Nghe phu quân nói đùa, Lâm Dĩ Hiên muốn cười, nhưng hiện giờ tình huống như vậy, y sao có thể cao hứng được, nhíu mày nói: “Cảnh Dương hầu phủ coi trọng thanh danh, cùng lắm là chế nhạo ta vài câu, sẽ không làm gì quá đáng. Ta chỉ lo ngươi chịu uỷ khuất, còn cả mẫu thân, ca ca vừa mới đi chiến trường, không nghĩ tới bọn họ ngay cả mẫu thân cũng không dung được.”
Lê Diệu Nam suy tư một lúc, không hiểu hỏi: “Sao không để mẫu thân hoà ly?” Cuộc sống ở hầu phủ khó khăn như vậy, hoà ly không phải là tốt hơn sao, hắn đã xem qua án tông triều Đại Tấn, nữ tử hoà ly cũng không ảnh hưởng nhiều đến thanh danh, đương triều cũng có không ít án lệ.
Lâm Dĩ Hiên liếc nhìn hắn một cái, thở dài nói: “Hoà ly nào có đơn giản như vậy, nữ tử hoà ly, nhà nương có người còn tốt, có thể gả nàng đi nơi khác, không được thì nhà nương nuôi. Nữ tử không có nhà nương, hoà ly rồi không có nam nhân chống đỡ môn hộ, ngươi bảo nàng làm sao có thể sống yên ổn, cái gì cũng có thể xảy ra. Mọi người đều nói trước cửa quả phụ nhiều thị phi, thị phi trước cửa nữ tử hoà ly cũng không ít, huống chi, nhà nương của mẫu thân… ai!”
“Nhà nương của mẫu thân làm sao?” Lê Diệu Nam tò mò hỏi, đột nhiên muốn hiểu rõ hơn chuyện nhà tiểu phu lang.
Trong mắt Lâm Dĩ Hiên lộ ra vài phần bất đắc dĩ, một lát sau mới nhẹ nhàng nói: “Này phải nói từ ngoại tổ mẫu, ngoại tổ mẫu xuất thân từ Vương gia ở Sơn Đông, trong nhà chỉ có một nữ nhi, từ nhỏ đã được nuông chiều, sau này gả cho đích tử Văn Xương bá Lý Cảnh Nguyên làm chính thê, cuộc sống sau khi cưới cũng ngọt ngào…”
Lâm Dĩ Hiên kể rành mạch, ngữ điệu không nhanh không chậm, một câu chuyện thật dài, Lê Diệu Nam chỉ cảm thấy không còn gì để nói.
Thì ra thời điểm ngoại tổ mẫu mang thai, đích tử Văn Xương bá nạp tiểu thiếp, ngoại tổ mẫu tức giận đến sinh non bị thương thân mình. Không đợi bà khôi phục lại, tin tức di nương mang thai lập tức làm bà hôn mê, tâm tình ngoại tổ mẫu lúc đó có thể tưởng tượng được. Không phải chưa khóc chưa nháo, cũng không phải chưa từng hạ độc thủ nhưng bà trăm triệu không ngờ rằng Văn Xương bá phu nhân sẽ bảo hộ di nương, không chỉ cho phép ả sinh hạ thứ trưởng tử, còn mang thứ trưởng tử bên người tự mình giáo dưỡng.
Ngoại tổ mẫu hận, đối với thứ tử cũng không tốt, chỉ an tĩnh điều dưỡng thân mình, hy vọng lại có được một nhi tử. Ai biết sáu năm sau lần thứ hai mang thai, sinh ra lại là nữ nhi, lúc này muốn lung lạc thứ tử thì đã chậm.
Ngoại tổ mẫu vốn tính toán, chọn một nha hoàn làm cho đi mẫu lưu tử, coi hài tử như đích tử mà dưỡng, cũng cho nữ nhi làm chỗ dựa. Chủ ý là rất tốt, chỉ tiếc trời cũng có gió mưa thất thường, thế sự chuyển biến khôn lường, không lâu sau, Văn Xương bá bị bệnh qua đời, Văn Xương bá phu nhân đau lòng quá độ, vài năm sau cũng qua đời. Sáu năm giữ đạo hiếu, Lâm mẫu cũng đến mười ba tuổi xuân xanh, đến thời điểm nên đi xem mắt. Thứ trưởng tử lúc này đã đứng vững gót chân, kể cả khi có sinh thêm nhi tử, chỉ cần không phải từ bụng bà ra, cho dù có sung tác ký danh làm đích tử thì cũng không ảnh hưởng đến địa vị của thứ trưởng tử, ngoại tổ mẫu đành bỏ qua phần tâm tư kia, chỉ một lòng chọn tế cho nữ nhi.
