Danh phận sư đồ đã chính thức định rồi, Lê Diệu Nam thật nhanh điều chỉnh tâm tình, người hiện đại không phải có câu tục ngữ: Cuộc sống tựa như cưỡng gian, nếu không thể phản kháng thì phải học hưởng thụ sao? Làm lão sư của người ta thì phải chịu trách nhiệm với người ta, dù sao sự tình đã định rồi, hắn mà cố chống cự, không chỉ không có tác dụng gì, còn sẽ khiến người thượng vị bất mãn.
Lê Diệu Nam cẩn thận suy xét, hai vị Hoàng tử chưa vào triều, thu bọn họ làm đồ đệ lợi nhiều hơn hại. Nếu không sinh tại hoàng gia, hắn kỳ thật rất vừa lòng với phẩm tính của Thập nhị hoàng tử. Về phần Thập tam hoàng tử, nhà hắn đã có một hùng hài tử rồi, một cái cũng thế mà hai cái cũng thế, nhiều một đứa cũng chẳng sao.
Về đến nhà, Lê Diệu Nam cười nói cho phu lang, hôm nay thu hai đồ đệ.
Lâm Dĩ Hiên nghe xong tò mò, khó có người nào vào mắt phu quân.
Lê Diệu Nam gợi lên lòng hiếu kỳ của y, nhìn phu lang hai mắt sáng ngời, chậm rì rì nói: “Hoàng Thượng hạ chỉ, mệnh ta giáo dục Thập nhị, Thập tam hai vị Hoàng tử.”
Lâm Dĩ Hiên ngẩn người, nhíu mày suy tư trong chốc lát, đời trước cho đến khi y chết, hai vị Hoàng tử này vẫn chưa có thanh danh, phu quân thu bọn họ làm đệ tử chắc cũng không đáng ngại. Chính là vẫn không hiểu, phu quân và hai vị Hoàng tử chưa từng gặp mặt, sao Hoàng Thượng tự dưng lại hạ chỉ bảo hai vị Hoàng tử bái sư?
Lê Diệu Nam tất nhiên hiểu được suy nghĩ của phu lang, mỉm cười liếc nhìn nhi tử một cái: “Lại nói tiếp, kỳ thật các ngươi đã sớm gặp qua.”
Lê Húc tâm niệm vừa chuyển, ngay sau đó bừng tỉnh đại ngộ: “Phụ thân nói chính là hai vị công tử hôm qua.”
Lê Diệu Nam vuốt cằm cười, cho trưởng tử một ánh mắt tán thưởng.
Lê Húc khẽ cười, phụ thân thưởng thức chính là kiêu ngạo lớn nhất của nó.
Lê Hi bĩu môi: “Thì ra cái đồ ngốc kia là Hoàng tử, ngốc chết.”
“Nói cái gì vậy.” Lâm Dĩ Hiên không chút nương tay cốc đầu nó: “Người ta dù sao cũng là Hoàng tử, đánh tí nháo tí không sao, nhưng phải chú ý đúng mực.”
Lê Hi cảm thấy thật ủy khuất, quả nhiên nó là hài tử không ai thương, vì sao tất cả mọi người đều thích cốc đầu nó.
Lê Diệu Nam vui vẻ, nhanh chóng xoa đầu nó trấn an: “Được rồi, ta biết ngươi thuở nhỏ thông tuệ, Thập tam hoàng tử rốt cuộc là Thiên Hoàng hậu duệ quý tộc, nên kết giao như thế nào ta không can thiệp. Nhưng có một điều ngươi phải nhớ kỹ, không được chậm việc học, nếu không hai người đồng thời bị phạt.”
Cái mặt nhỏ của Lê Hi co thành một nhúm, mắt to tràn ngập lên án: “Phụ thân, ngài không thể như vậy, Thập tam hoàng tử còn lớn hơn ta, sao có thể cùng ta học tập.”
