Trương phu nhân lưu lại vốn là của nhị ca, nương hỗ trợ bảo quản là nhân từ, nhị ca không lĩnh tình là nhị ca sai nhưng nếu nương giữ sản nghiệp làm của riêng thì là nương vô lý, cho nên nhị ca mới có thể nói muốn đưa khế đất lại đây, kỳ thật hắn là muốn lấy lùi làm tiến.”
Mã Ngọc Liên cười cười, vỗ tay nữ nhi, biểu tình trẻ nhỏ dễ dạy: “Đúng là cái này, nương cầm đồ cưới của Trương thị tám chín năm cũng không thấy có người nói nhàn thoại bởi vì đó là nương hảo tâm, thấy hắn không thể xử lý mới giúp đỡ. Kỳ thật hôm nay vô luận ngươi có nói xen vào hay không, nương đều sẽ giao sản nghiệp cho hắn, nhị ca ngươi nói đến phân thượng kia, ta nếu không trả cho hắn, ta đây sẽ thành hạng người gì.”
“Vậy…. Nương….” Lê Thục Trân có chút khó hiểu, một khi đã như vậy, nương vì sao còn muốn trách cứ mình.
Mã Ngọc Liên tiếp tục nói: “Chính như con vừa nói, Lê Diệu Nam không lĩnh tình, đó là hắn sai, bất kính kế mẫu, nhưng con nói xen vào liền thành ta sai, con hiểu không?”
Nói ngắn lại, bọn họ tranh nhau chính là một cái chữ thế, mưu chỉ là lập trường, ai chiếm lý người đó liền thắng.
“Con đã hiểu.” Lê Thục Trân bừng tỉnh đại ngộ, ảo não vò chiếc khăn trong tay, oán hận nói: “Con chính là nhìn hắn ngứa mắt, người nhìn phó đức hạnh kia của hắn, thấy liền chán ghét.”
Mã Ngọc Liên khí định thần nhàn, khôi phục phong phạm quý phụ nên có, liếc nhìn nữ nhi một cái, không nhanh không chậm nói: “Ai bảo con nhìn hắn, con trở về đọc thêm mấy lần nữ giới* cho ta, học tập cho quy củ, qua mấy năm liền lập gia đình, đến nhà thông gia mà còn nói năng không lựa lời như vậy, ta xem tương lai con làm thế nào.”
(*Giới: điều ước thúc hoặc hành vi ngăn cấm. Nữ giới: quy tắc xử sự của nữ nhân.)
“Không phải là còn có nương ở đây sao, có đại ca làm chỗ dựa cho con, con mới không sợ.”
“Chúng ta cũng không quản được con cả đời, cuộc sống vẫn phải tự mình cố gắng mới được.”
“Nương---”
Hai mẫu nữ nói chuyện trong chốc lát, Mã Ngọc Liên cũng không chậm trễ, dùng cơm xong liền sai người gọi quản sự đến. Nếu muốn trả lại sản nghiệp thì nên làm sớm, miễn cho không kịp thu thập chút đồ vật.
Hiện tại thị chịu đựng một chút, đợi cho lập gia đình xong, thị sẽ cho Lê Diệu Nam đẹp mặt.
Không phải thị coi thường Lê Diệu Nam, theo quán tính tư duy hơn mười năm, lấy hiểu biết của thị đối với Lê Diệu Nam, Mã Ngọc Liên cũng không cho rằng một cái thư sinh cổ hủ dù có thay đổi, cầm mấy cửa hàng trống rỗng và thôn trang không sản xuất thì có thể làm nên cái gì.
Huống chi, thị cũng không tin, Lê Diệu Nam thành hôn xong sẽ hoà thuận, hắn tuy rằng ngoài miệng nói thật dễ nghe, thành thân xong muốn kính trọng tân phu nhân, nhưng đỉnh đầu đội cái mũ xanh to đùng, hắn thật sự có thể nhịn được?
Hơn nữa, cho dù hắn có nhịn được, động tâm với Lâm gia công tử thì cũng phải xem Lâm gia công tử có nguyện ý hay không, thị nhớ rõ, vị Lâm gia công tử kia vốn có ý trung nhân!