Chọn tới chọn lui, bà xem trúng tam tử đích xuất của Cảnh Dương hầu phủ, đừng nói, Lâm Triển Vân dù văn không hay - võ không giỏi nhưng lớn lên cũng là một tướng mạo đẹp đẽ, bằng không Lâm Dĩ Hiên nào có di truyền tốt như vậy. Trong mắt ngoại tổ mẫu, Lâm Triển Vân xuất thân hiển quý, mặt trên còn có hai ca ca, trọng trách nhẹ, lại không cần kế thừa gia nghiệp, ở riêng rồi có thể dọn khỏi phủ, nữ nhi cũng có thể làm đương gia chủ mẫu.
Ngoại tổ mẫu vì nữ nhi có thể nói là tốn rất nhiều tâm tư, nếu hiện giờ bà còn tại thế, biết mình ngàn chọn vạn tuyển thế mà tuyển ra cái đồ như vậy, trong lòng không biết có bao nhiêu hối hận.
Kỳ thật, Lâm mẫu sở dĩ không có nhà nương để dựa vào, hiện tại nói tiếp, thật sự không biết nên trách ai.
Ngoại tổ mẫu cũng là một người ngoan lệ, dù sao bà không có nhi tử, đồ vật ở Văn Xương bá phủ lưu lại cũng là tiện nghi có thứ tử. Vì thế bà dốc hết mà làm đồ cưới cho nữ nhi, dọn hơn phân nửa gia sản của Văn Xương bá phủ, dư lại một nửa tất nhiên là lưu cho ấu nữ.
Lâm mẫu gả đi Cảnh Dương hầu phủ đúng là long trọng vô cùng, mười dặm hồng trang của công chúa cũng không phong phú bằng đồ cưới của nàng, đây chính là gia nghiệp của Văn Xương bá phủ, đây chính là từng đời truyền xuống.
Ngoại tổ mẫu chuẩn bị chu đáo hết thảy, chỉ đợi ấu nữ xuất giá, bà có thể yên tâm ra đi, nhưng bà biết thân thể của mình, mấy năm nay bởi vì trong lòng tích tụ nên đã sớm ốm đau không dứt, sở dĩ còn chưa ngã xuống cũng là cố chống vì nữ nhi. Nhưng bà thế nào cũng không nghĩ tới một hồi phong hàn thình lình xảy ra lại sẽ lấy mạng của bà, lúc này Lý Uyển Di vừa mới thành niên, còn chưa định thân, thời điểm ngoại tổ mẫu đi không nhắm được mắt.
Đồng thời, bởi vì bà qua đời, mọi chuyện vỡ lở, trước khi chết ngoại tổ mẫu còn chưa kịp làm xong mọi việc, Văn Xương bá tra xét của cải mới biết, trừ bỏ đồ cưới của ấu nữ, một cái Văn Xương bá phủ to như vậy thế mà không dư lại mấy sản nghiệp. Lúc ấy Văn Xương bá tức giận vô cùng, ngửa mặt lên trời đau buồn, cưới người không hiền, cưới người không hiền mà, trong cơn giận dữ, hận ý sôi trào đến đỉnh điểm, từ nay về sau, thù hận giữa Lâm mẫu và nhà nương cứ như vậy mà kết.
Thứ trưởng tử tất nhiên là không cần phải nói, ngoại tổ mẫu vốn đối với thứ tử không tốt, đừng nói đến tình cảm huynh muội, trong nhà không có đích tử thì thứ tử kế thừa gia nghiệp, đích mẫu lại cố tình dọn đi hơn phân nửa gia sản trợ cấp cho nữ nhi, trong lòng gã làm sao có thể không hận.
Quan hệ giữa Văn Xương bá cùng trưởng nữ trở nên lạnh nhạt, đối với ấu nữ càng không tốt, chỉ đáng thương ấu nữ còn chưa định thân, cứ như vậy từ một cô nương hoạt bát tốt bụng trở nên cẩn thận dè chừng.