Sắc mặt Lê Diệu Nam hơi rối rắm, hồi tưởng lại khi nãy khảo sát học vấn, thành tích của Thập tam hoàng tử kia vô cùng thê thảm, hắn cảm thấy áp lực thật lớn, vỗ vỗ bả vai nhi tử, nói: “Hi Nhi không cần lo lắng, Thập tam hoàng tử học vấn không bằng ngươi, không sợ không theo kịp.”
Lê Hi há miệng thở dốc, nó còn lâu mới lo lắng học vấn của Thập tam hoàng tử, nó là lo mình bị liên lụy.
Còn không đợi Lê Hi mở miệng phản bác, Lê Diệu Nam tiếp tục nói: “Trọng trách giúp Thập tam hoàng tử học tập liền giao cho ngươi, ta tin tưởng Hi Nhi nhất định sẽ không để cho phụ thân thất vọng đúng không?”
Lâm Dĩ Hiên nhìn không được, yên lặng quay mặt sang một bên.
Lê Húc mân miệng, cực lực nhịn xuống không cười ra tiếng, chân tâm cảm thấy phụ phân đang dạy hư nó.
Vì thế, tiểu tiểu Lê Hi không rõ ràng mà nhiều thêm một nhiệm vụ gian khổ. Vì phụ thân mong đợi, nó cảm thấy mình nhất định phải kiên cường mà hoàn thành nhiệm vụ.
Thẳng đến lần thứ hai gặp lại Thập tam hoàng tử, hai người cùng học tập, nó mới bắt đầu hối hận nhưng đã muộn, sao nó có thể nhất thời thẫn thờ, để phụ thân đạt được mục đích, cột cùng với cái đồ ngốc này, còn không thể chơi đùa cho đã.
Đương nhiên, thê thảm nhất vẫn là Thập tam hoàng tử, Lê Hi vì không để bị phạt, khẳng định sẽ trăm phương nghìn kế gây sức ép nó. Vì thế tiến độ học tập của Thập tam hoàng tử đột nhiên tăng cao, tính tình cũng càng ngày càng nóng nảy. Về phần nó cáo trạng khóc lóc kể lể cái gì, hoàn toàn bị Hoàng Thượng xem nhẹ, cáo trạng một tiểu nhi nhỏ tuổi hơn, nó giỏi lắm, Hoàng Thượng cũng thấy ngượng.
Huống hồ, ngay từ đầu Hoàng Thượng đã nói rõ, tùy tiện Lê Diệu Nam giáo dục, hiện giờ thành tích của nhi tử không tồi, Hoàng Thượng cảm thấy thật vừa lòng. Giao Thập tam cho Lê ái khanh quả nhiên là một quyết định chính xác.
Thập tam hoàng tử không cửa cầu cứu, trong lòng thương tâm cực kỳ, cảm thấy phụ hoàng không yêu nó. Sau đó một đoạn thời gian dài, nó hận không thể diệt trừ Lê Hi cho thống khoái.
Tiểu hài tử vui đùa nháo nháo, Lê Diệu Nam cũng không để trong lòng, tiểu tử Lê Hi này tinh như quỷ, có nó ở đây, Thập tam hoàng tử có làm ầm ĩ cũng không gây ra chuyện gì lớn, liền tính vì tranh một hơi, nó cũng sẽ nghiêm túc nghe giảng.
Mà nói, lão sư của Hoàng tử phải vào cung dạy học, nhưng Lê Diệu Nam có chức vụ trên người, Hoàng Thượng lại cho hắn đặc quyền, Lê Diệu Nam thấy thế nào tiện thì làm, chỉ cần thành tích của Hoàng tử tốt, hắn nghĩ Hoàng Thượng hẳn sẽ không để ý.
Trên thực tế đúng là như thế.
Đừng nói Thập tam hoàng tử vỏ quýt dày có móng tay nhọn, đối với biện pháp giáo dục của Lê ái khanh, Hoàng Thượng từ chối cho ý kiến. Mắt thấy Thập tam hoàng tử có tiến bộ, Hoàng Thượng rất vui mừng, Thập tam nếu thật sự chán ghét Lê Hi, chỉ sợ đã sớm thượng cẳng tay hạ cẳng chân, hai tiểu hài tử đấu trí đấu dũng rất thú vị, hoàng gia khó có được tình cảm như vậy, Hoàng Thượng cũng liền kệ bọn nó.
