Tết năm nay hai người trải qua rất ấm áp, tuy không có thân thích gì đi lại, trong nhà có vẻ hơi vắng nhưng bọn họ đều cảm thấy đầm ấm, quan hệ giữa hai người dường như cũng thân mật hơn một chút.
Thời điểm mười lăm tháng giêng, Trương gia thái phu nhân hồi âm, ngoại trừ một ít niên lễ, còn có một tấm thiệp mời bọn họ mười tám tháng giêng qua phủ hội tụ.
Lâm Dĩ Hiên vui sướng vạn phần, vội vàng chuẩn bị. Có tấm thiệp mời này liền đại biểu có thể khôi phục quan hệ với Trương gia, tương lai Lê Diệu Nam muốn hành tẩu trên quan trường, nếu không có người giúp đỡ thì độc mộc khó đi. Trong tộc Lê thị tuy có vài đệ tử học vấn không tệ nhưng hiện giờ ngay cả Tiến sĩ cũng chưa trúng, nói cái gì cũng là quá sớm.
Lê Diệu Nam ngược lại chẳng hề gì, đối với Trương gia hắn cũng không hiểu biết, bên Trương đại nhân còn không có hồi âm, ai biết Trương gia có ý đồ gì, nhưng nhìn Lâm Dĩ Hiên hưng trí bừng bừng, hắn không đành lòng giội bát nước lạnh. Mười tám tháng giêng, hai người ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị tốt lễ phẩm, ngồi xe ngựa đi Trương phủ.
Quả nhiên là thư hương thế gia, ấn tượng đầu của Lê Diệu Nam đối với người Trương gia là hữu lễ.
Trương phủ đại trạch ngoại trừ thái phu nhân, còn có một nhà đại phòng. Trương thái phu nhân là người có thọ hiếm thấy, trưởng bối già rồi thì đều sống cùng trưởng tử, chủ trạch cũng do trưởng tử kế thừa, nơi này chính là nhà của Trương gia, sau này cũng là dòng chính Trương gia.
Nhị phòng cũng chính là Trương đại nhân, hiện giờ nhậm chức ở Hồ Nam. Tam phòng, tứ phòng là thứ xuất, đã sớm phân ra khỏi phủ.
Lê Diệu Nam và Lâm Dĩ Hiên trước tiên chào hỏi trưởng bối, thái phu nhân vừa nhìn thấy bọn họ liền khóc, nhớ tới tôn nữ số khổ của cụ.
Thái phu nhân khóc đủ, lau nước mắt, rồi giới thiệu mọi người Trương gia với bọn họ. Đại phòng cữu gia hiện giờ đã sớm nhàn phú ở nhà, không có việc gì thì trồng hoa làm thảo hoặc là dạy dỗ tôn tử, thấy Lê Diệu Nam, ông mặc dù không vui mừng lắm nhưng ngoài mặt cũng coi như không có trở ngại. Sau khi khảo nghiệm học vấn của Lê Diệu Nam, thái độ lúc này mới dịu xuống, chân chính lộ ra ý cười, khen hắn giống Trương gia, không như lão tử hắn.
Khoé môi Lê Diệu Nam run rẩy, không biết có nên phụ hoạ theo cữu gia hay không, tuy rằng trong lòng hắn cũng cho rằng lão tử của hắn chẳng ra gì.
Vài vị biểu cữu, đại biểu cữu hiện giờ đã vào quan trường, nhị biểu cữu dạy học ở thư viện, Lê Diệu Nam biết cũng không để trong lòng. Vốn hắn là vãn bối, không phải nhân vật quan trọng gì, biểu cữu không ở cũng đương nhiên, huống chi, thanh danh của hắn ở Dương Châu không tốt lắm, gia phong Trương gia nghiêm cẩn, trước khi biết phẩm tính của hắn, nếu thật sự nhiệt tình thì hắn mới thấy hoài nghi.