Một năm sau, Văn Xương bá tái giá, ấu nữ bị kế mẫu đưa cho Dương gia làm kế thất, đồ cưới tất nhiên không có, bên kia ngược lại đưa tới không ít sính lễ. Cũng bởi khi đó sinh hoạt của Văn Xương bá phủ túng quẫn, Văn Xương bá biết nên chấp nhận hành động của kế thê, Dương gia cũng không phải nhà bình thường, kết thân cùng với bá phủ mà nói là có ích không hại.
Địa vị của Lâm mẫu ở Cảnh Dương hầu phủ xuống dốc không phanh, may mà bà đã sinh hạ Lâm Trí Viễn, đứng vững gót chân ở hầu phủ, trên tay cũng có rất nhiều đồ cưới bàng thân, nếu không cuộc sống còn không biết có bao nhiêu gian nan.
Chỉ đáng thương ấu nữ, Lý Uyển Di gả vào Dương gia không đến hai năm liền buông tay mà đi, chỉ lưu lại một song nhi, người đó chính là Dương Nghị. Lâm mẫu thương tiếc cốt nhục duy nhất của muội muội liền tiếp cậu đến bên người nuôi nấng, có Cảnh Dương hầu phủ làm chiêu bài, hơn nữa Dương Nghị là song nhi, Dương gia cũng không nói điều kiện gì, rất sảng khoái mà chấp nhận.
Lê Diệu Nam nghe đến đó thì giật mình một chút, nhớ rõ năm trước ở Tuý Tiên lâu tại Dương Châu, Dương Nghị từng kể cho hắn nghe về đường tỷ đáng thương, bị kế mẫu ngược đãi, vốn tưởng cậu nói dối, trong lòng còn khó chịu, không ngờ Dương Nghị lại nói về chính bản thân mình.
Lê Diệu Nam nhất thời cũng không biết nên nói cái gì cho phải, ngoại tổ mẫu nếu làm việc không ngoan lệ như vậy, Lâm mẫu cũng sẽ không trở thành không có nhà nương để dựa vào. Nhưng tình huống lúc ấy, ngoại tổ mẫu không thể không hận, Văn Xương bá phu nhân lại thật sự làm ra một cái thứ trưởng tử, bảo bà làm sao có thể nuốt trôi khẩu khí này.
Cho dù bà không thể sinh cũng sẽ tự mình thay trượng phu chọn lựa thông phòng, di nương kia nếu tại thời điểm chủ mẫu mang thai bò lên giường Lý Cảnh Nguyên, ăn canh tránh thai mà còn có thể nhanh chóng có mang thì sao có thể là một thứ tốt, khó trách ngoại tổ mẫu không đối tốt với đích tử.
Cũng không biết nếu ngoại tổ mẫu biết tình huống hiện giờ thì có hối hận hay không. Sau khi có thứ trưởng tử, bà quản nhà càng thêm nghiêm mật, thẳng đến khi bà sinh hạ ấu nữ, trong Văn Xương bả cũng không có thêm thứ tử nào sinh ra. Không nghĩ tới, vốn đây là bà dùng thủ đoạn khống chế tử tự, nhưng lại bởi vì trưởng bối lần lượt qua đời, cuối cùng biến thành thứ trưởng tử một nhà độc đại.
Ngoại tổ mẫu lúc ấy hẳn là hối hận đi, nếu không cũng sẽ không nhẫn tâm chuẩn bị đồ cưới cho nữ nhi, bởi vì ngoại tổ mẫu biết rõ, giữa bà và thứ trưởng tử không thể hoà hoãn, nhưng bà thế nào cũng không đoán được mình sẽ mất sớm. Nói đến nói đi vẫn là Lý Cảnh Nguyên sai, nếu ông ta quản tốt nửa người dưới, trong nhà cái rắm cũng sẽ không có, thứ trưởng tử không hổ là nguyên nhân loạn nhà.
Lâm Dĩ Hiên nói xong, trên mặt lộ ra bất đắc dĩ: “Cho nên, mẫu thân nếu hoà ly, không có nhà nương nương tựa, so với hầu phủ còn không bằng. Văn Xương bá đương nhiệm là Lý Quý Thành, từ nhỏ đã không thân thiết với mẫu thân, nếu gã ỷ vào danh nghĩa nương gia, tuỳ ý xử lý mẫu thân, chúng ta ngược lại bó tay không biện pháp.”