Thập nhị hoàng tử bên này, Lê Diệu Nam giáo dục càng thêm nghiêm túc, bình thường nghe giảng cùng Lê Húc, có đôi khi tiến đến nha môn Lê Diệu Nam cũng mang theo hắn, từ nhiều phương diện nói về một ít đại sự.
Thập nhị hoàng tử mỗi ngày đều cảm thấy mới lạ, một quyển tấu chương, Lê Diệu Nam sẽ để hắn tự hỏi từ nhiều góc độ, sau đó mới giảng giải.
Lê Diệu Nam đối đãi học sinh bất đồng với những lão sư chỉ một mặt giáo huấn học vấn. Lê Diệu Nam tương đối chú trọng tùy theo tài năng tới đâu mà dạy. Chính như Lê Hi cùng Thập tam hoàng tử, dạy bọn họ lễ nghi khẳng định sẽ không nghiêm túc học nhưng nếu đổi một cách nói khác, chỉ có biết rõ lễ nghi mới có thể tìm ra lỗ hổng của lễ nghi, mới có thể trong phạm vi tuân thủ lễ nghi làm việc không kiêng nể gì, không chỉ khiến người không nắm được sai lầm, mà trên danh nghĩ vẫn có đạo đức, hai tiểu tử này tuyệt đối sẽ học rất nhanh.
Thập nhị hoàng tử nghe xong, thoáng yên tĩnh một hồi, cũng không phản đối thuyết pháp của lão sư, thời điểm học tập càng thêm nghiêm túc. Hắn biết, nếu không phải là người một nhà, ngôn luận kiêng kỵ phạm húy như thế, lão sư khẳng định sẽ không nói.
Theo thời tiết càng ngày càng lạnh, kinh thành tuyết trắng bay tán loạn, Lê Diệu Nam tạm thời không đến Tứ Hải Thư Uyển nữa.
Thập nhị hoàng tử gần đây học tập không tồi, Hoàng Thượng khảo sát một chút, để thưởng cho Hoàng Thượng phân phó nó đi Hộ bộ ban sai, trước đi theo Hộ bộ Thị lang học tập, cho là một loại lịch lãm.
Thập nhị hoàng tử mỉm cười lĩnh mệnh, khấu tạ phụ hoàng xong, ra cửa cung, rốt cuộc không duy trì được tươi cười trên mặt nữa. Phụ hoàng để hắn đi ban sai nhưng không cho hắn bất kỳ thực quyền gì, cứ việc hắn đã từng vì thế mà lo lắng, sợ mình ban sai sẽ khiến cho Hoàng huynh kiêng kỵ, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới ngay cả cơ hội ban sai phụ hoàng cũng không cấp hắn, chỉ chiếm một cái danh Hộ bộ. Nói không mất mát là giả, Thập nhị hoàng tử chậm chạp bước đi, bất tri bất giác đi tới trước cửa nhà lão sư.
Lê Diệu Nam đúng lúc vừa từ nha môn về, thấy Thập nhị hoàng tử hơi hơi sửng sốt, lúc này thiếu niên có vẻ đặc biệt cô đơn.
“Đứng ở cửa chắc khô miệng rồi.” Lê Diệu Nam đi tới, hơi nhíu mày trách mắng: “Nhanh vào nhà đi, trời lạnh như vậy, không cần thân mình nữa hả?”
Thập nhị hoàng tử ấm áp trong lòng, cảm xúc mất mát dịu đi một chút. Sư phụ trách cứ cũng chính là một loại quan ái, ngoại trừ Hoàng Thượng và mẫu phi, thật lâu không có ai mắng hắn, mấy Hoàng huynh chỉ biết châm chọc khiêu khích.
Vào nhà, bọn nha hoàn nhanh chóng mang lên trà nóng, ấm áp trong phòng xua tan rét lạnh bên ngoài.
Một ly trà nóng xuống bụng, Lê Diệu Nam nhíu mày: “Có tâm sự?”