Vài vị biểu ca hiện nay đang đọc sách, tam biểu ca tính toán năm nay đi thi. Lâm Dĩ Hiên biết liền cười nói mình có đề thi trong kinh mấy năm vừa rồi, người Trương gia nghe xong cao hứng không thôi, Lâm Dĩ Hiên thuận miệng nói mấy ngày nữa sẽ đưa tới cho bọn họ, không khí dần trở nên thân thiện hơn, cứ như vậy, người hai nhà bắt đầu đi lại bình thường.
Tam biểu ca không có việc gì liền tìm đến Lê Diệu Nam tham khảo học vấn, hai người trao đổi được lợi không ít.
Cái gọi là ba cây chụm lại nên hòn núi cao, Lâm Dĩ Hiên học vấn dù tốt nhưng cữu gia học vấn cũng không kém, năm đó từng đứng thứ hai trong thư viện. Trương gia không hổ là thư hương thế gia, có cữu gia giáo dục, lại có Lâm Dĩ Hiên chỉ điểm, còn có đề thi khoa cử mấy năm trước làm thao khảo, học vấn của Lê Diệu Nam cọ cọ đi lên.
***
Thời gian trôi quá nhanh, qua Tết chính là đầu xuân, Trương đại nhân cũng là vào đầu xuân gửi lễ đến đây, một là chúc mừng đại hôn của ngoại tôn, hai là chúc mừng Lâm Dĩ Hiên mang thai, ba là tỏ vẻ muốn nhận ngoại tôn, nói vậy bọn họ chắc là đã biết được cái gì từ miệng cữu gia, gởi thư còn đưa kèm không ít văn chương và bút viết, còn có một ít bộ sách.
Khiến Lê Diệu Nam dở khóc dở cười nhất chính là tiểu biểu đệ, vì muốn thể hiện nhớ mong đối với vị biểu ca Lê Diệu Nam này, tiểu biểu đệ gửi cho hắn hai quyển Thượng cổ diễn nghĩa, trong thư biểu đạt kính ngưỡng vạn phần đối với Thanh Dương cư sĩ, còn nói lần sau có sách mới ra, chắc chắn sẽ lấy cho biểu ca một quyển.
Lê Diệu Nam chưa bao giờ biết, mình thế mà tài danh truyền xa, ngay cả biểu đệ xa tại Hồ Nam cũng nghe qua tên Thanh Dương cư sĩ.
Lâm Dĩ Hiên cũng thấy tự hào, cực kỳ kiêu ngạo mà gật đầu: “Đó là đương nhiên, kinh thành người nào không biết đại danh của Thanh Dương cư sĩ, đều ngóng trông quyển kế tiếp đâu.”
Lê Diệu Nam không chút nào khiêm tốn nhận hết toàn bộ khen ngợi, Thượng cổ diễn nghĩa có thể không hay sao? Đây chính là tinh hoa nghìn năm của Trung Hoa.
* * *
Thời tiết dần dần ấm lên, bụng Lâm Dĩ Hiên càng ngày càng lớn, Lê Diệu Nam mỗi khi nhìn thấy đều sợ, tất cả chuyện trong nhà đều ném cho ma ma xử lý, kiên quyết không cho Lâm Dĩ Hiên làm lụng vất vả nữa.
Nói, no ấm nghĩ dâm dục, đổi thành lúc trước, người ngoài nếu nói cho Lê Diệu Nam, hắn sẽ nửa năm không chạm vào nữ nhân, Lê Diệu Nam chắc chắn sẽ cười nhạt, nhưng hiện giờ hắn không thể không tin, chính Lê Diệu Nam cũng cảm thấy không có suy nghĩ gì, hắn thật sự cấm dục hơn bảy tháng.
Hôm ấy ngủ dậy, Lê Diệu Nam thật ngại ngùng phát hiện, mình thế mà xuất tinh trong mơ.