Lê Diệu Nam lập tức hiểu ra, cẩn thận ngẫm lại luật pháp Đại Tấn: “Mẫu thân sau khi hoà ly phải trở về nhà nương, Văn Xương bá là đương nhiệm gia chủ, có quyền xử lý bất cứ chuyện gì của mẫu thân, cho dù là chiếm tài sản của nàng, đưa nàng đi tái giá, người ngoài cũng không có quyền can thiệp, dù sao đây là việc nhà người ta.”
Lâm Dĩ Hiên vuốt cằm, cau mày nói: “Đúng vậy, có không muốn thừa nhận thế nào đi chăng nữa, Cảnh Dương hầu phủ quả thật che chở cho mẫu thân.” Nhưng cũng lợi dụng y và đại ca hoàn toàn, đời trước mẫu thân không phải vào miếu chỉ vì khi đó y đã tiến vào Thái tử phủ, mà đại ca cũng đã cưới nữ nhân Nguyên gia, nhưng hiện giờ…
Lâm Dĩ Hiên thở dài một tiếng, trong lòng ẩn ẩn quặn đau, vì mẫu thân, vì đại ca, cũng vì bản thân y.
Hiện giờ y thoát khỏi khống chế của hầu phủ, đại ca cũng đi xa chiến trường, mẫu thân trở nên không còn giá trị lợi dụng, Cảnh Dương hầu phủ liền vứt bỏ nàng, tuỳ ý đuổi vào miếu. Nếu không phải đại ca còn chưa chết, tiền đồ trên chiến trường còn chưa rõ, chỉ sợ mẫu thân cũng bị ốm chết. Giống như kiếp trước, đại ca vừa mới qua đời, mẫu thân liền đâm đầu vào tượng sư tử đá trước cửa Cảnh Dương hầu phủ mà chết.
Lâm Dĩ Hiên nghĩ lại chuyện trước kia, Lê Diệu Nam thì cẩn thận cân nhắc, tình huống hiện tại muốn làm thế nào mới tốt, thật là có cảm giác không hạ được miệng, cũng không thể thật sự cứ để Lâm mẫu ở lại trong miếu, nhưng nếu trở về Cảnh Dương hầu phủ, bọn họ càng không yên tâm, quả thực là rối rắm.
Không lâu sau liền về tới Lê phủ, được sự nhất trí của Lâm Dĩ Hiên và Lê Diệu Nam, trạch viện ở kinh thành được mệnh danh là Lê phủ.
Lê Diệu Nam nói thế nào cũng là chủ một nhà, hiện giờ không phải ở Dương Châu, trên đầu có Lê phủ đè nặng, nhà bọn họ coi như là phủ đệ của Cử nhân lão gia, sao còn có thể xưng là trạch.
Về đến nhà, hai người cũng thu hồi suy nghĩ, việc này nhất thời không thể giải quyết được, ngày mai trước hết đi gặp Lâm mẫu lại nói.
Tiểu Húc Nhi nhớ phụ thân lắm rồi, vừa thấy Lâm Dĩ Hiên, tay nhỏ liền múa may, chân thì đạp đạp đứng lên, cái miệng nhỏ còn a a a gọi không ngừng.
Sắc mặt Lâm Dĩ Hiên dịu đi, khó chịu cả một ngày sau khi thấy Tiểu Húc Nhi liền toàn bộ tan thành mây khói, cả người đều trở nên nhu hoà, vội vàng ôm lấy Tiểu Húc Nhi, chơi đùa với nó.
Lê Diệu Nam lại ăn dấm một phen, vì cái lông gì hài tử không dính hắn?
Kỳ thật hắn không nghĩ tới, lúc mình ôm hài tử hai tay cứng ngắc, Tiểu Húc Nhi người ta không thoải mái, tất nhiên không cần hắn.
Lê Diệu Nam quyết định hiện tại thả cho tiểu tử này một con ngựa, chờ đến lúc nó hiểu chuyện rồi sẽ từ từ thu thập.
Hôm đó, hai người ăn cơm xong, nói chuyện một lúc rồi đi ngủ sớm, Cảnh Dương hầu phủ quả nhiên không phải chỗ tốt, chỉ ngồi vài canh giờ mà cảm giác còn mệt hơn ngồi xe ngựa một ngày.