Thập nhị hoàng tử rũ mắt, đối với sư phụ cũng không giấu giếm, giống như như vậy có thể giảm bớt ủy khuất của mình.
Lê Diệu Nam nghe xong bật cười, Thập nhị hoàng tử rốt cuộc còn nhỏ, tại hiện đại cũng chỉ là một học sinh trung học, hỏi ngược lại: “Nếu Hoàng Thượng cho ngươi thực quyền, ngươi sẽ làm như thế nào?”
Thập nhị hoàng tử không rõ, nghiêm túc đáp: “Tất nhiên là nghiêm túc ban sai, không cô phụ kỳ vọng của phụ hoàng.”
Lê Diệu Nam cười cười, hỏi tiếp: “Mấy vị hoàng huynh của ngươi thì sao?”
Thập nhị hoàng tử căng thẳng: “Bọn họ…”
Lê Diệu Nam một lời xóa bỏ phá chướng trong lòng hắn: “Hoàng Thượng là vì tốt cho ngươi, đừng nghĩ nhiều. Không có thực quyền thì sao, nếu đi Hộ bộ, ngươi nên nghiêm túc học tập, ngươi là Hoàng tử, có đặc quyền, có thể tra xem năm qua khố ngân chảy về đâu, cũng có thể xem xét thuế thu được từ các nơi, sao lại không có chuyện làm? Hoàng Thượng không cho ngươi thực quyền làm sao lại không phải một loại lịch lãm.”
Thập nhị hoàng tử trầm tư thật lâu, thận trọng mà đứng dậy thi lễ: “Đa tạ lão sư.”
Lê Diệu Nam vừa lòng, hài tử này một chút là hiểu, đúng là có tài: “Suy nghĩ cẩn thận rồi?”
Thập nhị hoàng tử gật đầu, khiêm tốn nói: “Là ma chướng của ta, Hoàng tử mười ba tuổi vào triều ban sai là lệ thường, so sánh với các hoàng huynh, chỉ có ta là người rảnh rỗi, cho nên…”
Lê Diệu Nam mỉm cười, thấy hắn có chút thẹn thùng, không giễu cợt nữa: “Ngươi suy nghĩ cẩn thận là tốt, hiểu rõ thế sự cũng là học vấn, thế sự tinh thông đều nhờ vào học vấn, nhân tình lịch duyệt mới đạt tới văn chương. Ngươi chỉ cần nắm rõ hai điểm này, tương lai liền có thể sống yên trong triều, nhưng muốn chân chính đứng vững gót chân, ngươi còn phải học nhiều, hiện tại ngươi chưa đủ lông cánh, đầu tiên còn phải học ẩn nhẫn.”
“Học sinh thụ giáo.” Thập nhị hoàng tử nghe thật nghiêm túc.
Lê Diệu Nam hưng trí không thôi, rõ ràng nói thêm ít nhiều với hắn: “Hiện tại trong triều thế cục hỗn loạn, ngươi không nên liên lụy vào. Vô luận ai muốn mượn sức, ngươi phải nhớ kỹ, núi dựa của ngươi chỉ có một, chính là Hoàng Thượng, làm việc gì cũng phải suy nghĩ cẩn trọng, bị ủy khuất cũng không cần sợ, hài tử biết khóc có đường ăn.”
Thập nhị hoàng tử đầu đầy vạch đen, bảo hắn giống như Thập tam cáo trạng, hắn tuyệt không có khả năng.
Lê Diệu Nam bật cười: “Tưởng tượng cái gì vậy, phương pháp cáo trạng có rất nhiều, chịu ủy khuất cũng không thể một mặt nhường nhịn, dù sao cũng phải để cho Hoàng Thượng biết. Ở mặt ngoài, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn làm một Hoàng tử là được, Hoàng Thượng chỉ đâu đánh đó. Nhưng ngươi phải nhớ lấy, không thể không có chủ kiến, cũng không thể quá mức yếu đuối, nên dừng ở mức độ nào cần chính ngươi tự hỏi.”