Vốn đây là chuyện bình thường, nhưng bên cạnh có thêm một người, cảm giác của hắn liền trở nên có chút vi diệu, còn có một ít xấu hổ, lén lút thu dọn quần áo, nhanh chóng ra ngoài tắm rửa một cái. Hắn cảm thấy nhất định là do thời tiết nóng lên, hoả khí dâng cao cho nên mới như vậy, tính toán hôm nay rèn luyện thêm nửa canh giờ, miễn cho tinh lực quá tràn đầy, nếu để Lâm Dĩ Hiên phát hiện, mặt có thể ném đi.
Nhưng mà tuy hắn nghĩ hay lắm, chính là làm người bên gối, Lâm Dĩ Hiên sao có thể không phát hiện, sau khi Lê Diệu Nam rời đi, Lâm Dĩ Hiên vốn đang nhắm chặt liền mở mắt, cảm xúc trong mắt cực kỳ phức tạp, có cảm động, có lo lắng, nhiều nhất cũng là một tia lo âu.
Lâm Dĩ Hiên cả ngày đều tâm thần không yên, đến giờ, đụng chạm lớn nhất giữa y và Lê Diệu Nam cũng chỉ là đi ngủ ôm nhau. Y lo lắng, y sợ hãi, y sợ Lê Diệu Nam sẽ đi tìm nữ nhân, y biết rõ Lê Diệu Nam không thích song nhi, cho dù bọn họ mỗi ngày cùng ngủ, Lê Diệu Nam chưa bao giờ xúc động.
Lâm Dĩ Hiên bàng hoàng bất lực, không biết nên làm thế nào mới phải, nếu Lê Diệu Nam thích song nhi, y có thể, cho dù có mang, sau ba tháng chỉ cần chú ý thì một ít chuyện phòng the cũng không ngại. Nhưng Lê Diệu Nam căn bản không có hứng thú với y, mặc cho y có trăm phương ngàn kế cũng vô pháp thi triển. Y biết Lê Diệu Nam thực cố gắng, y cũng thực cố gắng nhưng y rõ ràng bản tính nam nhân, y không tin Lê Diệu Nam có thể nhịn được lâu.
Không trách Lâm Dĩ Hiên sẽ nghĩ như vậy, đương kim thế đạo là như thế, không có nam nhân nào sẽ vì thê tử mà thủ thân như ngọc, huống chi, Lâm Dĩ Hiên còn là một song nhi.
Lâm Dĩ Hiên hoảng hốt cả ngày, thấy Lê Diệu Nam đi thư phòng như bình thường, buổi chiều lại kể chuyện cho y, chạng vạng còn bồi y đi trong sân một vòng, trong lòng mới nhẹ nhàng thở ra.
Buổi tối lúc đi ngủ, Lê Diệu Nam nằm trên giường, vươn tay ôm Lâm Dĩ Hiên vào ngực, cẩn thận tránh bụng của y, hơi tò mò hỏi: “Hôm nay có cái gì không vui sao, nói cho phu quân nghe?”
Lâm Dĩ Hiên sửng sốt, hôm nay y đã cố hết sức che giấu cảm xúc, không nghĩ tới vẫn bị Lê Diệu Nam nhìn ra, nhẹ lắc đầu, chôn đầu càng sâu, dính sát vào ngực Lê Diệu Nam, một tay ôm thắt lưng hắn.
“Làm sao vậy?” Lê Diệu Nam nhíu mày lo lắng, ngày hôm qua Lâm Dĩ Hiên còn tốt, hôm nay không đi đâu, sao cả người liền ủ rũ.
“Không có việc gì.” Lâm Dĩ Hiền rầu rĩ nói, y cũng không thể nói cho Lê Diệu Nam rằng y lo mình không có biện pháp thoả mãn hắn đi.
“Mặt đều sụp hết xuống còn nói là không sao.” Lê Diệu Nam vỗ vỗ lưng Lâm Dĩ Hiên, giống như dỗ hài tử: “Có chuyện gì nói ra, phu quân giúp ngươi giải quyết.”
Ghé vào ngực Lê Diệu Nam, cảm giác được ấm áp từ người bên cạnh, Lâm Dĩ Hiên đột nhiên cảm thấy an tâm, hơi ngẩng đầu, tỉ mỉ nhìn Lê Diệu Nam. Nhìn ánh mắt ân cần của hắn, tròng mắt đen láy của Lâm Dĩ Hiên đảo một vòng, hiện lên một đạo ánh sáng xinh đẹp, tựa hồ đang đánh chủ ý gì đó.
Lê Diệu Nam khẽ nở nụ cười, hắn thích nhìn bộ dáng đầy sức sống của Lâm Dĩ Hiên, một bàn tay đặt trên bụng y, cảm ứng được máy thai, hắn thấy cả người đều thực kiên định, nơi này là phu lang và hài tử của hắn.
Chính là rất nhanh, Lê Diệu Nam không cười nổi, hạ thân bị một đôi tay nhỏ bé linh hoạt nắm chặt, không ngừng gảy.
Lê Diệu Nam cứng ngắc động cũng không dám động, xoay cổ như rối gỗ, ngơ ngác nhìn người bên cạnh.
Lâm Dĩ Hiên lớn mật, mắt cũng không chớp, hung hăng nhìn thẳng Lê Diệu Nam.
Rõ ràng hung hãn như vậy, Lê Diệu Nam lại thấy trong lòng mềm nhũn.
Ánh mắt Lâm Dĩ Hiên trừng rõ to, chỉ sợ ngay cả bản thân y cũng không phát hiện, trong đôi mắt kia là bất an cùng bàng hoàng, giống như nếu mình cự tuyệt, y liền lập tức khóc lên.
Lê Diệu Nam chậm rãi thả lỏng tinh thần, trong lòng nói không nên lời là tư vị gì, hắn biết hành động của Lâm Dĩ Hiên hôm nay khẳng định tiêu tốn thật nhiều dũng khí, mệt hắn còn nghĩ buổi sáng giấu giếm tốt lắm, kỳ thật Lâm Dĩ Hiên là lo lắng đi.
Lê Diệu Nam nhắm mắt lại, lẳng lặng cảm nhận Lâm Dĩ Hiên gảy, đôi tay nhỏ kia thật mềm mại, bất giác khiến hắn hồi tưởng lại phóng túng đêm đó, cái loại tiêu hồn thực cốt ấy. Hạ thân cũng dần dần cứng lên, hắn cảm thấy chỉ cần là một nam nhân, đối với đùa nghịch như vậy liền không có biện pháp không xúc động.
Lâm Dĩ Hiên thấy Lê Diệu Nam ngầm đồng ý động tác của mình, trong lòng nhịn không được vui vẻ, càng nghiêm túc hơn, y không muốn Lê Diệu Nam đi tìm nữ nhân khác, tuyệt đối không muốn.
Người Lê Diệu Nam nóng lên, theo một tiếng kêu rên, rất nhanh, hắn liền phóng xuất, mở hai mắt, cười như không cười liếc nhìn Lâm Dĩ Hiên.
Hai má Lâm Dĩ Hiên đỏ hồng, đầu chôn trong chăn làm rùa.
“Được rồi, ngủ đi.” Lê Diệu Nam nhẹ nhàng ôm y, trong lòng kỳ thật là cảm động, ẩn ẩn lại có một ít đau lòng, tiểu phu lang của hắn, đến tột cùng là có bao nhiêu cảm giác không an toàn mới có thể ra hạ sách này, nhưng mà hắn không phản đối là được. Đột nhiên phát hiện cảm giác cũng không tệ, không có khó khăn như trong tưởng tượng.
Hắn vốn cho là mình đã đủ cố gắng, thẳng đến hôm nay mới hiểu được tiểu phu lang của hắn so với hắn càng thêm cố gắng, càng thêm dụng tâm, cũng làm cho hắn càng thêm cảm động.
Sáng sớm hôm sau, bọn họ là vì sắc mặt tối đen như đáy nồi của hai vị ma ma mà rời giường.
Lê Diệu Nam muốn kêu trời đất chứng giám, hắn với Lâm Dĩ Hiên thật sự trừ bỏ năm ngón tay cái gì cũng không có làm.